Quyết định xin nghỉ của Harry khiến cho vị tổng giám đốc cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Harry là một nhân tài nên thay vì nhận đơn từ chức thì ông đã duyệt cho Harry tất cả các ngày phép trong tất cả mấy năm qua. Tổng cộng là 160 ngày...
Chính vì thế, Harry trở về Việt Nam theo quy chế nghỉ phép nhưng vẫn phải hỗ trợ các dự án nếu có sự cấp bách và cần thiết.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất (Tp.HCM), cổng đến của ga quốc tế, một cô gái có dáng người dong dỏng cao, duyên dáng trong bộ váy xoè màu hồng nhạt, nét mặt tươi tắn, vẫy tay về phía cổng khi thấy Harry đang đẩy xe hành lý ra ngoài.
- Harry ơi! Em đây nè!
- Huyền My! Em đến rồi đấy à?
Harry có vẻ ngoài ngầu hơn so với hình ảnh mà Huyền My từng biết. Thay vì luôn thanh lịch trong chiếc áo sơ mi xanh cũng chiếc áo khoác vest quen thuộc, thì Harry lại chọn áo thun đen, quần jean cùng đôi giày thể thao có hình thù bắt mắt, kết hợp với chiếc áo khoác da phá cách.
- Anh ngồi máy bay có mệt không?
- Anh cũng hơi mệt, ngồi tới mười mấy tiếng lận mà! Em đến lâu chưa?
Dù khá mệt sau chuyến bay, nhưng Harry vẫn cố gắng dành cho Huyền My những nụ cười thân thiện.
- Dạ không lâu lắm. Em đã thuê nhà sẵn cho anh rồi đấy, bây giờ chúng ta đi đến đó luôn nhé!
My luôn là một người chu đáo, luôn dành cho Harry sự ân cần, không bao giờ thay đổi.
- Em làm việc thì lúc nào anh cũng yên tâm. Chúng ta đến đó, tôi cất đồ rồi chúng ta đi ăn gì đó nhé!
- Ừ! Harry muốn gì cũng được mà, chúng ta đi thôi, em gọi taxi rồi đấy!
Họ vui vẻ trò chuyện với nhau về những câu chuyện cũ, về về cuộc sống của Huyền My, về công việc của Harry. Chắc có lẽ ít ai hiểu rằng, vì sao họ lại thân thiết đến vậy, khi mà Harry còn sống ở Việt Nam chỉ quanh quẩn với mỗi cậu bạn tên là Hải Đăng.
Cách đây 2 năm, Harry có dịp được đi đến Thái Lan trong chuyến công tác ngắn ngày, khi vừa xuống gặp gỡ đối tác thì gặp một cô bé đang ngẩn ngơ tìm đường ở khu Central World.
"Ở đó tấp nập bao người qua lại, ánh mắt cô bé thẫn thờ, cái dáng vẻ bối rối cố tìm một ai đó giúp đỡ là những điều mà Harry không bao giờ quên được.
- Em là người Việt Nam đúng không?
Harry nhẹ nhàng bước đến, vỗ lên vai của Huyền My.
- Ô, anh nói tiếng Việt được à? Thật hay quá, không ngờ lại gặp đồng hương ở đây!
Ánh mắt reo lên mừng rỡ của Huyền My, khi tìm thấy được một người đồng hương nơi xứ lạ.
- Vậy, anh có thể giúp gì được cho em? Thấy em cứ đứng lúng túng nãy giờ.
- Dạ! Em muốn đến chợ, nhưng mà hình như em đến sai trạm rồi hay sao ý! Em xem những thông tin trên mạng thì bảo đi BTS (tàu chạy trên cao ở Bangkok) thì có thể xuống gần khu chợ. Nhưng ở đây em chẳng thấy chợ nào cả.
- Ôi trời! Em xuống nhầm trạm rồi, chẳng lẽ em phải đi đến Mo Chit mới xuống cơ, ở đây là Siam mà! (Trạm Mo Chit và Trạm Siam là trạm dừng của hệ thống tàu chạy trên cao BTS). Em phải mua thêm vé đến Mo Chit rồi! Chắc lúc đó em xem và đọc bản đồ không kỹ.
- Vậy á? Ôi trời đất ơi em thật là!
Huyền My thở dài và cảm thấy hờn trách cho cái sự hậu đậu của mình, đã không để ý kỹ rồi mà còn nhanh nhảu cứ thấy người ta xuống là xuống không chịu nghe thông báo từ khi dừng trạm.
- Ừ! Đây là lần đầu tiên em đến Bangkok phải không? Nếu vậy thì sai trạm cũng là chuyện bình thường mà! Em đừng lo.
-Em cảm ơn anh nhiều nhé! Không có anh chắc em ngẩn ngơ ở đây luôn.
Nói rồi Huyền My thất thểu quay đi, nhìn chặng đường từ khu Central World đến ga BTS mà cô gái lắc đầu. Nếu cô không quá hấp tấp thì có lẽ đã không phải thêm lội bộ vài cây số như thế này.
Cứ nghĩ đến quay về cái trạm xe xa tít kia mà muốn rơi nước mắt.
- Này tôi đang rảnh nếu em không ngại thì tôi có thể cho em quá giang đến chợ!
Câu nói của Harry như một sự cứu rỗi cho tâm hồn bé nhỏ của Huyền My, những tưởng đón nhận sự lạnh lùng của không gian. Tuy nhiên trong lòng vẫn có đôi chút e dè.
- Nhưng... như vậy không tiện cho lắm đâu ạ... Lỡ...
Huyền My hướng ánh mắt dè chừng nhìn lên Harry, cô bé hơi đứng rụt người về phía sau. Dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp gỡ, chẳng biết người ta là ai, tốt hay xấu thế nào.
Càng nghĩ Huyền My càng bước thụt lùi và phía sau.
- Sợ bắt cóc à? Tôi không phải bọn buôn người đâu! Đây là visa của tôi và đây là số của lãnh sự quán Việt Nam tại Thái Lan. Em cầm lấy, nếu có bất trắc gì thì em cứ gọi. Anh chỉ đưa em đến Mo Chit thôi. Còn em phải tự mua vé về đây nhé!
Harry đưa vào tay Huyền My visa của mình, một tấm card ghi đầy đủ địa chỉ và số điện thoại của lãnh sự quán Việt Nam, kèm theo một nụ cười hiền hậu.
Chẳng hiểu sao nụ cười ấy lại khiến Huyền My thấy ấm áp, yên lòng đến kỳ lạ. Thế nên chẳng có lý do nào mà lại từ chối lời đề nghị từ Harry."
Ngay lúc này, tại nhà hàng thức ăn nhanh thuộc khuôn viên Quận 7, sau khi đã chọn các món ăn ưng ý, loay hoay hết mọi thứ trong chiếc mâm đỏ chật hẹp, Huyền My nhanh nhảu chọn lựa một chỗ ngồi yên tĩnh vừa hay lại sát cạnh chiếc kính để nhìn ra bên ngoài còn Harry thì kéo ghế ngồi xuống đối diện Huyền My.
- Nhanh thật đấy từ cái thời chúng ta gặp nhau ở Bangkok cũng đã 3 năm rồi nhỉ? Ngày trước em còn tưởng bị bắt cóc đấy chứ!
- Lúc đó còn nhỏ em nào biết gì đâu! Cứ tưởng sẽ bị anh bắt cóc đi mất ấy chứ \=))
- Này cô! Trên đời này còn rất nhiều người tốt đấy nhé! Đừng có nghĩ xấu cho người khác như thế chứ!
- À thì sau khi gặp Harry biết em mới biết đó chứ! Vả lại ác quỷ thường hay đội lốp thiên thần lắm, mới gặp nên sao em biết được anh có làm hại gì em không! Chẳng hạn như dụ dỗ em bằng lời ngon tiếng ngọt, nói về tình đồng hương này nọ rồi buôn em sang biên giới... Ôi trời không dám nghĩ tới luôn đó!
Huyền My cứ thế ngồi đó thao thao bất tuyệt, mặc cho Harry nãy giờ đang ngồi đó tròn xoe mắt nhìn.
- Em đúng là một chuyên gia tưởng tượng! Vậy quen nhau 3 năm qua em thấy sao?
Harry khoanh tay lên bàn ăn, ánh mắt đanh lại nụ cười tan biến nhoài người ra trước để nghe Huyền My được rõ hơn.
- 3 năm qua đó anh luôn đối đãi tốt với em! Em thấy mình rất may mắn!
- Thôi nào cô bé ngốc, ăn đi!
Nói rồi Harry kéo chiếc đĩa đầy ắp cánh gà vàng tươi giòn rụm về phía mình và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thật ra gà vẫn luôn là món mà Harry vô cùng yêu thích. Mỗi khi một miếng gà thơm ngon xuất hiện thì anh chàng dường như không thể cưỡng lại được. Huyền My nhìn cái cách mà Harry ăn bỗng thấy mắc cười.
Ít khi nào cô thấy được Harry thôi đi cái dáng vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói lại thường hay đăm chiêu nhìn xa xăm, để trở nên dễ thương như một đứa trẻ vừa được mẹ thưởng cho món quà yêu thích như bây giờ.
Cứ thế Huyền My chăm chú nhìn Harry mà quên mất rằng trước mặt mình cũng có một đĩa gà rán to thật to đang dần nguội khói. Để mỗi giây phút, mỗi khoảnh khắc trôi đi cứ từng chút một Huyền My thấy tim mình nhiều lần đập nhanh lòng mình dâng lên những cảm xúc kỳ lạ.
Thậm chí là cô muốn có một hành động điên rồ đến mức đứng dậy đi đến bên cạnh Harry, ôm chầm lấy Harry. Nhưng Huyền My hiểu quá rõ đó là một ý nghĩ viển vông, nhất là đối với một người đang chạy trốn khỏi những sự ân cần, những sự quan tâm, những tình cảm vượt mức tình bạn như Harry. Nên chỉ cần ngồi đối diện nhìn Harry, chắc có lẽ đã quá đủ đối với Huyền My lúc này....