Long Châu

Long Châu - Chương 52: Trở về Minh Long Bang




Hư ảnh thanh long như tên bắn lao đến ngoạm lấy tên nam tử không cho hắn chạy thoát, từ miệng nó, ánh sáng màu đỏ bắn ra giống như đang phun lửa.

Ánh sáng xuyên qua cơ thể tên nam tử khiến hắn kêu gào thảm thiết, ảnh mắt hắn đờ ra, thân thể cũng dần bị xuyên phá đến nứt toác.

Thanh long nhổ cái xác vô hồn từ trong miệng ra rồi biến mất, Hồng Quan cũng khụy xuống đất mà thở dốc, chiêu vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao không ít.

...

Ở bên phía kia, Hắc Vũ lúc này đang bị bao vây bởi những lưỡi đao cát, chúng càng ngày càng tới sát nơi hắn đang đứng.

Trên thân hắn lại được bao phủ bởi lớp áo giáp màu đỏ rực pha lẫn áo giáp màu vàng kim mờ ảo bao trùm từ đầu đến chân.

Trên tay hắn Dung Nham lại xuất hiện, những lưỡi cát lao đến đều nhanh chóng bị nóng chảy, tuy nhiên vì chênh lệch sức mạnh nên Hắc Vũ cũng chịu không ít tổn thương.

Đặc biệt là những lưỡi đao bằng cát đen còn khó nung chảy hơn cát trắng, Hắc Vũ cũng vì vậy mà bị thương không ít.

Năm lưỡi cát đen xoáy mạnh vào cơ thể hắn như muốn xay nát Hắc Vũ ra, lớp áo giáp cũng không thể bảo vệ hắn tuyệt đối được.

Chợt, năm lưỡi cát lại thay đổi quỹ đạo, cả năm lưỡi đao nhắm vào đầu Hắc Vũ mà bổ xuống, xung quanh hắn những lưỡi cát trắng vẫn đang chém liên tục không cho hắn chỗ hở để thoát ra.

Hắc Vũ gia tăng dung nham vào tay để hứng đỡ năm lưỡi cát đang chém xuống, cả hai va chạm khiến hắn lập tức nhận áp lực lớn, chân hắn hơi khụy xuống.

- Thiết Sa Chưởng!

Lúc này, Đông Kì không biết từ bao giờ đã xuyên qua cơn bão cát rồi xuất hiện sau lưng hắn, trên tay hắn hình thành một chưởng ấn cát trắng đánh mạnh vào lưng của Hắc Vũ.

Vốn đang chống đỡ với với cát đen nên Hắc Vũ không kịp đề phòng, lực lượng từ chưởng ấn khiến hắn bị đánh bay ra khỏi cơn bão cát bay.

Cơn bão cát cũng được Đông Kì thu lại vào Lưu Sa Bình, hắn nhìn vào nơi Hắc Vũ đang nằm thì trên mặt càng tức giận hơn.

Thiết Sa Chưởng vốn là một trong những vũ kĩ mạnh mẽ bậc nhất Hoàng Sa Động, sức mạnh đã đạt đến Thiên cấp, lực đạo hắn đánh ra cũng đủ để nghiền nát Hắc Vũ trong trạng thái không phòng bị.

Thế nhưng lúc này Hắc Vũ vẫn bình yên vô sự đứng dậy vỗ vỗ phủi bụi trên y phục.

Lúc bão cát vay quanh, Hắc Vũ đã dự đoán lần này Đông Kì ra tay chắc chắn là gần như toàn lực nên đã âm thầm khởi động mảnh vỡ của Kim Lân Chiến Giáp để đỡ giúp hắn một đòn.

Sau khi dùng thì nó cũng lập tức trở nên yếu đi rồi chui lại vào trong đan điền hắn để khôi phục., Hồng Quan lúc này cũng tới bên cạnh Hắc Vũ:

- Ngươi không làm gì được bọn ta đâu - Hồng Quan điềm đạm lên tiếng.

Hiện tại, đối mặt với hai bọn hắn Đông Kì không còn chiếm thượng phong nữa, Hắc Vũ và Hồng Quan cũng không thể làm tổn thương được Đông Kì, bây giờ có đánh nữa cũng khó có thể phân thắng bại.

- Hừ, lần sau gặp lại chính là ngày chết của các ngươi.

Đông Kì hậm hực rồi bỏ đi, sau khi dùng Hắc Bạch Phong Sa Trận và Thiết Sa Chưởng, nguyên khí của hắn cũng đã tiêu hao một lượng lớn, hiện tại còn có thêm Hồng Quan tham chiến thì hắn càng không làm được gì.

Hắc Vũ và Hồng Quan cũng nhanh chóng di chuyển sang nơi khác tránh cho Đông Kì gọi thêm người tới, lúc đó thì chắc chắn bọn hắn sẽ vô cùng thê thảm.

Cả hai bọn hắn cuối cùng cũng tìm ra hồ nước, quả nhiên nơi này có Ngũ Sắc Thủy Chi.

Đây là một bông hoa giống như hoa sen nhưng cánh của nó có năm sắc độ màu hồng khác nhau.

Trên hồ lúc này cũng có ít nhất phải năm sáu bông như vậy, hắn liền thu hết vào trong nhẫn rồi tiếp tục cùng Hồng Quan tìm kiếm trên đảo.

Qua nhiều ngày tìm kiếm, bọn hắn mới nhận ra có vẻ như nơi này không có giàu có bằng hòn đảo lúc trước bọn hắn tìm thấy.

Trên đảo này thậm chí còn không có vết tích của người ở mà chủ yếu chỉ có yêu thú và linh dược, đặc biệt là linh dược có khá nhiều.

Cũng có thể hòn đảo này là nơi nuôi trồng linh thảo và yêu thú của tộc An Bắc lúc trước, bởi lý đó nên kết giới của nó lỏng lẻo hơn những nơi khác và vị trí cũng nằm ở nơi dễ phát hiện ra hơn.

- Đại hội sắp bắt đầu, cũng đã đến lúc nên trở về rồi.

Hắc Vũ và Hồng Quan cùng nhau đến thành Phú Lâm để trở về Hoàng Vũ Đại Lục, lần này bọn hắn vô cùng yên ổn không gặp bất cứ trở ngại gì.

Cuối cùng cả hai cũng về được thành Phú Lâm, Hắc Vũ thì đi về hướng Đông còn Hồng Quan trở lại gia tộc ở hướng Tây.

- Hẹn gặp ngươi ở Hoàng Vũ đại hội, hi vọng chúng ta sẽ có một trận ra trò.

Trước khi rời đi, Hồng Quan để cho hắn một câu khiến chiến ý trong lòng Hắc Vũ tăng lên.

Lần này trở về chắc chắn hắn sẽ phải luyện tập chăm chỉ để thể hiện hết mình trên đại hội.

...

Hắc Vũ trở về liền tới Tàng Thư Các gặp Vu lão, cảm nhận được tu vi Vũ Vương tam trọng của hắn phát ra lão cũng gật đầu thoả mãn.

- Lần này đi lâu như vậy, chắc chắn xảy ra không ít chuyện.

Nghe lão hỏi thì Hắc Vũ cũng đem mọi chuyện kể hết kể hết, trừ việc hắn tìm được một mảnh của Thánh bảo.

- Hừ, Lâm gia ngày càng quá quắt - Lão đập mạnh xuống bàn khi nghe Hắc Vũ lại bị ám sát.

- Vu lão bớt nóng, sớm muộn ta cũng quét sạch nó.

Hắn giao Ngũ Sắc Thủy Chi cho lão để nhận lấy phần thưởng là vũ kĩ Linh Hoả nhất quyền rồi lập tức đi luyện tập, hắn không muốn lãng phí thời gian.

Sắp tới nếu gặp Hồng Quan trên đại hội thì hắn sẽ là đối thủ nặng kí của Hắc Vũ, đặc biệt là hắn vừa thu được thêm một dị quang nữa, nếu như hắn cố thể thành công sử dụng sức mạnh của nó thì lúc đó Hắc Vũ sẽ bị bỏ lại.

Lúc này hắn đang cầm trên tay vũ kĩ Linh Hoả nhất quyền, là vũ kĩ Địa cấp cao giai, phải biết vũ kĩ mạnh nhất của hắn chỉ có Thổ Hoàng Ấn là Địa cấp sơ giai mà thôi.

Thần thức vừa truyền vào trong ngọc giản, lập tức một lượng thông tin truyền vào trong đầu hắn, đặc biệt còn làm cho hắn có một cảm giác kì lạ mà chưa từng thấy ở những vũ kĩ khác.

- Hệ thống, sao ta cảm thấy vũ kĩ này khác lạ hơn so với những vũ kĩ khác.

- Hệ thống cũng cảm thấy vậy nhưng không có thông tin gì, ít nhất chủ nhân cần phải nâng cấp hệ thống thêm một lần nữa thì mới biết được lai lịch của nó.

Hắc Vũ tạm gác lại khó hiểu, hắn bắt đầu luyện tập vũ kĩ này luôn.

...

Tại phía Tây của Hoàng Vũ đại lục, trên một bán đảo u ám, xung quanh là những rừng gai rậm rạp, có một kiến trúc sừng sững nhưng đầy đáng sợ nằm ở giữa.

Trong một căn phòng u tối, chỉ có vài ánh nến soi sáng, có một kẻ mặc hắc y với cổ áo cao, phía sau khoác tấm áo choàng đen, khuôn mặt hắn trắng toát như người thiếu máu, trông không khác ma cà rồng là bao.

Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế lớn xoay ra phía ban công, ánh mắt hắn nhìn về phía biển cả tối đen như mực ở bên ngoài kia.

Bỗng cánh cửa phòng mở ra, một thanh niên chừng 22 tuổi bước vào, trên thân của hắn cũng mặc một bộ hắc y nhưng có thêm bằng đường đỏ như gân máu, ánh mắt của hắn lạnh lẽo bắn ra sát ý như muốn giết người.

- Ngươi đã quyết định kĩ chưa? - Tên nam tử đang ngồi trên ghế lên tiếng.

- Đệ tử sẽ tham gia đại hội lần này.

Tên nam tử hơi gật đầu nhẹ, trên môi hắn lộ ra nụ cười.

- Lần này cũng là lần đầu ngươi xuất hiện, nhất định không được làm mất mặt chúng ta.

- Đệ tử sẽ không làm người thất vọng.

- Tình hình nhận chủ ra sao rồi?

- Đệ tử bất tài chỉ mới khống chế được hai phần.

- Không có gì phải vội, với tu vi hiện tại của ngươi khống chế được hai phần đã là không tồi.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Lần này tuy tham gia đại hội, bất quá không được để trọng thương quá nặng. Sau khi đại hội kết thúc thì chuyện đó cũng tới, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút.

- Người yên tâm, lũ nhãi nhép kia mà muốn làm đệ tử bị thương cũng không dễ.

- Không được chủ quan, thiên hạ rộng lớn, không thiếu những kẻ biến thái như ngươi.

- Đệ tử ghi nhớ.

Tên nam tử xua tay ý bảo hắn rời đi, tên thanh niên cũng không dám trái lệnh liền cáo lui.

Khi hắn đã đi khỏi, từ trong bóng tối ngoài ban công xuất hiện một thân ảnh mặc hắc y khác.

- Thế nào? - Tên nam tử đang ngồi trên ghế hỏi.

- Bọn chúng nói giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, ít nhất phải chờ đến khi chuyện kia xảy ra.

Hắn nghe vậy nét mặt không vui liền lệnh cho tên kia lui xuống.

Khi hắn đã đi mất thì tên nam tử mới đứng dậy khỏi ghế, trên miệng lẩm bẩm.

- Hừ, vậy là phải chờ thêm vài năm nữa sao? Chúng ta đã ở trong bóng tối quá lâu rồi, ta muốn nhanh chóng nắm cả thiên hạ này trong tay.