- Tên điên, không phải chỉ là nhẫn trữ vật sao, việc gì phải làm quá lên như vậy.
Lam Linh vừa đi vừa nói, má hồng phồng to hờn dỗi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Nàng không hiểu tên nam nhân kia vì sao lại phải che che giấu giấu không cho nàng sờ vào nhẫn như vậy, nếu biết được nguyên nhân chắc chắn nàng sẽ thông cảm được với hắn.
Thời gian cũng đã lâu, mặt trời lúc này cũng đã sáng trưng, Lam Linh cũng đã đi xa khỏi hang động, suốt đường đi nàng luôn để ý đằng sau xem Hồng Quan có đuổi theo mình không nhưng hoàn toàn không có dấu tích nào của hắn, việc này càng khiến nàng hờn dỗi hơn.
Nữ nhân là vậy, mặc dù bỏ đi nhưng trong lòng luôn muốn được dỗ dành mới vừa ý.
Nàng mải suy nghĩ nên không nhận ra gần đó từ bao giờ đã xuất hiện hai thân ảnh, chúng núp trong bụi cây mà quan sát nàng.
- Mỹ nhân!
- Thiếu chủ, người hứng thú với nàng ta sao?
- Ừm!
Hai kẻ này không ai khác chính là Đông Kì và tên thanh niên đi cùng hắn.
Đông Kì lúc này thè lưỡi ra mà liếm mép, ánh mắt tà uế quét dọc thân thể nàng không rời.
Mặc dù đã hưởng thụ qua không ít mỹ nhân nhưng chứng kiến dung mạo và thân hình của nàng hắn cũng không nhịn được mà muốn nổi lên thú tính.
- Nếu thiếu chủ muốn ta lập tức bắt nàng về đây phục vụ người.
Tên này nhanh nhảu nói ra, hắn muốn nhân cơ hội nịnh bợ Đông Kì một chút, biết đâu khi trở về hắn sẽ được trọng thưởng thích đáng.
- Được, ta chờ ngươi, Trác Nghiên.
Tên nam tử lập tức lao ra chặn đường Lam Linh khiến nàng giật mình.
- Ngươi là ai?
- Ngươi không cần phải biết, chỉ cần biết thiếu chủ của Hoàng Sa Động bọn ta muốn bắt ngươi về làm ấm giuoi, vậy thôi!
Động Kì nấp trong bụi nghe hắn nói liền vỗ trán một cái, trong miệng thầm chửi hắn là thằng ngu.
Ai đời đã đi bắt cóc hiếp dâm lại còn khai báo danh tính, nếu như nàng ta sau này tung tin ra khắp nơi thì mặt mũi của hắn biết bỏ đi đâu.
Tuy nhiên thì điều này cũng không quá đáng lo, xong việc chỉ cần bịt kín miệng nàng...mãi mãi là được.
- Hừ, cầm thú! - Lam Linh quát lên.
Thanh Ngọc Tiên xuất hiện trên tay lập tức quất tới tấp về phía hắn.
Trác Nghiên không lo lắng, tu vi của hắn còn cao hơn nàng nên không cần phải sợ.
Cát bụi quang thân thể hắn nhanh chóng ùa ra, cát vàng bao phủ lấy hai cánh tay đón lấy những roi của Lam Linh.
Chát Chát!
Nàng nghe hắn nói là người của Hoàng Sa Động thì cũng không hề ngạc nhiên khi hắn có dị thuộc tính Cát.
Trác Nghiên không hề bị động chịu đòn, cát thủ liên tục đấm về phía nàng nhưng hắn cũng không quên nhẹ tay một chút, dù sao hắn cũng không muốn làm hỏng món đồ chơi của thiếu chủ nhà mình.
Lam Linh không giành được lợi thế khi đánh nhau với hắn, quyết định dùng đến tử mộc.
Tử mộc khí lan tràn, trường tiên trên tay cũng chuyển sang màu tím, uy lực của những cú quất cũng trở nên lợi hại hơn.
- Dị mộc sao? Thú vị.
Hắn cười lạnh, lực đạo gia tăng thêm khiến công kích của hắn cũng không thua kém Lam Linh một chút nào.
Cát mặc dù là dị thuộc tính, nhưng dù sao cũng chỉ là dị thuộc tính do con người tác động mà thành, uy lực không thể so sánh với dị thuộc tính tự nhiên.
Nếu xét về sức mạnh, cát vàng của Trác Nghiên tương đương với tử mộc của Lam Linh, nhưng vì tu vi của hắn cao hơn nên lúc này nàng hoàn toàn bị áp đảo.
- Nữ nhân, ta khuyên ngươi nên biết điều, thiếu chủ nhà ta là thiên tài hàng đầu của Hoàng Sa, ngươi lọt vào mắt xanh của người chính là diễm phúc, còn không biết hưởng thụ.
Trác Nghiên không muốn phí thời gian nên liền dở giọng mật ngọt dụ dỗ
- Phi, ta nhổ vào!
Lam Linh không thèm quan tâm tới lời của hắn, roi trên tay không ngừng quất túi bụi.
Cho dù có phải tự bạo, nàng cũng không muốn giao mình cho bọn chúng.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Bão Cát Hoàng Sa!
Một cơn lốc được hắn tạo thành rồi bay về phía nàng, cát bên trong xoáy tít như chiếc máy xay, lực lượng vô cùng khủng bố.
Lam Linh sắc mặt ngưng trọng, Tử Ngọc Tiên sáng lên, Tử Mộc Trảm được tung ra hòng xé tan cơn lốc.
Ầm... Vù...Vù...
Hai lực lượng ập vào nhau, tiếng nổ vang và tiếng gió thổi hoà vào nhau mà vang lên.
Tử Mộc Trảm dần bị triệt tiêu mà cơn lốc cũng dần tan biến, chỉ còn lại đống bụi cát bay mờ mịt.
Lam Linh đứng thở dốc sau khi thi triển Tử Mộc Trảm, mắt vẫn cảnh giác nhìn vào trong đám bụi.
Quả nhiên nàng đoán không sai, một đại thủ nhanh chóng từ trong đám bụi chui ra, hướng vào nàng mà ụp xuống.
Linh ngưng trọng nhanh chóng tạo ra một đám rễ cây bao phủ lấy mình thành một quả cầu.
Đại thủ vẫn không chậm lại chút nào mà ầm ầm lao đến phía nàng.
- Cút!
Một âm thanh vang lên khiến Trác Nghiên giật mình, trước mặt hắn một lực lượng quang mang xuất hiện đánh tan cát thủ của hắn đồng thời cũng hất hắn bay lui sau.
- Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Hoàng Sa Động ngươi muốn chết sao?
- Hoàng Sa Động đúng là lâu nay vẫn thối nát như vậy từ trên xuống dưới.
Kẻ vừa xuất hiện trợ giúp Lam Linh còn ai khác ngoài Hồng Quan nữa.
- Muốn chết!
Trác Nghiên nghe thấy tên này xúc phạm đến Hoàng Sa liền nổi máu chó, cát trên tay lại hình thành công kích mà lao tới.
Hồng Quan vẫn lạnh nhạt, ánh sáng màu đỏ lấp loé trên tay, hắn cũng lao nhanh đến phía tên này.
Cả hai nhanh chóng tiếp cận nhau, chưởng ấn cát của Trác Nghiên mau chóng đánh vào đầu Hồng Quan nhưng hắn không hề né tránh.
Chưởng ấn vỗ vào đầu Hồng Quan khiến thân thể hắn nát ra, bất quá điều này khiến Trác Nghiên lập tức biến sắc.
Từ sau lưng hắn bây giờ xuất hiện một luồng khí lạnh, Hồng Quan từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng hắn, hư ảnh thanh long với cái miệng đỏ rực áp sát hắn đến cực điểm, miệng nó há to chuẩn bị ngoạm lấy hắn.
Trác Nghiên hiện tại chỉ kịp sử dụng nguyên khí và cát bảo vệ cơ thể, hai mắt nhắm lại như thể chịu trận.
Tưởng chừng như lực lượng kia sắp xơi tái hắn thì lúc này đột ngột Đông Kì đã xuất hiện trước mặt hắn, một chưởng ấn cát trắng bá đạo trực tiếp đánh vào đầu thanh long, mốt tiếng nổ ầm trời vang lên.
Hai lực lượng nhanh chóng tiêu tán lẫn nhau, ba thân ảnh lập tức bay ra khỏi khu vực đó.
Lúc này ánh mắt Đông Kì và Hồng Quan bắt gặp nhau, sắc mặt Hồng Quan ngưng trọng, hiện tại nếu đối đầu với Đông Kì hắn có đủ tự tin mình sẽ không thua thiệt nhưng chắc chắn sẽ phải trả một cái giá lớn, nếu vậy thì Lam Linh sẽ không trụ nổi trước Trác Nghiên.
Lam Linh lúc này thấy hắn tới thì trong lòng xuất hiện sự vui mừng nhưng cũng không thể hiện ra mặt, nàng tiến tới đứng cùng chiến tuyến với hắn.
- Chúng ta lại gặp nhau - Đông Kì nói.
- Hoá ra là tên bại tướng.
- Hừ, ngươi nói lại xem ai mới là bại tướng.
Bị hắn trêu chọc khiến Đông Kì nhất thời nổi điên, lần trước phải lùi bước chính là cái gai khiến hắn canh cánh luôn muốn nhổ bỏ trong lòng, mà rõ ràng lần trước Hồng Quan cũng bị hắn đánh đến chật vật.
- Lần này không có tên kia đi cùng, để ta xem ngươi lấy gì mà thoát khỏi tay ta - Đông Kì nói rồi bắt đầu tụ chưởng trên tay chuẩn bị đánh tới Hồng Quan.
- Haha, Hắc Vũ ngưới nghe thấy hắn sợ ngươi ra sao chưa, mau ra đây cho hắn nếm chút mùi vị đi.
Đông Kì lúc này nghe thấy lời hắn sắc mặt thoáng thay đổi, ánh mắt hắn đảo lui phía sau quan sát nhưng không có ai xuất hiện.
- Hừ, ngươi dám lừa ta...
Hắn quay lại định chửi Hồng Quan nhưng lại ngớ người phát hiện lúc này trước mặt hắn là bãi đất trống, Hồng Quan và Lam Linh từ bao giờ đã biến mất không còn dấu vết.
- Mau đuổi theo!
Đông Kì quát Trác Nghiên rồi đuổi theo khí tức của bọn hắn.
Phía trước lúc này, Hồng Quan và Lam Linh đang chạy hết sức có thể, nhân lúc vừa nãy Đông Kì mất tập trung hắn liền ôm lấy eo của Lam Linh mà kéo nàng đi.
...
Hắc Vũ và Long Tiêu lúc này đã tới được đền thờ, sắc mặt của cả hai vô cùng bất ngờ.
Từ trên đỉnh núi quan sát, Hắc Vũ cứ nghĩ nó chỉ là một ngôi đền lớn vừa phải, không ngờ khi đứng đối diện độ hùng vĩ của nó mới được thể hiện rõ.
Ngôi đền nằm trên một mảnh đất trống trải, xung quanh không có cây lớn nào mọc được chỉ có duy nhất vài cây cổ thụ mọc sát bên cạnh nó mới tồn tại.
Nơi này so với đại điện của Minh Long Bang thậm chí còn hùng vĩ, to lớn hơn nhiều, trên mái và những cột đá phủ đầy rong rêu, hoa cỏ, những cây cổ thụ nằm sát đó bám rễ cuốn lấy cả ngôi đền chằng chịt như mạng nhện làm cho nó trở nên càng cổ kính hơn.
- Chúng ta thử vào trong xem bên trong có gì - Long Tiêu nói.
Cả hai định bước vào bên trong thì ở phía bìa rừng phát ra âm thanh khiến hai người phải cảnh giác mà quay lại xem.
Hắc Vũ lập tức nhận ra hai thân ảnh quen thuộc, trong đó có một người khiến hắn nhìn cái liền nhận ra, hai người này chính là Hồng Quan và Lam Linh vừa thành công chạy trốn, không ngờ lại tìm tới được vị trí của bọn hắn.
Hồng Quan nhận ra Hắc Vũ thì liền chạy đến chỗ bọn hắn, tên này xuất hiện bây giờ làm hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn sẽ không phải lo lắng về nữ nhân Lam Linh này nữa.
- Hồng Quan!
Hắc Vũ cũng chạy ra mà đón hắn, nét mặt vô cùng niềm nở khiến Hồng Quan cũng hơi ngạc nhiên.
Rồi một cảm giác đau đớn truyền từ má hắn lên đại não, mồm hắn lệch sang một bên rồi người cũng lảo đảo mà ngả ra đằng sau.
Hắc Vũ thực tế không phải chạy ra đón hắn mà là lao đến tung một đấm vào mặt hắn với khuôn mặt niềm nở gắng gượng.
- Thằng đbgr này!
Hắc Vũ hai tay chụp lấy cổ áo Hồng Quan mà lay mạnh, Hồng Quan cũng không để hắn quá đà thêm, cả hai lập tức lao vào đấm đá túi bụi.
Mãi một lúc sau khi trên mặt hai tên đã có phần xước xát thì mới chịu dừng lại để vào việc chính.
Cả bốn người nhanh chóng làm quen với nhau, hai người Hồng Quan và Long Tiêu cũng chào hỏi, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau bất quá cũng không quá thân thích.
- Chúng ta mau vào bên trong xem thử có thứ gì - Lam Linh lên tiếng.
Cả ba gật đầu rồi tiến vào bên trong ngôi đền.