Sau một thời gian đấu tranh tư tưởng, thì cũng đành là người lên tiếng trước.
- Sao mày lại im lặng? Không có gì để nói với tao à?
- Tao muốn mày có thêm thời gian tận hưởng niềm vui thôi mà! Không phải lúc nãy nói chuyện với Tâm vui lắm sao?
Hải Đăng đanh giọng, còn ánh mắt thì vẫn chẳng thèm nhìn Harry lấy nửa giây.
- Này! Ghen à?
- Sao lại phải ghen!
Hải Đăng quay sang lớn tiếng như tự trấn an mình, để tránh Harry đang phát hiện những cảm giác khó chịu đang dậy lên trong lòng mình.
- Này! Thôi mà! Tao vô tội đấy! Lúc nãy mày không thấy Đức Tâm rất nhiệt tình đó sao?
- Thế mày không biết phản kháng à? Có đâu mà người ta tấn công tao như vậy thì mày cũng chấp nhận? Thế mày không biết bảo vệ tao à? Mày yêu tao kiểu gì mà thấy người ta tấn công người yêu mình như vậy mà không chịu lên tiếng. Còn tao thì làm sao mà phản kháng được khi nó nhiệt tình như thế! Mày... Vậy mày đi theo người ta luôn đi!
Hải Đăng quay ngoắt mặt sang chỗ khác, tỏ ý hờn dỗi.
- Này! Giận sao?
Lúc này Harry biết mình đã đùa quá mức nên chỉ còn biết nhanh chóng cứu vãn bằng ánh mắt, cái níu tay và gương mặt đầy hối lỗi.
- Không thèm! Tối nay mày không được vào phòng!
Dứt lời, Hải Đăng phi thẳng vào phòng mà không cho Harry giải thích gì thêm. Harry giờ chỉ biết đứng đó thở dài, đầu hàng trước sự kiên định của Hải Đăng, rồi ngước nhìn chiếc ghế sofa ngao ngán.
Ngày Harry hẹn với Đức Tâm, thì Hải Đăng cũng nhận lời đến gặp Linh bàn về bản thảo. Trước lúc rời khỏi nhà nhà, phải đấu tranh mãi Harry mới thuyết phục được Hải Đăng để mình đưa đến tận chỗ hẹn với Linh.
Dù lúc đầu tỏ ra khó chịu nhưng chính sự ân cần hỏi han của Harry đã khiến Hải Đăng lấy đó làm vui.
Trước khi Harry rời đi, Hải Đăng không quên dặn dò:
- Này! Ráng giữ mình nhé!
Câu nói của Hải Đăng làm Harry phá lên cười, cái sự đáng yêu vẹn tròn trong ánh mắt, trong lời nói khiến tim của Harry gợi lên quá nhiều hạnh phúc, quá nhiều tình yêu, đến độ phải chờ Hải Đăng đi vào bên trong cánh cửa, bóng dáng khuất dần sau lớp kính thì Harry mới chịu cho xe chạy đi.
Ngồi đối diện với Hải Đăng, khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng lẫn dò xét, Linh vẫn bình thản nhấp ngụm cafe đưa mắt nhìn một lượt với dòng chữ được đầy trên bản thảo.
Bất giác, Hải Đăng lại cảm thấy hồi hộp vì cái chau mày, hay cái cách đưa tay lên càm của Linh.
Đặt sấp bản thảo của Hải Đăng xuống bàn, Linh hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra phía sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hải Đăng.
Lúc ấy, những nỗi lo bắt đầu siết chặt lấy những suy nghĩ của Hải Đăng.
- Tốt! Bản thảo lần này rất tốt! Ngày mai chị sẽ nói chuyện lại với bên ban biên tập để kiểm tra một lượt rồi đưa xuống nhà in. Còn về phần bìa, em và Lưu đã làm việc đến đâu rồi?
- Dạ, tối này em sẽ gửi bản thiết kế sang cho chị xem. Em với Lưu đã thống nhất mẫu sách rồi chị ạ. Bây giờ chỉ cần chờ bạn ấy sửa lại một chút thôi!
- Chị lại không ngờ em và cậu bé Lưu đó hợp nhau như thế! Được rồi, em không cần phải lo nữa đâu, những chuyện còn lại chị sẽ lo hết. Chị sẽ xuất tiến bên hợp tác làm chiến lược quảng bá luôn. Khi nào có bản in đầu tiên, chị sẽ gọi cho em ngay.
- Dạ, vâng ạ.
- Bây giờ thì em cứ nghỉ ngơi cho thật nhiều vào nhé! Đừng suy nghĩ gì cả, hãy hứa với chị hãy giữ tinh thần cho thật tốt, mua đồ đẹp để ngày giao lưu độc giả còn có hình ảnh tốt nữa.
Vừa nói, Linh vừa dành cho Đăng một nụ cười ấm áp, khác hẳn với vẻ lạnh lùng vừa mới nãy. Điều này đôi phần giúp Hải Đăng không phải căng thẳng.
- Em biết rồi, em cảm ơn chị ạ!
Hải Đăng nhẹ giọng.
- Sao lại cảm ơn chị?
- Vì chị đã giúp đỡ em rất nhiệt tình, chuyện gì cần thì chị luôn giúp em, ngay cả lúc em không có ý tưởng chị cũng giúp đỡ em. Chưa lúc nào em không có sự hỗ trợ từ chị. Em thực sự đã làm phiền chị rất nhiều!
- Ngốc à! Không cần phải khách sáo thế đâu! Bất kì chuyện gì làm được cho em, chị đều sẽ không cảm thấy phiền đâu!
Linh lúc nào cũng như thế với Hải Đăng. Luôn nhẹ nhàng và chu đáo, cô tử tế, lắng lo và chăm sóc cho Đăng từng chút một, chưa lần nào khiến Hải Đăng phải nhọc lòng hay vất vả vì bất cứ chuyện gì.
Có lẽ đâu đó, Hải Đăng hiểu được những tình cảm mà Linh đã dành cho mình. Nhưng có lẽ với cậu, Harry vẫn chiếm một vị trí quan trọng hơn cả.
Nhìn Hải Đăng thật chăm chú rồi đột nhiên ánh mắt Linh trầm xuống với vẻ đầy trầm tư.
Cô nhấp ngụm nước, hít một hơi thật sâu và nói:
- Hải Đăng này!
- Sao ạ?
Hải Đăng nhìn vẻ đăm chiêu và cái thở dài của Linh mà lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
- Em và... cậu bạn Harry kia thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào ạ? Bọn em vẫn bình thường với nhau thôi.
- Ý chị là, mối quan hệ của hai em đấy!
- À, bọn em vẫn là bạn thân của nhau thôi.
Hải Đăng bối rối và gần như mất bình tĩnh trước câu hỏi này của Linh.
- Ừ, đôi khi bạn thân thì cũng có giới hạn. Em là một nhà văn và em cần có một hình tượng sạch. Chị không muốn em dính đến scandal vì những chuyện không đâu vào đâu. Nó sẽ ảnh hưởng rất. lớn đến vấn đề xuất bản, thậm chí là đến độc giả của em. Chị mong em hiểu những điều mà chị đang nói.
Sự giải trình của Linh khiến Hải Đăng chỉ biết gượng cười, cúi mặt một vài giây ngắn ngủi. Cậu cảm nhận rất rõ những thứ xúc cảm nhói lên trong lồng ngực, dường như chúng muốn đòi hỏi sự công bằng.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là sự vô vọng, sự hoài nghi và sợ hãi. Để có thể trấn an mình, Hải Đăng chỉ biết uống vội ly nước trên bàn, nhưng cậu chỉ còn thấy cuống họng mình khô khốc chứ chẳng khá hơn.