Long Châu

Long Châu - Chương 159: Linh Nhân Nghĩ tộc




- Trước tiên ta muốn hỏi các ngươi một vài điều! - Hắc Vũ nghiêm nghị nói, hắn hiện tại đang ngồi trên một ngai toạ bằng đất được tạo thành từ trước.

- Thánh chủ cứ nói! - Ba lão giả liền nói.

- Các ngươi là giống loài gì? Tại sao lại ở dưới này? Tại sao khi ta tìm được các ngươi thì tất cả đều đóng băng? - Hắc Vũ hỏi dồn dập, lúc này hắn đang có khá nhiều câu hỏi dành cho ba người.

Một trong ba lão giả liền đại diện đứng lên trả lời:

- Bẩm Thánh chủ, chúng ta là Linh Nhân Nghĩ tộc, một loài lai giữa kiến và người. Theo như những ghi chép đầu tiên về lịch sử của tộc thì những cá thể đầu tiên là do một vị gọi là Sinh Linh Thần tạo ra, trải qua vô số năm sinh trưởng thì đã trở Linh Nhân Nghĩ tộc như hiện tại.

Nghe đến đây hắn liền vội hỏi hệ thống, nó vừa nâng cấp nên tin chắc sẽ có chút thông tin về vị Sinh Linh Thần này.

- Sinh Linh Thần là một vị cường giả Hồn tu xuất chúng cả vạn năm về trước, thậm chí còn trước cả thời của Thập đại Thần khí đại chiến với vị đại năng kia. Vị này có kiến thức thâm sâu về việc luyện đan, ngự trùng, bố trận đồng thời cũng có nhiều nghiên cứu cao siêu. Bất quá sau khi vị này dùng con người để làm thí nghiệm lai tạo với một số loại yêu thú thì đã bị cường giả gắn cho cái nhãn tà môn ngoại đạo. Do việc bị thiên hạ chèn ép nên Sinh Linh Thần sau đó đã biến mất không một thông tin. Không ngờ lão lại bí mật tạo ra một giống loài ngay tại chỗ này - Hệ thống giải thích.

Hắc Vũ gật gù, hắn cũng không quan tâm về vấn đề tà đạo này lắm, tu luyện là tu luyện, không có phân biệt chính tà gì cả, cả hai đều đạp lên kẻ khác để phát triển mà thôi, bất quá hắn cũng cảm thấy khá ghê rợn khi nghe về cách nghiên cứu như lão.

- Ngoài Linh Nhân Nghĩ tộc ra còn có tộc nào được lai tạo thành công không? - Hắn hướng lão giả hỏi.

- Hoàn toàn không có, Linh Nhân Nghĩ tộc là loài duy nhất được lai tạo thành công. Sau khi tạo ra nơi này để tộc nhân sinh sống thì Sinh Linh Thần cũng ở lại gắn bó với nơi này cho đến khi hết thọ nguyên rồi vẫn lạc - Lão giả lắc đầu đáp ứng lại đây câu hỏi của Hắc Vũ rồi tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó.

- Rất lâu về trước, khi cả Linh Nhân Nghĩ tộc đang sinh hoạt bình thường thì bỗng từ trong không gian cây cột trắng kia xuất hiện. Sau khi nó xuất hiện thì toàn tộc lập tức bị đóng băng, những chuyện về sau chúng ta hoàn toàn không biết được gì, cũng không biết thời gian bên ngoài đã trải qua bao lâu.

Hắc Vũ cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao nơi này ở sau dưới lòng đất nhưng vẫn bị đóng băng, hoá là là do Bách Linh Trận gây ra.

- Được rồi, các ngươi hiện tại đã tự do, không cần gọi ta là Thánh chủ nữa!

Nghe xong lời nói của Hắc Vũ, cả ba lão lập tức hốt hoảng.

- Thánh chủ, nếu chúng ta làm sai việc gì xin người cứ trách tội! - Cả ba lập tức quỳ một chân xuống.

- Ý ta không phải vậy, ý ta chỉ là muốn các ngươi tự do, không cần phải tôn ta lên làm Thánh chủ làm gì, cứ việc chọn một người khác, dù sao tu vi của ta cũng còn thấp, nếu lên làm Thánh chủ sẽ khiến các ngươi không phục.

Đám lão giả lập tức lắc đầu lia lịa:

- Đại lão đã giao lại Kiến Vương Ấn cho người đồng nghĩa với việc người chính là Thánh chủ theo di ngôn của Sinh Linh Thần tiền bối để lại, toàn thể Linh Nhân Nghĩ tộc nguyên quỳ dưới chân người, tuyệt đối không có không theo! - Ba lão vừa quỳ vừa đồng loạt nói.

Đại lão trong lời của đám người chính là vị lão giả sử trước khi vẫn lạc đã giao lại Kiến Vương Ký cho hắn, lão cũng là người có tu vi cao nhất trong tộc.

Trước khi bị đóng băng lão cũng sắp hết thọ nguyên nên đang bế quan tìm cơ hội đột phá, bất quá kết quả lúc đó lão cũng đã đoán là mình không thể đột phá trong thời gian ngắn được, toàn thể các cường giả trong tộc cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần.

Đến khi Hắc Vũ giải thoát bọn hắn khỏi trạng thái đóng băng, rồi đến sau khi đại lão chết, bọn hắn cũng cố nén bi thương chôn cất người vài ngày trước.

Thực ra cả Linh Nhân Nghĩ tộc và Hắc Vũ cũng không biết di ngôn cuối cùng của Sinh Linh Thần chính là muốn đại lão tìm một người xứng đáng để làm Thánh chủ của Nhân Nghĩ Thánh địa, tuy nhiên đến cuối cùng lão vẫn chưa tìm được ai, may mắn là Hắc Vũ trùng hợp xuất hiện cứu giúp cả tộc nên đại lão cũng trao luôn Kiến Vương Ấn cho hắn.

Ngoài ra, Kiến Vương Ấn cũng là thủ đoạn do Sinh Linh để lại, nó có khả năng kết nối với linh hồn của toàn bộ Linh Nhân Nghĩ tộc nhân, từ đó tạo ra cảm giác thần phục và trung thành trong tâm trí bọn chúng.

Thấy Hắc Vũ còn đắn đo suy nghĩ, một lão giả lập tức nói:

- Thánh chủ chính là người được chọn, nếu như không có Thánh chủ dẫn dắt Linh Nhân Nghĩ tộc sẽ mãi không có ánh sáng, sớm muộn cũng lụi bại rồi tuyệt chủng.

Hắc Vũ nghe thấy ba lão nài nỉ thì cũng cảm thấy hết cách, hắn vẫn còn trẻ vẫn muốn tự do lăn lộn một chút, bây giờ tự nhiên lại dẫn đầu một thế lực có chút không thoải mái, bất quá hắn đã được người ta giao trách nhiệm nên cũng không thể phủi tay như vậy.

- Được rồi, về việc này ta sẽ suy nghĩ!

- Đội ơn Thánh chủ! - Ba lão giả mừng rỡ nói.

- Trước tiên cho ta một số thông tin về thực lực của Linh Nhân Nghĩ tộc hiện tại - Hắc Vũ nói, hắn cũng muốn biết thực lực của tộc đã đến mức nào.

- Bẩm Thánh chủ, tộc của chúng ta vốn là người lai nên tu vi cũng không tính như yêu thú mà tính như loài người. Hiện tại có trên dưới 300 tộc nhân, về số lượng tộc nhân trẻ thì chưa nói, chỉ riêng cấp Đế đã có khoảng 50 người, cấp Tiên số lượng 11 người, về cấp Thánh cũng chỉ có ba chúng ta.

- Ta tên là Kiến Trúc, tu vi Vũ Thánh nhị trọng, đây là Kiến Thức và Kiến Thiết, cả hai đều là Vũ Thánh nhất trọng.

Hắc Vũ gật gù cảm thấy khá tốt, Linh Nhân Nghĩ tộc nếu xem xét về thực lực đã có thể xếp vào loại bát cấp thế lực loại yếu.

Bất quá xét về tuổi tác đa số cường đều đã khá lớn, e rằng thiên phú cũng không cao, tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu.

- Không dám giấu Thánh chủ, nếu xét về thực lực cá nhân thì tộc nhân của chúng ta có chút yêu đuối hơn những yêu thú khác hay nhân loại một chút, trước đây chúng ta cũng từng thử ra ngoài giao chiến nhưng kết quả đều thua.

- Một phần cũng vì Sinh Linh Thần lúc sinh thời tạo ra chúng ta chỉ nhằm mục đích hoà bình nên về thiên phú cũng không được cao, người cả đời cũng vì nghiên cứu nên cũng không để lại cho Linh Nhân Nghĩ tộc nhiều sản nghiệp, số linh dược trong tổ cũng là chúng ta góp nhặt trong thời gian dài nhưng vẫn không có cơ hội dùng.

- Về phần vũ kĩ thì cũng không có nhiều, toàn tộc chỉ có hai vũ kĩ duy nhất, và đẳng cấp cao nhất cũng mới là Địa cấp sơ giai.

- Mong Thánh chủ không chê cười mà chấp nhận chúng ta!

Hắc Vũ nghe ba lão trình bày xong thì sắc mặt có chút khó coi, Sinh Linh Thần kia cũng giống như một người cha quá bảo bọc con mình, không muốn để chúng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, càng không muốn chúng tiếp xúc với vũ lực, không biết sau khi lão vẫn lạc thì lấy ai lo cho bọn hắn đây.

Cũng tại thời gian dài không chiến đấu, không hoạt động nên thiên phú của toàn tộc cũng vì thế mà dần suy yếu, khả năng chiến đấu cũng khá kém cỏi.

Cũng may là lão còn dạy cho bọn chúng biết cách tu luyện, nếu không chỉ sợ cũng không còn ai sống được đến ngày hôm nay.

Bất quá hắn cũng không có chê trách gì bọn chúng, việc này cứ từ từ sau này rồi cải thiện cũng được.

- Các ngươi không cần quá lo lắng, việc trở thành Thánh chủ ta sẽ đảm nhận.

Đám lão giả nghe xong thì liền vui mừng, bất quá lời nói tiếp theo của hắn khiến ba người có chút khó xử.

- Tuy nhiên hiện nay ta vẫn còn nhiều việc cần làm, tham vọng cũng còn rất nhiều.

- Nếu vậy chúng ta đi cùng người, chỉ cần người cần việc gì bọn ta sẽ không từ mạng sống! - Kiến Thiết lập tức nói.

- Việc này không cần, các ngươi cứ nên yên tâm là ta vẫn sẽ thống lĩnh các ngươi. Một ngày nào đó khi Linh Nhân Nghĩ tộc đủ mạnh mẽ, ta sẽ đưa các ngươi ra ánh sáng!

Ba lão giả nghe vậy cũng không dám nói gì nữa, ý Thánh chủ đã quyết, bọn hắn cũng chỉ có thể nghe theo.

Bọn hắn cũng mong muốn Thánh chủ của mình phát triển mạnh mẽ hơn nữa chứ không như những lão già bọn hắn cả đời gắn bó ở đây sẽ không có được tiền đồ.

...

Ít ngày sau, sau khi tuyên bố với toàn thể Linh Nhân Nghĩ tộc là Hắc Vũ sẽ trở thành Thánh chủ thì hắn cũng rời đi.

Toàn thể tộc nhân mặc dù có chút không muốn nhưng cũng chỉ biết nghe theo, trong lòng hi vọng một ngày nào đó Thánh chủ sẽ trở lại.

Về phần Bách Linh Trận, hắn quyết định sẽ tạm thời để lại nơi này, dù sao hắn cũng không thể ngang nhiên vác nó về được, điều này sẽ gây ra nhiều chú ý, chi bằng để nó lại đây, có Linh Nhân Nghĩ tộc canh giữ hắn cũng yên tâm hơn.

Hắc Vũ sau khi rời khỏi, trong lòng hắn liền có chút suy nghĩ, hiện tại hắn không cần phải đến đi tìm con yêu thú Tứ giai hậu kì kia nữa bởi vì sau khi kiểm tra qua đống linh dược thu được thì hắn thấy ở bên trong có gốc linh dược mà hắn cần tìm, tên là Kết Mạch Thảo.

Điều khiến hắn vẫn còn đắn đo hiện tại là nếu cứ vậy trở về với tu vi chỉ mới đạt đến Hồn Vương tam trọng như vậy Anh cô chắc chắn sẽ khiển trách hắn.

- Trước tiên cứ tu luyện một thời gian nữa đã!