Long Châu

Long Châu - Chương 174: Sát khí




Hắc Vũ dần dần tỉnh lại, hắn chưa mở mắt nhưng có thể cảm nhận được lúc này có một bàn tay đang nắm lấy cổ chân mình, cơ thể hắn cũng bị bàn tay này kéo lê trên mặt đất.

Hắn lập tức kiểm tra lại tình huống cơ thể của mình rồi bất chợt trong tâm trí hắn lập tức xuất hiện một phen giật mình, bên trên gương mặt hắn cũng thoáng xuất hiện biểu tình ngoài ý muốn.

Hắc Vũ có thể nhớ rất rõ trước khi ngất đi hắn đã bị Bá Biên đánh một kích cực mạnh, thân thể cũng bị chấn đến trọng thương thê thảm.

Bất quá lúc này, cơ thể hắn đã gần được phục hồi một cách kì tích, những vết thương, xương gãy trước đó lúc này cũng sắp được phục hồi.

Hắn có thể cảm nhận rõ thời gian mình ngất đi không dài, dù cho Hấp Lực Luyện Thể có khả năng khôi phục vết thương nhanh chóng nhưng với cấp độ của nó hiện tại muốn chữa trị thương thế của hắn cũng phải mất một thời gian lâu hơn.

Bên cạnh đó, Hắc Vũ còn bị làm kinh hãi bởi trong cơ thể hắn lúc này vậy mà còn có những luồng sát khí nhỏ tồn tại.

Những luồng sát khí này luồn lách khắp thân thể hắn đem những vết thương từ từ chữa trị với tốc độ mặc dù không cao bằng Hấp Lực Luyện Thể nhưng cũng vô cùng hữu dụng.

Điều này làm Hắc Vũ vô cùng ngạc nhiên, phải biết...

Rầm rầm rầm

Chỉ là chưa để hắn đi hết dòng suy nghĩ thì liền có một âm thanh chấn động từ dưới lòng đất phát ra, ngay sau đó mặt đất bên cạnh hắn bị phá tung, từ bên dưới có một thân thể to lớn chui lên.

Hắc Vũ lập tức giật mình, hắn muốn mở mắt xem xét tình hình lúc này để nếu có gì không hay còn biết đường mà né tránh.

- Huyết Kim Sát Lực!

Tuy nhiên khi hắn chưa kịp mở mắt thì bên tai đã có âm thanh vang lên, ngay sau đó là một tiếng xé gió phát ra.

Trong bóng tối mờ ảo, một tiếng rống kinh động phát ra sau đó liền biến mất khiến toàn thể không gian trở lại yên tĩnh.

Hắc Vũ lúc này mới mở mắt để nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy trước mặt hắn, Bá Biên trên tay cầm lấy thanh huyết đao, máu bên trên vẫn còn nhỏ xuống đất, hơi thở của hắn lúc này có chút nặng nhọc.

Mà ở bên cạnh bọn hắn, một con yêu thú lớn bằng con gấu, toàn thân nó màu đen, cái mũi nhọn hoắt về phía trước như mũi khoan, tứ chi của nó là một bộ móng vuốt sắc bén.

Hắc Vũ dựa vào kiến thức có thể nhận ra đây là một con Hắc Trũi Thử, tu vi cũng đã đạt đến Ngũ giai trung kì.

Bất quá nó lúc này không còn chút sinh cơ, trên cổ nó có một vết cắt sâu đến nỗi suýt nữa đã cắt bay đầu nó.

Vết cắt này đương nhiên chính là do Bá Biên gây ra, mà ở phía sau, Hắc Vũ cũng có thể nhìn thấy xác của một vài con Hắc Trũi Thử với tình trạng tương tự.

Hắn trong lòng chợt sinh ra chút cảm kích, mặc dù chính Bá Biên đã đánh trọng thương hắn, bất quá tên này không bỏ đi mà còn mang hắn theo, nhờ vậy mà hiện tại hắn mới còn toàn mạng.

Trong thời gian mang hắn theo, cả hai cũng gặp phải sự tấn công của yêu thú, tất cả đều do một mình Bá Biên xử lý, đó cũng là lý do tại sao lúc này hắn có vẻ mệt mỏi.

- Ngươi tỉnh rồi! - Bá Biên nói, hắn lúc này cũng đã phát hiện ra.

Hắc Vũ chỉ gật đầu, hắn vẫn còn có chút phòng bị trước tên này.

Trước đó Bá Biên không nói không rằng vừa thấy hắn đã lập tức lao đến khiến cho hắn trọng thương bất tỉnh, mặc dù thời gian qua tên này cũng đã bảo vệ hắn nhưng ai biết được mục đích của hắn là gì, tốt nhất nên cẩn trọng vẫn hơn.

- Ngươi không cần phải quá đề phòng, ta tấn công ngươi chỉ là vì muốn thử chút tài nghệ của ngươi thôi, ai ngờ... - Bá Biên thấy hắn đề phòng mình thì liền hào sảng nói ra, cũng không quên có chút trêu chọc.

Hắc Vũ biết mục đích của hắn, lại nhận ra trong lời nói của hắn có ý trêu chọc mình nhưng cũng mặc kệ.

Mặc dù hiện tại hắn có hơi yếu thế về mặt tu vi nhưng nếu bộc phát toàn bộ sức mạnh thì chưa chắc sẽ yếu thế hơn Bá Biên.

- Ngươi dùng sát khí để giúp ta trị thương? - Hắc Vũ lúc này mới hỏi.

Bá Biên cũng gật đầu không có ý phủ nhận:

- Bất quá khả năng phục hồi của ngươi cũng thật là kinh người a! - Hắn nói.

Nghe Bá Biên xác nhận, Hắc Vũ trong lòng lại thêm chấn kinh, hắn không quan tâm đến câu Bá Biên vừa nói là liền hỏi tiếp:

- Nếu vậy chẳng lẽ...

- Thực ra chuyện cũng không giống như ngươi nghĩ, ta hoàn toàn không có dị thuộc tính! - Bá Biên biết hắn định hỏi gì nên vội ngắt lời.

Sát khí kì thực chính là một loại dị thuộc tính giống như những dị thuộc tính khác, sau khi được sát khí của Bá Biên giúp hồi phục thương thế, cộng thêm việc trước đó thấy tên này hấp thụ sát khí vào trong người khiến Hắc Vũ nghĩ rằng hắn cũng là một kẻ sở hữu dị thuộc tính.

- Có lẽ tên này tu luyện một loại công pháp nào đó có thể giúp hấp thụ một lượng sát khí vào trong cơ thể để sử dụng. Sát khí của hắn chỉ có thể hấp thu chứ không thể tự sản sinh giống như những kẻ sở hữu dị thuộc tính khác - Tiếng của hệ thống vang lên.

Dị thuộc tính của những kẻ như Hắc Vũ, Tịnh Hải, Hồ Sơn, hay cả những kẻ có dị thuộc tính nhân tạo như Hoàng Sa Động, Hắc Vụ Sơn, tất cả đều có thể tự mình sản sinh, không bao giờ biến mất trừ khi chết đi.

Ngược lại là Bá Biên, hắn chỉ có thể hấp thụ sát khí trong tự nhiên rồi sử dụng ở mức đơn giản, sau khi dùng hết thì chỉ có thể tìm nơi có nhiều sát khí để nạp lại.

Hơn nữa, từ cách hắn sử dụng sát khí thì có thể thấy năng lực của nó hoàn toàn kém xa so với dị thuộc tính hàng thật, so với dị thuộc tính Sát khí thì cũng chưa đáng vào đâu cho nên không thể là dị thuộc tính được.

- Thương thế của ngươi bây giờ đã gần bình phục, chúng ta không ai nợ ai nữa, ngươi có thể đi được rồi! - Bá Biên nói.

Hắc Vũ ngẫm nghĩ một lát sau đó đáp:

- Ngươi vì bảo vệ ta mà tiêu hao không ít, hiện tại chắc cũng không còn bao nhiêu nguyên khí nữa, nếu như gặp phải tập kích với quy mô lớn chắc chắn sẽ không trụ nổi.

Điều Hắc Vũ nói hoàn toàn đúng, dựa vào khí tức có thể thấy Bá Biên hiện tại đã tiêu hao lớn, nếu như gặp phải một đám yêu thú với tu vi cao thì chắc chắn không thể trụ nổi trong thời gian dài được.

- Chi bằng như vậy đi, ta sẽ đi cùng ngươi một đoạn, đợi đến khi nguyên khí của ngươi và thương thế của ta hồi phục thì chúng ta cáo biệt - Hắc Vũ lại nói tiếp.

Bá Biên nghe xong đề nghị của hắn cũng cảm thấy hợp lý nên không có phản bác, cả hai cứ vậy tiếp tục lên đường.

...

Ở một mảng không gian tối đen như mực, trên mặt đất vậy mà có một thân ảnh đang bất động ngồi đó, điều đáng nói xung quanh hắn hiện tại vậy mà được bao phủ hoàn toàn bởi một lớp bóng tối.

Lớp bóng tối này không phải là do môi trường bóng tối ở xung quanh mà là do lực lượng của hắc ám thuộc tính cấu thành.

Mà hắc ám thuộc tính này càng không phải là loại bình thường, nó ẩn hiện bên trong có màu đỏ sẫm như máu đông, trông vô cùng quỷ dị.

Loại hắc ám này nếu so sánh với dị quang Thái Dương của Thiên Nhật hay Hoàng Quang của Hồng Quan thì quả thật chính là khác biệt như trời với đất, như âm với dương.

Mà kẻ này, không phải ai khác nữa ngoài Cao Tiến, hắn lúc này đang chìm trong trạng thái tu luyện.

Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang tu luyện một cách thông thường, tuy nhiên chỉ có hắn mới biết được hiện tượng đang xảy ra đằng sau lớp hắc ám đó.

Ngay từ khi tiến vào bên trong mộ địa này, Cao Tiến đã cảm thấy được hắc ám thuộc tính ở nơi này khiến hắn cảm thấy cực kì phấn khích hận không thể lập tức tu luyện.

Chỉ là hắc ám thuộc tính ở nơi này quá sức mạnh mẽ, một Vũ Đế như hắn muốn dùng nó để tu luyện là điều viễn vông cho nên dù hắc ám thuộc tính bên trong cơ thể hắn đang không ngừng hò reo nhưng vẫn đành bất lực bỏ qua.

Nào ngờ sau khi đã ở bên trong này một đoạn thời gian, hắn cảm thấy bản thân ngày càng hòa hợp với môi trường ở đây, hắc ám thuộc tính cũng không còn mạnh mẽ quá mức như trước nữa mà dần dần yếu bớt.

Và ngay khi vừa tiến vào khu vực này, hắn liền cảm ứng được nơi này cực kì thích hợp để mình hắn tu luyện, đặc biệt là dị ám của hắn.

Phải nói ở Ám Quỷ Giáo của hắn là một nơi thuận lợi cho tu sĩ hệ ám tu luyện, nó nằm trên bán đảo Bóng Đêm, nơi đêm nhiều hơn ngày, hắc ám thuộc tính nồng đậm hơn ở bất kì nơi nào khác.

Tuy nhiên chỉ sau một đoạn thời gian ngắn tu luyện ở bên trong nơi này, hiệu quả đem lại cho Cao Tiến còn gấp nhiều lần so với tu luyện trong môi trường ở Ám Quỷ Giáo, cũng nhờ điều này mà tu vi của hắn tăng trưởng như bay, lĩnh ngộ đối với hắc ám càng thêm phong phú, quả thực quá sức kinh người.

Bất quá mặc dù nơi này cực kì tốt nhưng hắn không định dừng lại đây lâu, bên trong mộ địa này vẫn còn nhiều bí ấn, nếu hắn cứ cắm rễ ở đây thì sẽ bị kẻ khác chiếm sạch cơ duyên.

Nếu như không vướng bận nhiều việc khác chỉ sợ hắn đã ngồi lì ở đây thêm chục năm nữa, đến ra ngoài hiệu quả và tốc độ tu luyện có thể bỏ xa đám thiên tài kia một khoảng cách lớn.

Chỉ là không để hắn ngồi thêm chút thời gian, trong không gian gần đó bỗng vang lên những tiếng đánh nhau ầm ầm.

Ở nơi này, hắc ám không dày đặc như khi vừa tiến vào nên những yếu tố như âm thanh, tầm nhìn và thần thức đã có thể mở rộng được phạm vi, âm thanh đánh nhau mặc dù nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai khiến Cao Tiến không tập trung được mà có chút cau mày.

Không biết là tên chết tiệt nào, chỗ nào không đánh lại chọn đúng chỗ hắn đang tu luyện để đánh nhau, rõ ràng là hắn đã chọn một chỗ kín đáo rồi a.

Nếu như bọn hắn đánh nhau rồi kéo đến đây thì lúc đó nguy to, hắn sẽ buộc phải dừng việc tu luyện lại.

Rốt cuộc điều hắn không mong muốn cũng đã tới, âm thanh đánh nhau ầm ĩ kia ngày một đến gần, đứng ở vị trí của Cao Tiến cũng có thể thấy ánh sáng của các loại công kích đang không ngừng phát sáng trong màn đêm.

Bất chợt hắn mở to đôi mắt ra, bên trong chứa một tia ngưng trọng bởi lúc này hắn có thể cảm nhận được có một luồng khí tức đang lao nhanh đến phía hắn.

Cơ thể hắn lập tức bật dậy, nguyên khí bên trong lập tức được điều động.

Vẫn chưa biết kẻ đến là bạn hay thù, tốt nhất hắn cứ chuẩn bị tinh thần nghênh chiến trước thì hơn.

Chỉ một lát sau, luồng khí tức kia cũng đến sát, Cao Tiến lúc này trên tay tụ ra một chiêu Hố Đen kết hợp với chiếc hắc thủ thuộc về Thần khí Ám Ảnh Quỷ Thân Bào và thuộc tính biến dị Huyết Ám.

Có thêm một phần của Thần khí và thuộc tính biến dị phụ trợ, uy lực của vũ kĩ được nâng lên thêm một bậc mạnh mẽ, sẵn sàng công kích đối phương.

Cao Tiến hiện tại đã là Vũ Đế lục trọng, chỉ một chiêu Hố Đen trên tay hắn bây giờ đủ để tiễn Vũ Vương ngũ trọng bình thường đến bờ vực của cái chết, một chiêu này cũng đủ để đả thương Vũ Đế lục trọng bình thường.

Cuối cùng cũng đến, từ trong bóng tối, một cái thân ảnh tức tốc phóng ra, chỉ là trên gương mặt này mang đầy vẻ chật vật và hoàn toàn không có chút gì sát ý đối với Cao Tiến.

Cao Tiến nhìn thấy gương mặt này cũng lập tức giật mình, hắn nhận ra kẻ này là ai:

- Là ngươi!?