Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 92: Quan sát




Tử Dung mỉm cười dịu dàng, quay sang nhìn cô, cô khá bất ngờ khi nhìn thấy Tử Dung ở đây, nhìn ánh mắt chị Tử Dung dành cho anh chứa đầy tình cảm. Cô cảm thấy khá ngạt thở, cảm thấy có chút hụt hẫng.



"Em làm xong việc rồi sao?"



"Dạ... em xong rồi, sao chị lại đến đây?"



"Chị mua đồ cạnh đây thôi"



Cô gật gù, lấy lại tinh thần của mình, tươi tắn trò chuyện cùng Tử Dung, cô chợt nhớ đến anh và Tử Dung đã quen nhau từ trước... Anh đã quen biết Tử Dung và An Khôi. Ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy người có bóng dáng giống anh cùng Tử Dung, bây giờ cô đã xác định rõ... Ngày hôm đó chính là anh! Anh đã giả vờ không quen biết Tử Dung trước, anh và chị ấy dường như có mối quan hệ không bình thường, hai người rất thân mật. Anh vẫn luôn lừa dối cô...



"Hôm nay em sẽ mời hai người ăn trưa?"



"Không cần! Em về ăn với An Khôi đi."



Anh từ chối thẳng thừng lại khiến cô bất ngờ lần nữa, tại sao anh lại đối xử với Tử Dung thế này, lúc nãy chẳng phải rất thân thiết sao?



"Hmm em gọi An Khôi đến cùng"



"Không cần"



"Tiểu Khê, em nói anh ấy đi!"



Tử Dung lay tay cô, cô nhìn Tử Dung, đôi mắt Tử Dung long lanh, bàn tay mềm mại trắng nõn nà chạm vào tay cô, cô có chút lưỡng lự, Tử Dung hoàn toàn chưa biết chuyện đã xảy ra của cô kể từ tiệc cưới của hai người ấy. Cô gật đầu nhẹ với Tử Dung, nhìn Tử Dung thật tội nghiệp, còn anh thì quá dứt khoát, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Cô quay sang anh, chừng chừ lên tiếng.



"Đi cùng chị ấy, được không?"



Cô quan sát thái độ của anh, thầm mong anh giữ chút thể diện cho cô mà đồng ý, nhưng một mặt khác lại chuẩn bị tinh thần nghe anh từ chối. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe anh quyết định.



"Đói rồi?"



Anh ghé sát tai cô, thì thầm, khiến cô giật mình mở chằm chằm nhìn anh. Đôi mắt cô lay động, trái tim một lần nữa lại rung động, đập loạn nhịp.




"Đói rồi?"



Anh lặp lại một lần nữa, cô hoảng hốt gật đầu một cái, mặc dù cô không đói lắm, lúc sáng vừa ăn no, nhưng cô không đành lòng để mặc Tử Dung ở lại.



"Đi thôi, em hãy gọi cho An Khôi đi"



Anh quay sang nói với Tử Dung, Tử Dung mừng rỡ gật đầu liên tục lập tức gọi điện cho An Khôi. Kể từ sau khi đi hawai tuần trăng mật của hai người, Tử Dung chưa từng gặp lại anh một lần nào... Dù lúc trước đã từng hứa anh và Tử Dung sẽ vẫn là bạn bè, anh em, Tử Dung sẽ từ bỏ việc theo đuổi anh. Tử Dung bước đến một góc để nghe điện thoại, cô trầm mặc suy nghĩ, hồi hộp cúi gầm mặt xuống đất.



"Em lại nợ tôi thêm một lần nữa rồi"



"Anh!!!"



Anh thì thầm nói nhỏ, cô định phản ứng lại, đúng lúc Tử Dung vừa trò chuyện xong cuộc điện thoại, liền chạy đến hai người



"Chúng ta đi trước đi, An Khôi sẽ đến sau!"




"Được"



"Nam Phong, anh cho em đi chung xe được không?"



Giọng nói ngọt ngào vang lên từ Tử Dung, Tử Dung không ngần ngại kêu tên anh... Không ngần ngại...



"Được"



Anh chừng chừ giây lát, gật đầu lên tiếng. Tử Dung mỉm cười dịu dàng, bước lại gần xe của anh. Trái tim của cô bỗng dưng đau nhói, lồng ngực cảm thấy khó chịu vô cùng, cảm xúc lú này rất khó diễn tả.



"Chị Tử Dung..."



"Sao thế em?"




"Chị ngồi ghế trước đi, em thấy...hơi nhức đầu, muốn ra băng ghế sau nghỉ ngơi một chút"



Cô đưa ra lời đề nghị, ngay lúc này, cô cảm thấy khá choáng ngợp, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, tâm tư rối loạn. Cô không muốn đối diện với anh, càng không muốn vì cô mà cản trở hai người thân thiết lâu ngày không gặp. Cô nắm chặt gấu áo, bước xuống phía sau, đôi mắt u buồn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.



Tử Dung vui vẻ không ngừng cười nói với anh, tất cả những cử chỉ hành động cô đều nghe thấy, cô đều hiểu rõ trong lòng Tử Dung dường như có dành tình cảm đặc biệt với anh, nhưng chắc vì lí do nào đó mà đến với An Khôi...



Cả ba người bước xuống một nhà hàng sang trọng, Tử Dung xinh đẹp hơn cô, trưởng thành hơn cô khiến cô có chút ngần ngại. Tử Dung và anh đi trước, cô chỉ chậm rãi từ từ đi một mình... Đứng ở phương diện này,cô cảm thấy hai người rất đẹp đôi, hoàn toàn rất hợp...



"Đi chậm chạp như vậy người khác sẽ nghĩ tôi bạc đãi em"



Anh trầm giọng, quay xuống sau nói với cô, cô nghe thế liền đi nhanh hơn một tí. Ở chỗ đông người sang trọng, tuyệt đối cô sẽ không để mất mặt. Cô bước đến bàn ăn ngồi cạnh anh, phía đối diện anh chính là Tử Dung...



"Hai em cứ gọi món"



"Hôm nay em mời mà, nên hai người cứ việc gọi món, em sẽ ăn giống vậy"



Tử Dung cười cười đẩy menu sang anh, anh liền đưa mắt nhìn cô, ý kêu cô gọi món, nhưng cô lại lắc đầu khiến anh thở dài, liếc nhìn vào menu.



"Cho tôi ba phần beefsteaks, hai nước ép, và một rượu vang đỏ"



Phục vụ gật đầu, lập tức rời khỏi. Không gian trầm lặng, được Tử Dung khởi động.



"Anh vẫn còn nhớ em thích ăn beefsteak luôn nha"



Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn về hướng khác. Một nhác dao lần nữa lại đâm sâu vào tim cô, thì ra Tử Dung cũng thích món này giống cô. Anh kêu cho Tử Dung nên muốn gọi cho cô luôn mà...cô quay sang anh, nhìn thẳng vào mắt anh lên tiếng, không chút do dự.



"Tôi...em muốn ăn mì spaghetti, em thích món đó"



"Em thích ăn nhất là beefsteak!