Sau nhiều lần xé rách không gian, cuối cùng Hắc Vũ và Thanh Giang cũng xuất hiện trước một hòn đảo nhỏ.
Vì lĩnh ngộ mà Hắc Vũ truyền cho nàng nên khả năng xé rách không gian của nàng rất nhanh đã đến được mặc dù chỉ vừa đột phá.
Hòn đảo phía trước cũng nhỏ như hòn đảo có bí cảnh mà Hắc Vũ được Vu lão đưa tới lúc trước, chỉ khác là hòn đảo này nằm độc nhất trên một vùng biển rộng lớn, bốn bề đều không nhìn thấy đất liền.
Theo như lời Thanh Giang kể, hòn đảo này nằm ở một nơi xa xôi trên vùng biển Đông Bắc, cũng khá gần với Đông Hải.
Lúc này bên trên đảo, Hắc Vũ cũng lờ mờ cảm thấy có vài khí tức thâm trầm xuất hiện.
- Chúng ta không ai nợ ai nữa, ngươi mau đi đi - Thanh Giang lạnh lùng nói.
Mặc dù cả hai đã nảy sinh quan hệ thế nhưng trái tim nàng là sắt đá, không thể nhanh như vậy chấp nhận hắn được, hiện tại chỉ có thể xem như qua đường thôi.
- Nàng chơi chán rồi bỏ sao?
Hắc Vũ đưa tay ôm lấy eo làm nàng giật mình, ánh mắt trừng lên nhìn hắn.
- Là tại ngươi vô sỉ thì có! - Nàng nói rồi quay lưng rời đi.
- Đợi đã! Sau này ta làm sao tìm nàng?
- Không cần!
Nàng để lại một câu rồi xé rách không gian mà đi, để lại Hắc Vũ một mình đứng giữa trời xanh.
Hắn thở dài, không chậm trễ nữa mà đáp ngay xuống dưới hòn đảo.
Ánh mắt hắn quan sát xung quanh, nơi này cũng toàn những lão giả mang theo đệ tử tiến vào Tung Sơn bí cảnh.
Chỉ khác là lần này có vẻ số lượng còn nhiều hơn ở bí cảnh lúc trước.
Điều này cũng dễ hiểu, bí cảnh này hoàn toàn vượt xa bí cảnh kia, đủ sức thu hút nhân tài khắp nơi trên Hoàng Vũ thế giới quy tụ.
Chắc chắn, lần này hắn sẽ không chỉ gặp vài người như vừa rồi mà số lượng có thể không kể siết được.
Đang mải suy nghĩ chợt một cái bốp đánh lên gáy khiến hắn choáng váng.
Hắn quay ra sau nhìn thử xem kẻ nào mà dám to gan như vậy.
Người xuất hiện khiến hắn giật mình, sắc mặt vui mừng không kể.
- Vu lão!
Người xuất hiện là Vu lão, lão tìm hắn mấy ngày trời nhưng không phát hiện ra được tung tích gì nên thầm nghĩ có khi nào hắn đã tới đây, không ngờ đúng như lão suy đoán.
- Lão phu tìm người hơi bị vất vả a!
Hắc Vũ xoa đầu mà cười hề hề, hắn đem mọi chuyện trong bí cảnh kể lại với lão.
Từ việc Hàn Băng Quỷ Vương xuất hiện cho đến lúc bị lỗ hổng không gian cuốn đi, rồi đến gặp được Thanh Giang, chỉ có việc cứu chữa linh hồn và nảy sinh quan hệ với nàng là hắn không tiện nói ra.
Vu lão nghe thấy hắn nhắc tới Hàn Băng Quỷ Vương thì sắc mặt lập tức biến đổi, sống lâu như lão đủ sức biết hắn là ai.
- Vậy theo lời ngươi nói là Quỷ Vương đã trọng thương?
- Đúng vậy, người biết hắn sao?
Vu lão lúc này mới kể cho hắn, hồi còn trẻ lão cũng đã vô tình đọc được một ghi chép cổ về tên này.
Hắn được mệnh danh là bậc nhất thiên tài thời viễn cổ, là đệ tử của một vị Thần, mà không phải là Thần bình thường mà là Thần thuộc tính không gian, có lẽ cũng chính bí cảnh kia là do vị này tạo ra.
Bản thân hắn lại càng thiên phú hơn sư phụ mình, không những chỉ sỡ hữu thuộc tính băng mà còn có thuộc tính không gian.
Tên này tu luyện vô cùng nhanh, chưa tới một trăm năm đã đạt tới cấp Thánh đỉnh phong.
Thế nhưng cũng vì quá nôn nóng nên dẫn tới việc đột phá thất bại mà trở thành Quỷ, sau đó hai sư đồ cũng xảy ra mâu thuẫn, cả hai đồng quy vu tận biến mất trên giang hồ, không ngờ bây giờ lại tái xuất.
Hắc Vũ nghe xong thì cảm thán, chả trách lúc chiến đấu hắn có vẻ bị gây chú ý bởi hư ảnh kim ngưu của Long Tiêu, thì ra là do thuộc tính không gian.
- Nếu như lời ngươi nói thì hắn thực sự đã trốn đi mất, vậy thì không tốt một chút nào.
- Cô chuyện gì sao Vu lão?
- Hắn hiện tại đã trọng thương nên có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để khôi phục, hiện tại không có gì đáng lo nhưng một khi hắn khôi phục có lẽ sẽ trở thành phiền phức lớn cho tất cả vị Thần trên thế giới này.
Hắc Vũ hiểu ra vấn đề, một tên quỷ vương nếu như đứng đầu một thế lực tà ác thì đủ để có thể càn quét khắp một đại lục, cục diện thế giới lúc đó sẽ trở nên mất cân bằng.
- Ngươi mau chuẩn bị tinh thần, bên trong bí cảnh này không hề nhẹ nhàng như bí cảnh kia đâu.
- Bên trong cục diện như thế nào vậy Vu lão?
- Trong Tung Sơn bí cảnh có vô số cạm bẫy chết người, cũng có nhiều loại yêu thú mạnh mẽ, nhưng cứ yên tâm, yêu thú trong này nhiều nhất chỉ đạt đến Ngũ Giai, yêu thú đột phá tới Lục giai sẽ lập tức bị kết giới đào thải ra bên ngoài.
- Bên trong này rốt cuộc có thứ gì khiến tất cả mọi người phải liều mạng như vậy.
- Cái này thì chưa rõ nhưng theo đồn đại, bên trong rất có thể chứa Thần khí. Đế Hoả Long Ảnh Đao của Hoả Ảnh Cung lúc trước cũng là tìm được ở bên trong.
Vu lão dừng một chút, quan sát xung quanh, phất tay phủ quanh hai người một tầng kết giới rồi nói tiếp:
- Việc này chỉ có những trưởng lão cao tầng mới biết nhưng lão phu phá lệ tiết lộ cho ngươi.
Hắc Vũ cũng chăm chú lắng nghe.
- Thực ra ngoài bảy kiện Thánh khí hiện tại, Minh Long Bang chúng ta cũng sở hữu một kiện nữa nhưng thiên hạ đều không biết. Thánh khí này cũng được tìm thấy trong bí cảnh, nó tên là Truy Phong Cung, hiện đang nằm trong tay tên tiểu tử Long Thiên Hoàng.
Hắc Vũ cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe nói Minh Long Bang cũng có Thánh khí.
Việc làm hắn để tâm là ít nhất trên thế giới này có tồn tại không dưới mười kiện Thánh khí, tính cả Long Ngâm Vọng của Hồ Sơn và Kim Lân Chiến Giáp của hắn.
Lúc này bất chợt, phía tây hòn đảo bỗng có tiếng ầm ầm vang lên, ngay sao đó là tiếng ồn ào huyên náo truyền đến.
Vu lão và Hắc Vũ lập tức tới đó, xung quanh cũng rất nhiều người đổ dồn đi theo.
Phía tây của hòn đảo lúc này, một đại môn bằng vàng mở ra, giữa đại môn là một lớp kết giới trong trẻo như nước hồ, trên bề mặt của nó xuất hiện những gợn sóng.
Những kẻ dưới Vũ Vương đang tụ tập ở đây cũng ùa nhau xông vào bên trong, người người chen chúc đông như kiến.
Hắc Vũ vừa tới cũng cáo từ Vu lão mà hoà vào trong đám người.
Bước qua khỏi đại môn, hắn ngước lên nhìn khung cảnh xung quanh, sắc mặt trở nên kinh ngạc.
Nơi này giống như không còn tồn tại định luật vật lý nào, cảnh tượng vô cùng kì ảo.
Những mảnh địa hình như băng trôi nằm lơ lửng, lộn xộn trong không gian, cái xiên cái xẹo, hoàn toàn không bị trọng lực tác dụng.
Ở đây cũng không có bầu trời nhưng kì lạ là cảnh vật lại sáng trưng như ban ngày.
Mọi người vào trong bí cảnh, có kẻ thì chọn đơn độc, có kẻ thì tụ tập lại thành bè phái với nhau mà lên đường.
Hắc Vũ tất nhiên muốn chọn đơn độc, hắn nhắm vào một mảnh lục địa mà bay tới.
Nơi này không giống với bí cảnh trước bị bố trí Cấm Không Trận nên có thể dễ dàng phi thân mà đi.
Hắc Vũ đáp vào một mảng lục địa, nơi này nhìn xa thì có vẻ nhỏ nhưng khi đứng bên trên mới biết không hề bé nhỏ chút nào mà vô cùng rộng.
Hắn nhìn thấy phía xa cũng có vài kẻ đang đáp xuống nhưng cũng không quan tâm, chỉ cần không đụng tới hắn là được.
Nơi này gồm có ba ngọn núi cao lớn chọc trời, phân biệt nằm ba hướng khác nhau, ở giữa các ngọn núi có những thác nước đổ xuống bên dưới.
Ở giữa có một vực sâu khổng lồ như bị nhát kiếm rạch xuống, bên dưới còn nghe thấy rì rào tiếng nước chảy.
Hắc Vũ không chần chừ tiến vào một ngọn núi xem xét.
...
Một nơi khác, một nữ nhân vừa đáp xuống một mảnh địa hình, nàng mặc bộ cung trang màu vàng nhạt, cơ thể vô cùng mềm mại, tóc ngắn xoả ngang vai, khuôn mặt có thể coi là tuyệt sắc vạn người có một, toàn thân nàng toả ra khí chất cao quý.
Nếu Hắc Vũ có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là nha đầu Thuý An, nàng lần này cũng được phụ thân cho phép vào bên trong tìm kiếm, đi theo nàng còn có Thanh Trì và Hồng Ngân nhưng vì vừa rồi hỗn loạn nên tạm thời đã mất dấu nhau.
Lúc này nàng đang đứng giữa một bìa rừng xanh ngát, bên cạnh một con sông chảy yên bình.
...
Một mảnh địa hình khác, Hồng Quan cũng vừa đáp xuống một mảnh địa hình, bên cạnh hắn là Lam Linh, thương thế trên người nàng bây giờ đã gần như lành lại.
Lần trước hai người bị lỗ hổng không gian hút tới một hòn đảo nhỏ thuộc Đông Hải, cả hai ở đó điều trị thương thế một thời gian.
Đến ngày bí cảnh sắp mở ra, hắn dùng một lệnh bài có thể kết nối được với phụ thân hắn nhờ đem hai người tới nơi này nên không bị chậm trễ.
Hai người bây giờ đứng trước một khu rừng rộng lớn, xung quanh bằng phẳng không hề có chút núi non như ở chỗ Hắc Vũ.
- Chúng ta tiến vào thử xem sao - Hồng Quan nói rồi cả hai tiến vào bên trong.
Hai người đi sâu vào bên trong khu rừng, vừa đi được một lúc thì đã nghe thấy âm thanh ầm ầm đánh nhau.
Hồng Quan và Lam Linh vội tiến tới nấp sau một cái cây để quan sát, từ phía xa có vài thân ảnh đang đánh nhau.
Một nữ một nam đang chiến đấu với một nam tử khác, hoả diễm từ tay bọn hắn phóng ra ngợp trời thiêu đốt không gian xung quanh khiến cây cối bên cạnh cũng phải cháy rụi.
Đôi nam nữ lúc này đang vô cùng yếu thế bởi vì trên tay tên nam tử kia hoả diễm một vàng một trắng bốc bùng phát lên.
Ánh mắt Hồng Quan nhảy lên, hắn không ngờ trên đời này cũng có một kẻ có thể sở hữu hai loại thuộc tính biến dị cùng lúc.
Hoàng Kim Thiên Hoả và Bạch Tinh Minh Hoả, hai loại dị hoả mạnh mẽ không ngờ có thể cùng lúc nhận tên này làm chủ, sức mạnh cũng tăng cường lên mức khủng bố.
Hồng Quan và Lam Linh cũng lập tức nhận ra đôi nam nữ kia, đó chính là Thanh Trì và Hồng Ngân của Hoả Ảnh Cung.
Thanh Trì là Vũ Vương lục trọng, Hồng Ngân là Vũ Vương tứ trọng còn tên nam tử kia là Vũ Vương ngũ trọng vậy nhưng không thể chiếm được chút tiện nghi nào, thậm chí còn bị áp đảo.
Thanh Trì tuy là Vũ Vương lục trọng nhưng chỉ vừa đột phá cách đây không lâu, với hai loại dị hoả tên kia có thể dễ dàng khiến hắn không thoải mái chút nào.
Thanh Trì thì còn đỡ còn Hồng Ngân thì không phải nói, những công kích của hắn khiến nàng vô cùng chật vật.
Lam Linh định quay sang bảo Hồng Quan giúp đỡ bọn họ nhưng vừa quay sang thì thân ảnh hắn đã biến mất.
Một hoả chưởng chuẩn bị đánh tới Hồng Ngân, nàng chưa kịp tránh đi thì một quang cầu màu đỏ đã xuất hiện.
Hai lực lượng va chạm nhau rồi nổ tung trong ánh mắt ngỡ ngàng của ba người.
Thanh ảnh màu trắng của Hồng Quan xuất hiện khiến tên kia ánh mắt lập tức trầm xuống.
- Ngươi là kẻ nào? - Tên nam tử hỏi.
- Quang Vương Hồng Quan
- Ha ha ha, vậy thì ta là Hoả Vương Đinh Dũng - Tên nam tử cười khẩy nói ra.
Hắn cũng nhận ra tên này sở hữu dị quang qua chiêu vừa rồi nhưng dám mạnh mồm nhận mình là Quang Vương làm hắn không nhịn được mà khinh thường.
Bản thân hắn bẩm sinh sở hữu hai dị hoả nên luôn kiêu ngạo trước những kẻ khác cũng chưa bao giờ gọi mình là Hoả Vương nhưng hôm nay nghe thấy Hồng Quan tự gọi mình như vậy nên cũng muốn gọi theo cho oai.
Hồng Quan thấy hắn không biết đến mình nên thầm đoán có lẽ hắn là người ở đại lục khác.
Hắn chứng kiến tên Đinh Dũng này vậy mà có tận hai dị hoả, bản năng cuồng chiến nhất thời bộc phát nên liền tham chiến mà không cần Lam Linh lên tiếng.
Hai người nhìn nhau, trên tay Đinh Dũng bùng phát hai loại hoả diễm, ánh mắt như khiêu khích nhìn Hồng Quan.
Hồng Quan cũng không để hắn đắc chí, quang mang đỏ xanh cũng lập tức bộc phát trên tay, điều này làm cho Đinh Dũng biến sắc.
- Ngươi cũng có hai thuộc tính biến dị!
Hắn không ngờ ngoài mình ra trên đời cũng có một kẻ sở hữu hai thuộc tính biến dị giống mình, cảm giác đố kị trong lòng bùng phát lên.
Có thể nói tên này chính là thiên địch, là kì phùng địch thủ, là kẻ không đội trời chung với hắn.
Hai tên nhìn nhau, chiến ý nhất thời hừng hực nổi lên trong mắt Hồng Quan còn trong mắt Đinh Dũng lại có chút dị sắc.
Hắn triệt để muốn kết liễu tên này để hắn trở thành kẻ độc nhất trên thiên hạ sở hữu hai thuộc tính biến dị cùng lúc.