Ở đây này!
....
Lần đầu tiên trong nhiều năm quen biết với Harry, Hải Đăng mới có thể chạm gần tới trái tim của cậu bạn thân như lúc này.
Cảm nhận từng nhịp, từng nhịp rung lên và hơi thở chậm chạp hoà với giọng nói đang cố gắng ghìm thật chặt của Harry. Bàn tay Hải Đăng run lên lẩy bẩy, cậu cắn lấy môi mình, nhìn lấy Harry xót xa.
- Tao thất bại lắm phải không? Tao muốn trả thù mày, tao muốn đối xử lạnh nhạt với mày... Nhưng mà bây giờ tao chịu nhận là mình thất bại rồi...
- Mày có quyền làm như vậy mà Harry! Tao không trách mày đâu, chỉ cần mày thấy vui là được rồi. Mày muốn đối xử với tao ra sao cũng được...
Harry ngước lên nhìn khuôn mặt Hải Đăng trong lành, nụ cười hiền hoà dành cho mình. Dù không còn nguyên vẹn như 13 năm trước, mà chen lẫn rất nhiều nỗi đau.
Nhưng với Harry, với những mất mát của nhiều năm về trước, chỉ đơn giản là bây giờ anh cần một vòng tay những an ủi như thế này là quá đủ đầy.
- Mày đau lắm phải không Harry?
Hải Đăng ôm trầm lấy khuôn mặt của Harry trong vòng tay mình, phải cố gắng lắm thì cậu mới để nước mắt mình đừng rơi.
- Hải Đăng à! Mày hứa đừng đi nữa được không? Đừng biến mất khỏi cuộc sống của tao nữa được không?
Câu nói và cái nắm tay siết chặt của Harry càng khiến Hải Đăng thấu rõ được nỗi đau ấy hơn. Chưa lúc nào cậu thấy mình có thể gần Harry như lúc này.
Đột nhiên, cậu thấy lòng mình dậy lên rất nhiều nỗi sợ. Sợ một ngày nào đó xuất hiện những thổn thức, sợ phải đối mặt với những trách móc lẫn hờn giận của Harry dành cho mình.
Nhưng điều đáng sợ nhất mà cậu không hề mong muốn sảy ra lúc này đó là một lần nữa mất Harry. Để rồi chính những nghĩ suy quẩn quanh này càng làm đôi tay cậu ôm chặt Harry hơn.
Hải Đăng quyết định đưa Harry về nhà bằng chiếc xe máy nhỏ bé của mình. Dù khá vất vả, nhưng dù sao đi chăng nữa họ cũng đã có thể về đến nhà an toàn.
May mắn thay, tên bảo vệ vẫn còn nhận ra Harry, nên để Hải Đăng vào khu căn hộ dễ dàng hơn.
- Mày ở lại đi, khuya lắm rồi. Về nguy hiểm!
Giọng nói của Harry trở nên thều thào. Nhưng lúc này lại ngọt ngào đến lạ, gần như không còn vẻ lạnh lùng, đay nghiến.
- Nhưng mà... Mày không muốn gặp tao cơ mà?
Harry ném chiếc gối vướng víu qua một bên, nằm năn nỉ Hải Đăng đừng về.
- Tối nay ở đây với tao đi! Tao cần mày... lại gần tao đi! Mai mày không mất miếng thịt nào đâu mà lo.
Thấy Harry mệt mỏi, và cũng không muốn cậu ta phải một mình, Hải Đăng đành gật đầu đồng ý. Anh nằm xuống bên cạnh cậu bạn thân đã cách xa mình 13 năm.
Những cảm giác trong lòng quá nhiều xúc động, quá nhiều sự bối rối không thể nào đặt được tên. Cứ thế Hải Đăng nhìn gương mặt Harry khi dần chìm vào giấc ngủ.
Khi đang mải mê ngắm nhìn Harry, Hải Đăng bất chợt bị cả thân hình của Harry đè lên. Thân hình vẫn còn nồng thở mùi men say, dường như không thể kiểm soát nổi bản thân, lật Hải Đăng một cái thật mạnh, giữ chặt lấy hai tay cậu. Trong cơn say ấy, Harry đã hôn ngấu nghiến Hải Đăng. Cái hôn từ môi, xuống dần tới cổ, rồi dần ra khắp mình.
Bàn tay Harry không ngừng ve vuốt tấm thân của Hải Đăng, bàn tay ấm áp của cậu đã chạm vào tất cả mọi bộ phận trên cơ thể Đăng rồi tiện tay hất phăng chiếc áo phông của cậu bạn mình.
Harry dường như không thể dừng lại được những hành động kì lạ ấy với người bạn của mình. Và cũng chẳng thể hiểu vì sao Hải Đăng lại không hề có phản ứng gì khi Harry làm điều ấy với mình. Vì sao giữa hai người con trai lại xảy ra những hành động như vậy?
-
Sáng hôm sau, Harry tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng, hít một hơi thật dài, vươn cánh tay để căng cho mình sự tỉnh táo. Anh mỉm cười, quay sang bên cạnh. Nhưng trước mắt chỉ toàn là một không gian trống rỗng, một phần giường đã được vuốt lại phẳng nếp, gối được xếp lại gọn gàng.
Harry bật người vùng dậy, dùng tay cố bóp mạnh vào trán mình, rồi nhìn xung quanh... Nhưng mọi thứ vẫn trống không.
Đến lúc này, Harry gần như phát điên.
- Cậu ta lại tiếp tục biến mất! Lại tiếp tục rời bỏ mình! Cậu ta ngay đến cả một lời nhắn cũng kiệm nữa!
Dù lòng than trách nặng nề, nhưng vẫn cố tìm cho mình một tia hi vọng. Harry chạy ra ngoài với cơn tức giận vẫn đè trong lòng. Nhưng càng chạy đi xa khỏi khu căn hộ, càng chạy đi qua hết mấy con đường, anh lại càng thấy mắt mình nhoè đi. Con tim mỗi giây như dần chết lặng.
Chạy hết mấy con đường, Harry gần như kiệt sức và vô vọng đến mức chỉ còn biết ngồi thả mình xuống một bụt hoa cạnh bờ tường, cách căn hộ của mình không xa.
Ánh mắt thẫn thờ rồi lại nhận ra chính mình cũng bất lưc không biết phải xoay sở như thế nào với tâm trạng đầy ngổn ngang như thế này, chỉ biết ngồi đó, nước mắt trào ra như một đứa trẻ vừa lạc mất món đồ mình yêu quý.
Lúc này Hải Đăng từ xa bước đến với nụ cười hồn nhiên, rạng ngời trên khuôn mặt thanh tú. Vừa trông thấy Harry đang ngồi bệt xuống dưới nền, liền hấp tấp chạy đến gần.
Vừa nhìn thấy đôi chân của Hải Đăng đứng trước mặt mình, Harry quẹt ngang những dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má mình, ánh mắt đỏ lừ khi trải trận khóc như mưa hồi nãy.
Harry kéo mạnh cánh tay Hải Đăng, ôm chầm lấy cậu bạn mình.
- Rồi rồi, tao mới đi có tí mà làm gì rũ rượi thế này rồi!
Vẻ mặt Hải Đăng đằng sau lưng Harry có vẻ bất lực, chả hiểu ông bạn thế nào mà thành ra như vậy.
- Mày lại tính làm gì nữa?! Mày lại tính bỏ tao thêm một lần nữa à?? Sao bạn bè mà mày đối xử với tao như thế? Mày ác thế!
Nghe Harry nói vậy, Hải Đăng chỉ còn biết ôm lấy cậu bạn như thế.
- Tao không có bỏ mày đâu! Tao chỉ muốn nấu cho mày một bữa sáng thôi...
Cuối cùng Harry cũng chịu buông cậu bạn của mình ra, nhưng đổi lại đó là đôi mắt tròn xoe đầy vẻ ngạc nhiên.
- Tao định nấu bữa sáng cho mày, mà thấy tủ lạnh nhà mày chả có gì... nên ghé chợ mua đồ về.
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Harry mà Đăng bật cười, vừa nói vừa giơ mấy túi đồ ăn chứng minh điều mình nói. Lúc này lòng Harry mới chịu buông ra.
- Vậy sao mày không bật điện thoại lên? Tao gọi cho mày đến cháy máy rồi đó!
- Điện thoại tao hết pin rồi.
Hải Đăng lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình, bấm liên tục vào nút nguồn, mà màn hình vẫn đen ngòm. Hải Đăng vương lên Harry một ánh mắt dịu dàng, khoác vai cậu bạn rồi nói tiếp:
- Tao xin lỗi đã làm mày lo nhé!