Editor: Cáo Tuyết
Tuyết Dĩ không biết chuyện gì đang xảy ra, động tác của các bạn học ở hàng đầu đều bị trang sách ngăn cản.
Trong lớp có rất nhiều người, giọng nói đạo sư không ngừng giảng bài, nhưng nằm trên đùi Hi Hoài, bên người đều là mùi hương quen thuộc nên bé rất an tâm, một chút đều không sợ hãi.
Bé rồng con ngáp một cái, vô tình phát ra một tiếng động nhỏ, lại cào cào trang sách thêm vài lần nữa, dí sát ngửi mùi mực in trên đó.
Các bạn học ở hàng ghế phía trước cứng đơ lưng, cố gắng không chú ý đến dị động phía sau.
Nơi này học viện lớn nhất đô thành, bên trong các học sinh đến từ các chủng tộc khác nhau, bên trong học viện chủ trương bình đẳng, chỉ coi trọng thứ hạng thành tích.
Nhưng Hi Hoài rốt cuộc thân là điện hạ Dị Ma tộc điện hạ, thân phận tương đối tôn quý, thiên phú và thực lực cũng vượt trội so với các bạn cùng lứa.
Hơn nữa tính tình hắn không tốt... Hầu hết các bạn cùng lớp đều có chút sợ hãi hắn, không dám dễ dàng trêu chọc.
Ngay cả đạo sư cũng không thế nào quản, chỉ cần Hi Hoài an phận đi học, hoàn thành bài tập đúng hạn là được.
Sau một buổi học, Hi Hoài gần như cúi đầu suốt buổi, thỉnh thoảng lại cầm bút xoay xoay vài cái, không biết đang làm gì.
Trong giờ giải lao giữa các tiết học, Hi Hoài cảm thấy lớp học ồn ào, người đi qua lại quá nhiều nên hắn ôm bé rồng con trong tay đi ra hành lang, tìm một góc yên tĩnh.
Đợi đến khi lớp học bắt đầu lại mang bé rồng con trở về.
Cho đến khi tan học buổi sáng, mọi chuyện vẫn bình lặng như thường, không ai để ý đến sự tồn tại của Tuyết Dĩ.
Tiếp theo, Hi Hoài đến nhà ăn một chuyến.
Căn tin của học viện yêu cần thêm rất nhiều tiền, những thứ đắt tiền nhất cũng không thua kém gì những thứ được làm trong cung điện.
Hi Hoài cẩn thận xuyên qua đám người, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai đồng vàng, mua một phần đồ ăn, chuẩn bị một mình trở về ký túc xá.
Hắn cầm hộp cơm quay lại, có người gọi hắn: "Hi Hoài?"
Là Hi Niên, cậu ta bước nhanh tới gần, nhìn từ trên xuống dưới Hi Hoài: "Gần đây ngươi có sao không?"
Hi Hoài cảm thấy bối rối, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, nhấc chân rời đi.
Hi Niên đi theo phía sau: "Sao sáng nay lại vứt nhiều quần áo như vậy? Có phải phụ thân lại nói cái gì với ngươi..."
Cậu ta thật sự rất tò mò, cho rằng Hi Hoài sợ mắc lỗi phải vào U Minh Cốc, cho nên ở trong phòng cắt quần áo cho hả giận.
Hi Hoài không quay đầu lại, lạnh như băng nói: "Tay ngươi khỏi hẳn rồi à?"
Hi Niên lập tức nhớ lại trải nghiệm đau đớn cách đây không lâu, sắc mặt cứng đờ dừng lại.
Kỳ thật lúc đó cậu ta thậm chí còn không biết câu nói nào xúc phạm đến Hi Hoài, lúc ý thức được lời mình nói, lòng bàn tay đã bị đâm xuyên qua.
Hi Niên thừa nhận mình không có ác cảm với hắn, Hi Hoài vẫn là em trai cậu ta, nhưng những nửa lời đe dọa này vẫn thành công ngăn cản sự tò mò của thiếu niên.
Cậu ta bĩu môi, quay đầu đi về hướng khác.
Đi qua con đường trên hành lang nhà ăn, một bạn cùng lớp Hi Niên chào hỏi: " Hi Niên..."
Hi Niên phất tay: "Đi, đi, đi!"
Tòa nhà ký túc xá nằm ở phía xa của học viện. Hầu hết các ký túc xá đều dành cho hai người, nhưng cũng có những phòng đơn.
Hi Hoài ở trong một căn phòng đơn, hắn vào phòng khóa cửa lại, đi đến bàn học, đặt hộp cơm trưa xuống bàn.
Tuyết Dĩ từ trong lòng ngực nhảy ra, duỗi người trên mặt bàn, rồi đi vòng quanh hộp cơm, ngửi mùi thơm tỏa ra từ đó.
Hi Hoài kéo ra ghế dựa ra: "Đói bụng rồi?"
Đầu tiên hắn sờ sờ móng vuốt của bé rồng con, sau đó lấy một cái thảm mỏng đặt lên bàn.
Tuyết Dĩ ngoan ngoãn ngồi xổm, ăn từng miếng đồ ăn mà Hi Hoài đút cho.
Sau khi ăn uống no nê, bé rồng con cào cào tấm thảm dưới chân, hơi ngẩng đầu lên: "Ngao ô!"
Buổi sáng vẫn luôn ở phòng học, không thể tùy ý phát ra âm thanh, lúc này rốt cuộc không cố kỵ gì nữa.
Ấu Long phá xác vốn đã phụ thuộc vào bố mẹ, chỉ cần có Hi Hoài ở bên cạnh, Tuyết Dĩ sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Hi Hoài lau nước canh trên miệng bé rồng con, ôm bé tới: " Nên uống thuốc rồi."
Hôm nay nhiệt độ cơ thể Tuyết Dĩ bình thường, bé lặng lẽ hắt hơi hai lần, nhưng theo chỉ dẫn của y sư, bé phải uống thuốc ít nhất hai ngày.
Nhìn thấy thuốc đắng lại được lấy ra, bé rồng con vùi đầu giả vờ ngủ, ý đồ trốn được một kiếp.
"Mau uống," Hi Hoài dỗ dành nói: " Uống xong, buổi chiều ta đưa ngươi đi chơi."
Bé rồng con lập tức mở mắt, do dự cắn ống thuốc.
—
Buổi chiều có hai lớp học chế tạo thuốc và ma pháp thực chiến. Thông thường sẽ có hai hoặc ba lớp học cùng nhau thực chiến.
Hôm nay tình cờ đến lượt Hi Hoài và Hi Niên vào lớp, vô thức tìm kiếm bóng dáng Hi Hoài nhưng lại không tìm thấy gì.
Trong lớp thực hành thứ hai, học sinh được đến một quảng trường có tầm nhìn rộng hơn.
Khi hai đạo sư đi tới, Hi Niên nhìn xung quanh, xác nhận một sự thật.
Hi Hoài trốn học.
Hắn thế lại trốn học...
Hi Niên ngay từ đầu còn cảm thấy không có khả năng.
Hi Hoài chưa bao giờ trốn học, trong lớp dù không nghe một lời nào, nhưng cũng nhất định sẽ đến.
Kỳ thật hai ngày trước hắn xin nghỉ bệnh, cũng là lần đầu.
Tranh thủ giờ nghỉ ngói trong lớp, Hi Niên tìm một bạn cùng lớp, lặng lẽ hỏi: "Hai ngày nay Hi Hoài có gì bất thường không?"
Bạn học mờ mịt lắc đầu: "Xin lỗi, ta không rõ lắm."
Cùng lúc đó, Hi Hoài đang ở trên sườn đồi phía sau khu ký túc xá.
Đây là địa điểm bị bỏ hoang, rất ít người đến đây, cỏ dại mọc rất cao.
Hi Hoài đứng ở chỗ cao nhất của ngọn núi, cúi người ngồi xổm xuống.
Hắn ấn bàn tay xuống đất, ma khí nhanh chóng lan rộng ra những bụi cỏ xung quanh,xua đi các các loại con trùng và hơi ẩm, khiến toàn bộ bãi cỏ ấm áp và khô ráo.
Làm xong tất cả những việc này, Hi Hoài mới cho phép Tuyết Dĩ chơi đùa trong mấy bụi cỏ.
**********Truyện chỉ đăng tải trên Wattpad, bất kì bản dịch của Cáo ở trên web khác đều là ăn cắp, ai đọc trên trang ăn cắp kể cả bọn ăn cắp đều bị ẻ chảy 2 năm. 😤
**********
Hắn còn mang theo một quả bóng vải nhỏ, khống chế lực tay ném về phía trước.
Bé rồng con sớm đã gấp không chờ nổi, bé nhảy ra khỏi vòng tay của Hi Hoài, nhào về hướng bụi cỏ lăn hai vòng.
Cỏ dại mọc hơi sâu, Tuyết Dĩ hưng phấn xoay người tìm kiếm bóng vải, đuôi đung đưa ngậm bóng về chỗ Hi Hoài.
Nghĩ đến Tuyết Dĩ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chờ chơi đến không sai biệt lắm, Hi Hoài cất quả bóng vải nhỏ.
Tuyết Dĩ cũng chơi mệt mỏi, gối trên cổ tay hắn ngủ thiếp đi.
Hi Hoài cũng nằm ở trên cỏ, cỏ dại gần như hoàn toàn che khuất tầm nhìn hắn khỏi Tuyết Dĩ.
Hắn nhắm mắt lại, một cái tay khác chậm rãi vuốt ve sừng của bé rồng con.
Đột nhiên, Tuyết Dĩ giật giật chân, phát ra một tiếng "Ô" trầm thấp.
Hi Hoài lập tức mở mắt, ngồi dậy.
Bé rồng con vẫn đang ngủ say, như thể chỉ là đang nằm mơ.
Hi Hoài kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Tuyết Dĩ, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Hắn lại nằm xuống, lặng lẽ nhìn những đám mây bồng bềnh đang trôi chậm trên trời.
Nếu là nửa tháng trước, hắn nhất định không tin, chính mình lại có hứng thú với một con rồng.
Tuy nhiên, hắn rất thích bé rồng con này nếu đã mang về, đương nhiên phải chăm sóc bé thật tốt.
Mặc dù không biết khi lớn lên rồng con có ngoan ngoãn như bây giờ hay không.
Nếu như sau khi lớn lên......
Không, rồng nhỏ mà hắn nuôi nhất định là đáng yêu nhất, tuyệt đối sẽ không giống như những gì được viết trong những cuốn sách đó.
Hi Hoài nhắm mắt lại, bảo vệ bé rồng con trong lòng.
Tiết học buổi chiều ngắn ngủi, Tuyết Dĩ tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, đúng lúc là thời gian sắp tan học.
Bốn phía cực kỳ an tĩnh, có một chút âm thanh ầm ĩ phát ra từ một hướng cực xa.
Tuyết Dĩ ngáp một cái, xoay người bò dậy, đến gần trước mặt Hi Hoài liếm má hắn.
Hi Hoài mở mắt, ôm bé rồng con đứng dậy: "Đi thôi, về nhà."
—
Mấy ngày liền, Hi Hoài đều vắng mặt ở lớp buổi chiều.
Hi Niên nhận thấy điều này, lặng lẽ nói với Duy vương hậu.
"Cậu ta hiện tại đều không ăn cơm ở nhà ăn, buổi trưa đều ở trong ký túc xá," Hi Niên nói thêm: "Hơn nữa cậu ta luôn trốn học, như vậy không tốt lắm đâu?"
Đạo sư không quan tâm chút nào, không biết có phải vì thân phận của Hi Hoài hay không.
Nghe xong, Duy vương hậu ngập ngừng nói: "Có lẽ là vì chuyện khác? Huống em trai con có nghỉ học mấy buổi, kết quả khảo hạch của thằng bé cũng cao hơn con."
Hi Niên từ trước tới nay không thích nghe những lời này, bịt tai lại: "Con cũng đã lọt vào top ba! Cũng rất lợi hại rồi!"
Duy vương hậu kiên nhẫn khuyên cậu ta thêm vài cậu, thúc giục cậu ta đi làm bài tập.
Hi Niên không còn nhắc đến chuyện này nữa, nhưng trong lòng cậu ta vẫn nghĩ đến.
Trưa ngày hôm sau, cậu ta cố ý ở trước ký túc xá dưới lầu, thấy Hi Hoài đi vào.
Ma lực của Hi Hoài cảm thụ mạnh hơn, Hi Niên không dám tới quá gần, chỉ giữ một khoảng cách nhất định.
Cho đến khi Hi Hoài bước vào ký túc xá, Hi Niên mơ hồ nghe thấy tiếng "cạch", cửa đã bị khóa từ bên trong.
Thần thần bí bí như vậy, nhất định có vấn đề.
Hi Niên thay đổi phương hướng, đi về phía bên kia hành lang.
Phòng của cậu ta cũng ở đây, đi ra ngoài cửa sổ, lại đi dọc theo bức tường nhô ra là có thể đến phòng của Hi Hoài.
Hi Niên biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng còn có thể bị đánh.
Nhưng cậu ta thật sự quá tò mò, Duy vương hậu luôn nhờ cậu ta chăm sóc người em trai quái gở này.
Hi Niên xoa xoa tay, dẫm lên bệ cửa sổ.
Cậu ta chỉ nhìn một cái rồi quay lại, chỉ cần biết Hi Hoài đang làm gì ở bên trong.
Giờ này khắc này, Hi Hoài đang cho Tuyết Dĩ ăn thịt viên.
Thịt viên có hơi to Hi Hoài dùng đũa bẻ thành từng miếng nhỏ, sau đó trộn với một ít rau xanh xắt nhỏ rồi cho vào thìa.
Bé rồng con trong tay đang chờ được cho ăn, bé há miệng kịp thời tiếp được.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có động tĩnh nhỏ, bị Hi Hoài nhạy bén bắt được, nhưng hắn không kịp phòng bị, cũng không ngờ được sẽ có người tiếp cận từ cửa sổ.
Hắn hơi do dự rồi ngẩng đầu lên.
Hi Niên vừa vặn bước lên bệ cửa sổ, nhảy qua qua cửa kính nhìn thấy Hi Hoài, vẫy tay chào hắn cười "hehe".
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy hộp cơm trưa trên bàn, bên cạnh còn có bé rồng con.
Tuyết Dĩ cũng thấy được Hi Niên, trợn tròn đôi mắt: "Ô?"
"Ah?"
Hi Niên sửng sốt, còn chưa phản ứng được, sắc mặt Hi Hoài đã trầm xuống
Một dòng ma khí đen nhánh lập tức bùng phát, đục một lỗ nhỏ trên cửa kính, nhanh chóng bao bọc lấy đôi mắt của Hi Niên.
Hi Niên không kịp phòng bị, vội vàng nắm lấy bệ cửa sổ: "Ta nhìn không thấy!"
"Rầm ——"
Âm thanh cửa sổ mở ra vang lên, có người túm cổ áo Hi Niên, dùng sức kéo cậu ta vào.
Hi Niên ngã xuống đất, lúc này mới bỏ được ma khí quấn quanh mình.
Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, Hi Hoài đã đứng cách cậu ta không xa, ánh mắt lạnh băng nhìn qua.
Trên bàn vẫn còn hộp cơm và bát đũa, nhưng bé rồng con mà Hi Niên đã từng thấy trước đó đã biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của cậu ta.
Cậu ta còn chưa kịp đào sâu hơn đã bị ánh mắt Hi Hoài đánh lui lại một bước: "Cái kia, không phải ta cố ý..."
Sắc mặt của Hi Hoài không thích hợp, hậu quả hành động vừa rồi của cậu ta có vẻ nghiêm trọng hơn dự đoán...
Hi Niên hối hận đến mức xanh ruột, quay đầu muốn mở cửa trốn đi.
"Đứng lại," ma khí nhè nhẹ quấn lên khoá cửa, Hi Hoài tới gần cậu ta: "Ngươi thấy bao nhiêu rồi?"
"Ta cái gì cũng chưa thấy," Hi Niên xoay người, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn: "Ta chỉ muốn biết tại sao gần đây ngươi luôn trốn học..."
Hi Hoài tiến lên mấy bước, trừng mắt nhìn Hi Niên: "Nếu ngươi dám tiết lộ dù chỉ một lời, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, ánh mắt không có độ ấm, thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước hắn dùng dao đâm vào tay Hi Niên.
Hi Niên lắp bắp: "Ta, hiểu rồi......"
Cậu ta thật sự sợ hãi, hơn nữa không nghi ngờ những gì Hi Hoài nói.
Cho nên, vừa rồi cậu ta thấy đến tột cùng là cái gì?
Hi Hoài thu hồi tầm mắt: "Cút đi."
Hi Niên hít sâu mấy hơi, lúc mới này bình tĩnh lại.
Nếu cậu ta đã bị uy hiếp như thế này rồi, vậy không bằng dứt khoát hỏi rõ ràng đi.
"Mấy ngày nay ngươi luôn trốn học, phụ thân cũng đã biết." Hi Niên ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu gối bị doạ đến nhũn ra của mình: "Ta có thể giúp ngươi đánh...đánh yểm trợ."
Lúc ở bên ngoài cửa sổ, cậu ta nhìn thấy rõ Hi Hoài đang cầm một chiếc thìa nhỏ cho một con thú nhỏ ăn.
Hi Niên cẩn thận nhớ lại, con thú nhỏ này toàn thân màu trắng, dường như có một đôi sừng, phía sau còn có một cái đuôi, còn có...
Còn có một đồng tử kim đồng rực rỡ.
Hi Niên không ngốc, chỉ có một chủng tộc có đồng tử kim đồng ở lục địa này.
Cách đặc điểm khác đều phù hợp...
Ý thức được mình thấy chính là cái gì, đầu gối cậu ta càng thêm nhũn ra, trợn mắt há hốc mồm.
Hi Hoài không kiên nhẫn nói: " Ta bảo ngươi cút rồi cơ mà."
"Ngươi..." Hi Niên hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, vẻ mặt dại ra: "Ngươi đang cho rồng ăn?"
Nghe thấy từ "rồng" Tuyết Dĩ đang trốn trên giường không khỏi nhìn lên.
Trong cơ thể Long tộc có truyền thừa đặc thù, khiến bọn họ thông minh ngay từ khi thoát khỏi vỏ, nhận thức của bọn họ khác với những thú nhân khác.
Tuyết Dĩ mơ hồ có cảm giác Hi Niên đang nói về mình.
Tầm nhìn của Hi Niên song song với mép giường, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt kim đồng ngây thơ.
Cậu ta trầm mặc hai giây, sau đó sợ hãi đứng dậy: " Hi Hoài, ngươi điên rồi!"
"Ngươi thật sự......" Hi Niên mặt đầy khiếp sợ: "Ngươi không sợ bị lây bệnh sao?"
Đầu óc cậu ta choáng váng, không thể nghĩ đến những vấn đề khác, chẳng hạn như con rồng này đến từ đâu.
Hi Hoài ôm Tuyết Dĩ ở mép giường lên, nhíu mày nói: "Nhỏ giọng đi."
Hắn biết sẽ có một ngày mình không thể giấu được, bây giờ đã bị phát hiện, hắn sẽ không giấu giếm nữa.
"Ngươi còn ôm nó!" Hi Niên sốt ruột, lại không dám tới gần: "Trên người rồng có bệnh! Sẽ bị lây bệnh!"
Vẻ mặt Hi Hoài trầm xuống: " Rồng có bệnh cái gì, ngươi mới có bệnh."
Bé rồng con trong lòng ngực ngửa đầu "Ngao ô", giống đang nói phụ họa với hắn, thanh âm non nớt thanh thúy.
Hi Niên cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, thận trọng nhìn sang, như thể đang nhìn thấy một con rồng đáng sợ và hung dữ trước mặt.
Cậu ta rất nhanh an tĩnh lại, một lát sau gãi gãi đầu: "Thật sự không bệnh sao?"
Ba phút sau, Hi Niên bị lệnh cưỡng chế đứng ở cửa không được tới gần.
Hi Hoài tiếp tục cho Tuyết Dĩ cơm, Hi Niên không được nhìn xung quanh: "Nó thật sự là rồng? Sao lại nhỏ như vậy? Ngươi đặt tên cho nó sao?"