Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 97: Kẹo bông gòn




"Xuỳ! Tên tôi xấu kệ tôi"



Cô trách mắng Lâm Phúc, Lâm Phúc không nói gì, chỉ cười cười, một lúc sau lại quay sang cô lên tiếng.



"Bây giờ em muốn đi đâu?"



"Anh mời mà, đi đâu cũng được!"



Cô đáp lời Lâm Phúc, thực sự cô chẳng muốn mình đi đâu cả, nếu như không phải vì muốn nói chuyện rõ ràng với Lâm Phúc, chắc có lẽ cô chẳng muốn đi đâu cả. Chiếc xe lăn bánh đến một nhà hàng sang trọng, cô chưa từng hỏi Lâm Phúc làm nghề gì, chỉ nhớ rằng anh du học mới về nước không lâu, nhưng tại sao anh lại giàu có thế này... Lúc nào cũng đưa cô đến những quán ăn sang trọng.



"Anh Lâm Phúc, mình đến chỗ khác được không? Những chỗ sang trọng thế này..."



"Em không cần lo đâu, ngốc thật!"



Cô cau mày nhìn Lâm Phúc, anh ta thật đáng ghét mà. Cô cùng anh Lâm Phúc dùng bữa trưa, Lâm Phúc liền có điện thoại ôn nhu đứng lên nghe, cô ở lại một mình ăn bao nhiêu đồ ăn ngon. Một bàn tay nhỏ nhắn kéo váy của cô, cậu bé chỉ khoảng chừng ba tuổi. Cô sừng sốt khi thấy bé vừa kéo vừa mếu.



"Em...em sao vậy?"



"Chị ơi, chị giúp em ra ngoài kia mua kẹo bông gòn đi, em không qua đường được"



Cậu bé chìa ra tờ tiền khá lớn đưa cô, cô sửng sốt lần hai, một cậu bé tại sao lại giữ một số tiền lớn thế này.



"Ba mẹ em đâu?"



"Ba mẹ bận tiếp khách rồi ạ!"



Hóa ra là vậy, cô gật đầu thương cảm, ba mẹ dù bận cách mấy cũng nên dành thời gian cho con trẻ chứ? Cô mỉm cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé ấy, tiện tay trả lại tờ tiền mệnh giá lớn của cậu bé.



"Chị mua tặng em một cây nhé!"



"Dạ!"



Cậu bé vui sướng reo lên, nắm chặt tay cô kéo đi. Ở một góc khuất của nhà hàng chợt có một người đàn ông cười nhếch môi lên, liền lấy điện thoại áp lên tai.



...



Trong căn phòng rộng rãi, với gam màu dịu nhẹ, anh ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, bàn tay cầm tài liệu, ánh mắt khẽ cau lại một vài cái, có tiếng gõ cửa, anh không gấp tài liệu lại, vẫn thản nhiên đọc, chỉ cất tiếng lạnh lùng.




"Vào đi"



"Anh! Có chuyện rất quan trọng"



"Chuyện gì? Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa, cậu không muốn cho tôi nghỉ ngơi tí sao?"



Anh nói với Lâm Đồng, trong câu chứa một chút bông đùa, Lâm Đồng với vẻ mặt hốt hoảng, nghiêm túc, khiến anh nhíu mày, gấp tài liệu lại. Lâm Đồng hiểu được ý anh, liền ghé sát tai anh nói nhỏ. Ánh mắt anh liền chuyển từ ôn nhu sang tức giận, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.



"To gan! Là kẻ nào? Lập tức lấy xe"



Anh ra lệnh cho Lâm Đồng, lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trên đường biết bao nhiêu đèn đỏ, khiến anh có chút nhíu mày.



"Chuyện xảy ra lâu chưa?"



"Em không biết, vừa lúc nãy tiểu thư Lục Khê dặn dò bác tài khỏi đón để đi với cậu Lâm Phúc, em liền dặn dò đi theo..."



"Tiếp!"




Lâm Đồng có chút ngập ngừng, anh liền ra lệnh cho Lâm Đồng nói tiếp.



"Ông ta bảo có người theo dõi chiếc xe đưa tiểu thư Lục Khê đi ăn trưa! Chiếc xe luôn bám sát xe của Lâm Phúc"



"Họ ăn đã lâu chưa?"



"Dạ khá lâu"



"Tới đó thật nhanh bằng mọi cách!"



Anh ra lệnh cho Lâm Đồng, Lâm Đồng gật đầu làm theo, anh nhìn đồng hồ đeo trên tay mình không khỏi sốt ruột. Ra lệnh cho Lâm Đồng vượt một số đèn đỏ để đến kịp nhà hàng của cô đang dùng bữa trưa. Chiếc xe lao nhanh như vút, tiếng kèn thổi lớn từ bộ phận của cảnh sát giao thông. Chiếc xe của anh phải dựng lại tấp vào một chỗ.



"Từ đó không xa em sẽ ở lại giải quyết, anh đến đó trước đi!"



Lâm Đồng quay sang nói với anh, anh gật đầu đưa một ít tiền cho Lâm Đồng.



"Giải quyết ổn thoả, nếu không cứ liên lạc với tôi!"




Lâm Đồng xuống xe nói chuyện với cảnh sát, tên cảnh sát thấy anh lái xe đi liền không ngừng la ú ớ, Lâm Đồng bước xuống chào nghiêm túc.



"Chào cảnh sát, lúc nãy tôi là người lái xe vượt đèn, các anh cứ làm việc với tôi."



" nhưng... Tôi cần giam xe!"



Lâm Đồng rút ra không ít tiền đút vào tay tên cảnh sát, cảnh sát lập tức im lặng, mỉm cười mừng rỡ cầm lấy.



"Anh cứ tiếp tục đi đi ạ, không cần làm gì hết"



Tên cảnh sát kính cẩn mời Lâm Đồng đi, Lâm Đồng không nói gì, chỉ gọi điện thoại cho một ai đó.



...



"Chị ơi, em muốn mua ăn cây này"



Cậu bé nhón người chỉ lên cây cao nhất, người bán hàng liền lấy xuống đưa cho cậu bé. Cậu bé thích thú cười vang.



"Em chờ chị một tí nhé!"



Cô quay sang nói với cậu bé, cúi mặt xuống tìm kiếm tiền trong túi xách, cậu bé cầm kẹo bông gòn thích thú nhìn sang bên đường.



"A! Trái bóng đẹp ghê"



"Bé!"



Cô vừa thanh toán tiền xong, liền nhìn thấy cậu bé đã băng qua đường, chiếc xe từ phía kia đang đổ xuống, cô lập tức lao đến.



"Két!"



Chiếc xe lao như tia chớp đến trước mặt của cô, cô xô người cậu bé ra, ngã xuống đất, cô lấy tay che mắt lại theo quán tính, chiếc xe từ từ đến dần.



"Khê/Lục Khê!!!"



Có tiếng ai đó vang lên nhanh như chớp khi tử thần dần đến với cô. Cô cảm thấy một lực mạnh mẽ ấm áp ôm chặt lấy cơ thể của cô...