Hắc Vũ rời khỏi chi nhánh của Nhật Nguyệt Tháp rồi lại tiếp tục đi lòng vòng trong thành, khi đến một con hẻm nhỏ hắn bỗng nhiên dừng bước rồi đi vào bên trong.
Ngay sau đó phía sau cũng xuất hiện hai tên thiếu niên một lớn một nhỏ, lớn thì khoảng 20 tuổi, nhỏ thì khoảng 18, một tên Vũ Quân bát trọng, một tên Vũ Tướng tam trọng, cả hai cũng lập tức tiến vào trong con hẻm đó.
- Nhị ca, chúng ta bám theo hắn từ bên ngoài thành tới bây giờ đã lâu lắm rồi đấy.
- Kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa, vào trong con hẻm này nhất định chính là thời điểm hành động.
- Nhưng liệu hắn có tài sản không?
- Ngươi không thấy hắn vừa vào Nhật Nguyệt Thương hội mua đồ sao? Đương nhiên phải có tiền rồi, đừng nói nhiều nữa, mau bám theo.
Hai kẻ này chính là hai tên hành nghề đạo tặc, chúng bám theo Hắc Vũ từ lúc hắn chưa vào Quang Châu Thành đến bây giờ, chỉ chực chờ thời điểm là sẽ ra tay.
Hai tên này trước lúc Hắc Vũ khoác lên người tấm áo choàng đã chứng kiến được dung mạo của hắn, thấy tên này chỉ mới bằng tuổi mình, toàn thân lại không toả ra khí tức mạnh mẽ nên bọn hắn mới tự tin hắn không phải là đối thủ của của hai người.
- Người đâu?
Cả hai tên lúc này đã vào trong hèm nhưng lại biến sắc khi phía trước là ngõ cụt mà lại không thấy bóng dáng của Hắc Vũ đâu
- Khá khen cho hai kẻ các ngươi gan to, dám chọn ta để cướp.
Lúc này Hắc Vũ từ trên một mái nhà nhảy xuống trước mặt hai tên.
- Hừ, đã biết rồi thì mau mang nhẫn trữ vật giao ra đây, nếu không đừng trách.
Hai tên lập tức lấy ra một thanh đao, khí tức tu vi của bản thân cũng bùng phát giống như muốn hăm doạ Hắc Vũ.
- Hai tấm chiếu này...
Hắc Vũ chỉ có thể lắc đầu, xem ra số phận gửi đến cho hắn hai tên chán sống.
Hắn nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng chưa muốn giết bọn hắn ngay mà muốn tạm thời đùa giỡn với bọn hắn một chút.
Hai tên thấy Hắc Vũ vậy mà không thèm đáp lời của bọn hắn thì tức giận lao đến, tên nhỏ lao lên trước, thanh đao trên tay hắn bùng nổ thổ khí mà hung hăng chém xuống thân thể của Hắc Vũ.
Hắc Vũ không cần hành động nhiều chỉ nhẹ nhàng né người sang một bên, đầu gối co lên huých một phát vào bụng hắn khiến tên này đau đớn ngã ra.
Tên lớn hơn cũng vừa lúc chém tới, trên đao cũng bùng phát thổ khí mạnh mẽ, đáng tiếc lực lượng này vẫn chưa là gì so với Hắc Vũ.
Lưỡi đao chém xuống nhưng không thể nào chạm vào được hắn, ngược lại Hắc Vũ chỉ cần vỗ nhẹ vào cổ tay hắn đã khiến thanh đao bị đánh văng ra khỏi tay.
Bàn tay Hắc Vũ lúc này nhanh như chớp không cho tên này kịp kêu lên tiếng nào mà tóm lấy cổ hắn rồi nhấc bổng cả cơ thể tên này lên.
Ánh mắt của hắn bây giờ mới sợ hãi Hắc Vũ, không ngờ tên này tuổi tác cũng không cao hơn hắn nhưng chỉ cần dơ tay nhấc chân là có thể định đoạt được số mệnh của cả hai người.
Hắc Vũ lúc này thản nhiên, cáng tay hắn đưa lên, huyết kim trong đan điền nhanh chóng tạo thành một lưỡi kiếm đặt ngang cổ tên lớn tuổi
Tên nhỏ tuổi vừa đứng dậy thấy cảnh này sắc mặt hốt hoảng vội cầm thanh đao lên chĩa về phía Hắc Vũ đe doạ.
- Mau thả nhị ca của ta ra!
Hắc Vũ thậm chí không thèm để tâm đến hắn, chỉ mở miệng nhàn nhạt nói một câu.
- Tới rồi sao còn chưa ra mặt, chờ ta giết xong hai tên này đã sao?
Không có tiếng đáp lại hắn, chỉ thấy từ trên không một thân ảnh đáp xuống.
- Các hạ thủ hạ lưu tình!
Đây là một nữ nhân với mái tóc đen nhánh cột thành đuôi ngựa ra phía sau, nàng mặc một bộ y phục gồm quần và áo có màu vàng cát, khác với những nữ nhân Hắc Vũ từng gặp như Thuý An, Lam Linh thường mặc y phục giống như y phục cổ trang, nữ nhân này lại mang y phục gọn gàng, phóng khoáng hơn, áo quần cũng được may gọn không xuề xoà, gần giống với y phục hiện đại
Trên mặt nàng đeo một tấm vải mỏng nhưng cũng không đủ để che đi sự xinh đẹp toát ra từ đôi mắt.
- Tại sao ta phải lưu tình, rõ ràng là bọn hắn muốn cướp giết ta.
Hắc Vũ khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, lưỡi kiếm trên tay lướt nhẹ nhàng trên cổ tên thanh niên như muốn đe doạ.
- Hai đệ đệ của tiểu nữ còn trẻ, có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong các hạ bỏ qua cho bọn hắn.
Nữ nhân vừa nói giọng điệu vừa có chút run rẩy cầu xin.
Hắc Vũ cũng không phải người sắt đá, đứng trước sự cầu khẩn của một mỹ nữ như vậy càng không nỡ lòng từ chối, dù sao hai tên này cũng chưa tới mức khiến hắn phải động sát tâm.
Nhìn tên thanh niên sắc mặt hoảng sợ đang bị hắn bóp cổ trên không trung, Hắc Vũ từ từ buông lỏng tay thả tên này xuống.
Hai tên thanh niên vừa được buông tha lập tức chạy đi, bọn hắn không muốn ở lại vì biết vị tỷ tỷ của mình sắp làm gì.
Đợi hai tên đệ đệ rời đi, sắc mặt nữ nhân lúc này mới thay đổi, khí tức hùng hậu xung quanh nàng lập tức nổi lên.
Trên tay nàng lúc này xuất hiện một tấm bùa chú rồi lập tức đem nó gián lên bức tường gần đó.
- Phong Không Phù, có tác dụng tạo ra kết giới trong một diện tích không gian đem tất cả động tĩnh nhốt lại vào bên trong, từ bên ngoài chỉ thể thấy được hình ảnh, thời gian hiệu lực là một khắc - Âm thanh hệ thống vang lên cảnh báo Hắc Vũ.
Hắn lúc này trầm mặt xuống, quả nhiên không thể tin được nữ nhân, trở mặt như trở bàn tay trong khi mới vừa lúc trước giọng điệu còn phải cầu khẩn hắn.
Nữ nhân lúc này không nói không rằng, một chưởng ấn nhanh chóng lao đến Hắc Vũ, thời gian hiệu lực của Phong Không Phù không có nhiều nên nàng phải ra tay nhanh chóng, nếu như để người của Hoàng Sa Động biết hai người ra tay trong thành chắc chắn sẽ nguy to.
Hắc Vũ đối diện với chưởng ấn cũng không hề khinh thường bởi vì tu vi của nàng phát ra vậy mà cũng là Vũ Vương ngũ trọng giống hắn.
Một chưởng tràn ngập thổ thuộc tính đối đầu với thổ chưởng của nữ nhân đánh tới, cả hai vỗ vào nhau liền đem đối phương hoá giải, âm thanh va chạm cũng không lớn.
Nữ nhân vô cùng ngạc nhiên, nàng cũng không thể ngờ tên này vậy mà cũng có tu vi bằng với nàng, phải biết ở độ tuổi của hai người tu vi như vậy có thể so sánh với thế hệ thiên tài cửa các Bát cấp, Cửu cấp thế lực.
- Kẻ này không đơn giản! - Nữ nhân thầm nói.
Hai chưởng vừa đối đầu, Hắc Vũ vội bật ra sau, lúc này ánh mắt hắn bỗng nhíu lại, tinh thần trở nên cảnh giác.
Bên dưới mặt đất hiện tại, những hạt cát bắt đầu di chuyển, chúng bay tới cuộn lấy xung quanh thân thể nữ nhân kia.
- Cát!
Nữ nhân này vậy mà cũng sở hữu dị thuộc tính Cát, từ điều này Hắc Vũ có thể suy đoán ra nàng nhất định là người của Hoàng Sa Động.
Những hạt cát vây quanh nàng lúc này hoá thành những mũi tên cát phóng thẳng về phía Hắc Vũ.
Vút
Những mũi tên bằng cát vàng phóng đến Hắc Vũ với tốc độ nhanh khủng khiếp, lực đạo đủ để để lại trên người hắn vài lỗ thủng.
Xèo
Nữ nhân đang đắc ý nghĩ hắn có thể tráng được vài mũi nhưng không thể nào tránh được hết mũi tên, ít nhất cũng có thể bắn cho hắn thủng thành vài lỗ nhưng lúc này đôi mắt nàng xuất hiện một tia biến sắc.
Những mũi tên cát vàng vậy mà bị chặn lại bởi chiếc khiên màu đỏ đồng trên tay Hắc Vũ, không những vậy chúng vừa chạm vào nó thì không tồn tại được lâu mà dần dần bị nung chảy.
- Dung nham!
Nữ nhân lúc này mới ý thức được kẻ trước mặt nàng không phải là đối thủ tầm thường, lập tức từ trong nhẫn trữ vật nàng lấy ra một tấm mề đay rồi đeo lên cổ.
Tấm mề đay làm bằng vàng, ở giữa có khảm một viên ngọc trong suốt, xung quanh viền khảm năm viên kim cương nhỏ nằm đối xứng.
Hắc Vũ nhìn tấm mề đay cũng cảm nhận được vật này chắc chắn không phải thứ tầm thường.
- Chủ nhân cẩn thận, thứ này là Gia Khí Mề Đay, Thiên Cấp trung phẩm pháp bảo, có công dụng gia tăng sức mạnh của thuộc tính.
Nghe thấy hệ thống cảnh báo, Hắc Vũ cũng lập tức lao đến phía nàng, lấy công làm thủ chính là biện pháp hiệu quả nhất.
Nữ nhân cũng lao đến Hắc Vũ, thời gian của Phong Không Phù có hạn, nàng phải đánh nhanh thắng nhanh.
- Hoàng Sa Chưởng!
- Linh Nham Nhất Quyền!
Ầm
Hai lực đạo khủng bố chạm vào nhau, không gian, không khí như bị nén lại rồi bùng nổ ra xung quanh, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong khắp phạm vi bao phủ của Phong Không Phù.
Cũng may có phù chú giúp nếu không chỉ sợ với sức mạnh của hai người thì toàn bộ khu vực gần đó đã sớm hoá thành đất cát, âm thanh của va chạm cũng đủ để chấn động đên toàn Quang Châu Thành.
Lần này cát của nữ nhân không dễ bị dung nham nung chảy nữa mà đã có thể trực tiếp đối đầu với hắn.
Linh Nham Nhất Quyền đối đầu với Hoàng Sa Chưởng khiến cả hai đều bị ảnh hưởng, sóng xung kích đánh vào cả hai vô cùng khủng khiếp khiến hay người cũng phải văng ra, cả hai đồng thời phun một ngúm máu.
Cánh tay Hắc Vũ run lên bần bật, mặc dù Hấp Lực Luyện Thể không ngừng được nâng cao lại có thêm sự gia cố của Huyết Kim Hoá Hình Thạch nhưng sức ảnh hưởng của Linh Nham Nhất Quyền vẫn là khá lớn đối với cánh tay của hắn.
Nữ nhân kia thì sắc mặt lúc này đã tái mét, nàng vừa rồi chỉ sử dụng chiêu mạnh thứ hai của mình nhưng không ngờ Hắc Vũ vừa ra tay đã dùng chiêu mạnh nhất, điều này khiến nàng trong phút chốc không phải là đối thủ của hắn.
Lúc này nàng chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được một thứ sắc lạnh nằm kề bên cổ, Hắc Vũ lúc này lạnh lẽo đứng trước mặt nàng tay cầm lưỡi kiếm.
- Muốn chết thế nào? - Hắc Vũ lạnh nhạt nói ra, mắt còn không thèm để ý đến sắc mặt của nữ nhân.
Trên đôi mắt nàng lúc này đột nhiên trở nên đỏ hoe, bên trên còn có giọt lệ lăn xuống.
Nàng khóc không phải vì có thể sẽ mất mạng trong tay tên này, mà là khóc vì chưa dùng toàn lực nên bị thua một cách không phục, một phần cũng vì vừa rồi nàng đã khinh thường hắn.
Hắc Vũ thấy nữ nhân này đột nhiên lại khóc thì cũng không phản ứng, nàng lúc trước chỉ vừa cầu khẩn hắn sau đó lại lật mặt, hiện tại dù nàng có khóc thì hắn cũng không tin.
- Ta sẽ tha mạng cho ngươi với một điều kiện - Hắc Vũ nói.
Nữ nhân lúc này mặc dù không sợ chết nên không muốn bàn điều kiện với hắn nhưng lại nhớ đến hai tên đệ đệ của mình thì mới có một tia ham sống.
- Đưa cho ta một số lượng lớn linh thạch hoặc bảo vật gì đó có giá chút ta sẽ thả ngươi đi.
Nữ nhân ngẩn người, nàng không ngờ lúc này vừa đi cướp người hiện tại lại bị người cướp lại.
- Hừ, cứ tưởng ngươi quân tử như thế nào, hoá ra cũng chỉ là thứ đầu trộm đuôi cướp.
Nàng nói rồi móc ra một túi linh thạch lớn quăng cho hắn.
Hắc Vũ nhận túi linh thạch rồi mỉm cười thu lấy vào trong nhẫn, lưỡi kiếm cũng thu lại rồi bằng tốc độ nhanh như gió rời đi, hắn cũng không muốn dây dưa thêm với nàng, trước khi đi hắn còn để lại một câu.
- Số linh thạch này ta mượn, sau này ta sẽ trở lại Quang Châu Thành trả cho ngươi.