Tú Ngọc không cam lòng, tuyệt kĩ vừa rồi chính là thứ hắn tự hào nhất trong tất cả các chiêu thức nay lại dễ dàng bị đối thủ hoá giải như vậy.
- Hắc Vũ huynh, chúng ta cứ đánh như vậy quả thật là bất phân thắng bại, chi bằng một chiêu định thắng thua, huynh thấy thế nào?
- Được, một chiêu định thắng thua - Hắc Vũ lập tức đồng ý, hắn cũng muốn nhanh chóng kết thúc để lấy được Ngọc Thổ Hoa.
Huyết Kim bay đến tụ lại trên tay Hắc Vũ thành một nắm đấm, dung nham trong người toàn bộ được hút về phía cánh tay hắn.
Tú Ngọc cũng không chần chừ, bút vàng trên tay lại múa lên, một chữ "Quyền", một chữ "Kim" được viết ra, tiếp đó là thêm một chữ "Thiết" nữa.
Ba chữ vàng chồng lên nhau toả ra ánh sáng chói chang như mặt trời.
Cả hai người lập tức lao vào nhau, một quyền nóng rực hướng đến một quyền chói lọi.
Chỉ là lúc này, khi hai nắm đấm sắp đánh vào nhau thì ở giữa hai người bỗng hiện lên một tấm màn ánh sáng ngăn cách khiến cả hai phải dừng lại.
Hai người nhìn lên không trung, nơi vừa xuất hiện một thân ảnh.
Đó là một lão đạo nhân tuổi tác có lẽ ngang bằng với Vu lão, thân mặc y phục màu xám xanh, sau lưng áo có viết một chữ "Đạo" màu trắng, trên tay lão cầm một cây bút lớn làm bằng gỗ nhưng nhìn hơi giống cây phất trần.
- Sư phụ!
Tú Ngọc kêu lên một tiếng rồi bay đến cạnh lão nhân đó.
Lão nhân nhìn Tú Ngọc rồi chuyển sang nhìn Hắc Vũ, ánh mắt giống như đang đánh giá hắn.
- Đi theo ta!
Lão nói rồi quay lưng bay lên trên đỉnh ngọn núi lúc nãy, Tú Ngọc cũng lập tức bám theo.
Hắc Vũ cũng không biết lão muốn gì nhưng có vẻ là không có địch ý với hắn nên cũng thả người bay theo phía sau lão.
Ba người bay lên trên đỉnh núi, trên một nơi hoang vu, hẻo lánh như vậy mà mọc lên một căn nhà nhỏ.
Tuy nhỏ nhưng không quá đơn sơ, có chỗ ngủ, có chỗ uống trà đánh cờ, có chỗ để trồng cây, có bàn viết thư pháp.
Hắc Vũ theo lão bước vào căn nhà, hắn nhìn lên trên tường, đâu đâu cũng là những bức thư hoạ đề những bài thơ hay, tranh vẽ đẹp bên trên.
Lão đạo nhân ngồi xuống bàn, cầm ấm trà rót ra một ngụm trà rồi nhấp môi.
- Ngồi đi.
Hắc Vũ nghe thấy cũng liền vâng theo mà ngồi xuống.
- Ngươi là đệ tử của Vu Linh? - Lão nhướng mày hỏi.
- Đúng vậy thưa tiền bối - Hắc Vũ không dám bất kính đáp lại, dù sao người ta cũng là tiền bối đi trước.
- Lão dạo này vẫn khoẻ chứ?
- Thưa, vẫn khoẻ.
- Vẫn chưa đột phá Vũ Thần? - Lão tiếp tục hỏi.
Hắc Vũ hơi ngạc nhiên, hắn cũng không biết Vu lão đã đạt tới trình độ nào rồi.
- Tiểu tử cũng không rõ nhưng có lẽ là như thế.
Lão đạo nhân nghe vậy cũng gật gù, trên môi nở nụ cười nhẹ như thỏa mãn.
- Tiền bối có quen biết với lão sư phụ? - Hắc Vũ hỏi, không phải ngẫu nhiên mà lão lại hỏi han về Vu lão.
- Ha ha, thời còn trẻ ta và lão có giao đấu vài lần. Lão già đó dựa vào dị thuộc tính nên luôn chiếm được thượng phong. Cho đến khi hắn mất đi dị thuộc tính thì cũng lui về quy ẩn. Tuy vậy nhưng bây giờ ta đã tự tạo ra con đường của mình, nếu gặp lại thì tự tin sẽ cho lão một trận ra bã.
Lão tự tin vỗ ngực, lúc trước lão thua vì dị thuộc tính nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, Vu lão mất đi dị thuộc tính mà lão lại tự sáng tạo ra được Thư Pháp Quang Kinh nên không cần phải lo nữa.
Tú Ngọc cũng chỉ biết ngồi nghe, hắn cũng biết vị sư phụ này của mình tự kiêu đến mức nào.
- Phải rồi, người tới tận Hoàng Sa này mục đích để làm gì?
Hắc Vũ nghe vậy thì giật mình nhưng cũng trả lời:
- Thứ lỗi cho tiểu tử không thể nói.
Việc hắn lần này tới Hoàng Sa để lấy Cát Tinh là bí mật nên tất nhiên không thể kể với người khác.
- Phi, giấu cái gì chứ, ta còn lạ gì. Ngươi đến để lấy Cát Tinh chứ còn gì nữa.
Hắc Vũ bị nói trúng tim đen thì cũng chỉ biết im lặng.
- Muốn lấy được Cát Tinh là chuyện vô cùng khó, ta cũng không thể giúp ngươi được.
Nói rồi lão từ trong nhẫn lấy ra một khối ngọc giản, bên trong có ánh sáng màu trắng.
- Trong này chứa một kích của ta, dưới Vũ Thánh cửu trọng không chết thì cũng bị thương, hi vọng ngươi có thể sử dụng khôn ngoan.
Hắc Vũ nghe thấy thì trong lòng kinh hỉ, không ngờ lão lại cho hắn thứ bảo bối tốt như vậy.
- Đa tạ tiền bối! - Hắc Vũ cúi đầu cung kính.
- Còn nữa, có phải ngươi định sẽ trà trộn vào Hoàng Sa Động không?
- Thưa đúng vậy! Hiện tại tiểu tử đã thành công gia nhập Hoàng Sa Động.
- Ồ, ngươi không sợ bị mấy lão già kia phát hiện sao?
- Tiểu tử trước khi hành động đã tìm hiểu kĩ, những trưởng lão cấp Thánh hiện tại đều đang bế quan nên chỉ có cường giả cấp Tiên lo việc cai quản. Vì thế tiểu tử có mua một cái Cải Dung Mặt Nạ có thể che giấu dung nhan đối với cấp Tiên trở xuống.
Hắc Vũ nói rồi lấy Cải Dung Mặt Nạ ra cho lão xen.
- Hừm, vậy cũng tương đối ổn rồi.
Lão giả nói rồi vươn tay cầm lấy chiếc mặt nạ của Hắc Vũ mà xem xét.
Rồi lão lấy cây bút gỗ ra viết lên trên nó một chữ "Trợ", chữ được viết bằng ánh sáng màu trắng chứ không phải màu vàng kim giống như của Tú Ngọc, một lát sau chữ trắng trên mặt nạ dần tan biến đi hết.
- Ta đã có chút thủ thuật trên mặt nạ của ngươi, vào lúc nguy cấp ngươi có thể kích hoạt nó đến lúc đó cũng cấp Thánh cũng không thể dò xét ra dung nhan của ngươi.
Hắc Vũ mừng muốn rơi nước mắt, lão giả này thực sự quá tốt với hắn.
- Đừng vội, nghe ta nói hết cái đã. Mặc dù vậy nhưng phải cẩn thận bởi chỉ có thể dùng nó một lần duy nhất và kéo dài chỉ không nửa giờ.
Hắc Vũ cũng không quan tâm điều này lắm, hắn đã có Cải Dung Đan nay lại có thêm chiêu này nữa thì không cần lo lắng nhiều nữ.
- Đa tạ tiền bối! - Hắc Vũ đứng dậy hành lễ.
- Không có gì, coi như là ta giúp lão bằng hữu của ta một chút thôi.
Hắc Vũ nhận lại đồ rồi cũng xin phép ra về, lão đạo nhân cũng không giữ hắn lại làm gì nữa.
- Gửi lời của ta đến lão, nói là Trác lão có lời hỏi thăm.
- Tiểu tử sẽ.
Hắn nói rồi nhìn sang Tú Ngọc, hi vọng hắn sẽ không quên giao ước ban đầu.
- Ngọc Thổ Hoa dưới núi ngươi cứ tùy tiện hái.
Hắc Vũ nghe vậy cũng liền cáo từ rồi xuống núi ngắt lấy một cây theo như nhiệm vụ yêu cầu rồi lên đường trở về.
Lão đạo nhân nhìn bóng lưng hắn đi xa rồi mới hỏi Tú Ngọc:
- Ngọc nhi, ngươi thấy hắn thế nào?
- Thiên phú phi phàm, sức mạnh không hề yếu tuy nhiên nếu lúc nãy sư phụ không ra tay thì cũng chưa biết ai thắng ai thua.
Lão nghe vậy cũng gật đầu, trận chiến lúc này giữa hai người hắn cũng có xem qua, quả thật Hắc Vũ không thể khinh thường.
- Thời gian tới ngươi nên tu luyện cho tốt, lúc ngươi đột phá Vũ Đế chính ngày phải tới Hạ Thế.
Tú Ngọc cũng đã từng nghe lão đạo nhân nhắc đến Hạ Thế lúc trước nhưng cũng không có quá nhiều thông tin về nơi này.
- Sư phụ, rốt cuộc Hạ Thế là nơi nào?
- Đó là một đại bí cảnh nằm dưới lòng đất, có thể mở ra bằng lực lượng của cường giả cấp Thần nhưng chỉ có cấp Đế thì mới có thể vào trong - Lão ôn tồn giảng giải cho hắn.
- Nếu vậy những người trên Hoàng Kim Bảng cũng đang ở nơi đó sao?
- Đúng vậy! Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, ở Hạ Thế linh khí vô cùng kì lạ, đám bọn chúng không thể nào hấp thụ theo tốc độ bình thường được nên đột phá sẽ vô cùng chậm, các ngươi cứ yên tâm mà đuổi theo bọn hắn.
Lão hiểu được lo lắng trong lòng hắn nên cũng giải thích đặc điểm của Hạ Thế cho hắn nghe.
- Trước đây người từng bảo với đồ nhi những kẻ tiến vào Hạ Thế đều nhằm tìm kiếm một thứ, không biết đó là thứ gì?
- Bách Linh Trận!...
...
Hắc Vũ lúc này đang trên đường quay lại Hoàng Sa Động, chợt hắn giống như nhớ ra thứ gì đó.
- Hệ thống, mở chức năng điểm danh.
Hệ thống lập tức mở ra chức năng điểm danh ngay trước mặt hắn, màn hình giao diện vẫn giống như những ngày thường, chỉ có điều lúc này ở ô điểm danh hôm nay có hình một hộp quà nhỏ màu đỏ xuất hiện.
Hắc Vũ bấm vào điểm danh, một dấu tích liền xuất hiện, theo sau đó là âm thanh của hệ thống vang lên:
- Keng, điểm danh thành công, chủ nhân nhận được một phần quà nhỏ.
Hắc Vũ có chút vui mừng, vốn dĩ những lần trước đây đều chỉ nhận được một vài viên đan được cấp thấp không giá trị nhiều, thế mà lần này lại xuất hiện một hộp quà làm hắn mong chờ không thôi.
- Trong đó có gì?
- Trong phần quà này, chủ nhân sẽ nhận được một vũ kĩ Địa cấp cao giai bất kì...
Hắc Vũ chờ đợi thêm một lúc nhưng rốt cuộc hệ thống cho hắn biết bên trong chỉ có một vũ kĩ làm tên này hơi hụt hẫng
- Thôi kệ, mở ra đi - Hắc Vũ thở dài, hiện tại hắn chính là tên bần cùng, có thứ gì thì càng hay thứ nấy.
- Keng! Xác nhận mở, chủ nhân nhận được một vũ kĩ Địa cấp cao giai lôi hệ.
- Bà mẹ nó! - Hắn nhịn không được chửi một tiếng.
Hiếm lắm mới kiếm được một hộp quà từ hệ thống vậy mà chỉ được có một cái vũ kĩ mà lại còn là hệ lôi nữa, giờ làm sao hắn có thể tu luyện đây.
Hắc Vũ chán nản thu vũ kĩ vào bên trong túi rồi tiếp tục hành trình.
Vài ngày sau, lúc này hắn đã trở lại Hoàng Sa Động trong bộ dạng của Lương Chiến, hắn tới giao Ngọc Thố Hoa, nhận thưởng rồi trở về phòng của mình.
Phần thưởng cũng chỉ có một viên đan dược hạng thấp, với tu vi hiện tại hắn còn chưa thèm để vào mắt.
- Lương Chiến, ngươi biết tin gì chưa?
Hắc Vũ vừa vào đến cửa thì một tên cùng phòng với hắn cũng chạy từ phía sau đến.
- Chuyện gì thế? - Hắc Vũ hỏi.
- Người của Tấn gia vừa mở lời khiêu chiến với ngươi kìa, ba ngày sau trên chiến đài.
Hắc Vũ có chút không tốt, nếu bình thường hắn còn không để mấy tên này vào mắt nhưng hiện tại hắn đang dùng thân phận Lương Chiến, tu vi Vũ Quân tam trọng, nếu gặp phải kẻ quá mạnh sẽ khó có thể giành được chiến thắng.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói với tên kia:
- Phiền ngươi chuyển lời của ta tới bọn hắn là ta vừa ra ngoài làm nhiệm vụ nên có chút vết thương, hẹn bảy ngày sau ta bình phục sẽ ứng chiến.
Hắn nói rồi lấy viên đan dược vừa được thưởng ra đặt lên tay tên này khiến hắn vừa nhìn thấy đã mừng rỡ lập tức chạy đi.
- Khoan đã!
Tên đệ tử vừa định chạy đi giúp hắn báo tin nhưng Hắc Vũ giữ lại.
- Vị huynh đệ cho ta hỏi có ở đây có chỗ nào có thể trao đổi vật phẩm không?
...
Một lúc sau, Hắc Vũ đã xuất hiện trước một đình viện khác, nơi này cũng giống như những đình viện của đệ tử khác, chỉ có điều nó nằm ở gần trung tâm của năm toà tháp hơn.
Hắc Vũ đoán đây có thể là chỗ ở của một đám đệ tử thế hệ trước nào đó.
Hắn ung dung bước vào bên trong, qua khỏi cánh cửa, trước mắt hắn xuất hiện năm tên đệ tử khác.
Đúng như Hắc Vũ đoán, năm tên này đều là những đệ tử thế hệ trước bởi vì khí tức trên người bọn hắn toả ra đều đạt đến Vũ Vương.
- Tiểu tử, ngươi đến đây có việc gì không?
Một tên trong đám lên tiếng, đây cũng là tên có tu vi cao nhất, đã đạt đến Vũ Vương ngũ trọng.
So với những Vũ Vương khác mà hắn từng gặp như Thanh Trì, Lam Linh, Hồng Ngân... thì tên này có hơi lớn tuổi hơn một chút.
- Cho ta hỏi có phải các huynh chuyên bán vật phẩm không?
- Đúng là như vậy, mau ngồi đi.
Tên nam tử nghe thấy Hắc Vũ tới lá vì chuyện mua bán thì liền đổi thái độ thành khách khí.
- Vị huynh đệ này, không biết ngươi đến đây vì mục đích gì?
Hắc Vũ cũng không vòng vo mà vào đề luôn:
- Đệ hiện tại đang có một Địa cấp cao giai vũ kĩ nhưng lại không phù hợp với thuộc tính, không biết sư huynh có thể đổi cho ta một vũ kĩ khác không? - Hắc Vũ nói rồi đặt vũ kĩ lên trên bàn.
Tên nam tử nhìn thấy vũ kĩ nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh không chút biến hóa, là người buôn bán nên cũng có vài lần hắn đã gặp được vũ kĩ cấp độ cao như vậy.
Tuy nhiên khi nhìn thấy một tên tân đệ tử vậy mà có thể lấy ra vũ kĩ đẳng cấp như vậy làm hắn trong lòng cũng có chút bất ngờ.
- Vị sư đệ này, tu vi của ngươi còn thấp như vậy làm sao có thể dùng vũ kĩ này, hay là như vậy đi, ở đây là có hai Huyền cấp vũ kĩ thổ hệ, thêm cho ngươi một số lượng linh thạch nữa...
- Thứ lỗi cho đệ chỉ cần một Địa cấp vũ kĩ.
Tên nam tử chưa kịp nói xong đã bị Hắc Vũ chặn lại thì một mặt khó chịu, vốn hắn định dụ dỗ tên này nhưng không ngờ hắn lại quả quyết như vậy.
- Được rồi, ngươi cần thuộc tính nào? - Tên nam tử đổi giọng.
- Ta cần hoả hệ.
Hắn không cam tâm lấy ra một khối Địa cấp hoả hệ đưa cho hắn rồi nhận lại vũ kĩ Lôi hệ kia.
Hắc Vũ xong xuôi cũng nhanh chóng rời đi.