- Mày nói thật đi Hải Đăng! Mày cũng thích tao đúng không?
- Tao... Tao không biết nữa... Nhưng chúng ta...
Harry kéo sát mặt Hải Đăng lại gần mình. Trong khoảng cách gần tới mức có thể nghe được nhịp tim của nhau, cả hai mới đủ tỏ tường nhìn thấy được tất cả tình cảm dành cho nhau.
Thì ra, vẫn luôn ở đó, không hề có sự thay đổi dù trải qua bao nhiêu biến cố. Những đớn đau đi wua chỉ càng làm cho tình cảm này lớn hơn, sâu sắc hơn. Để rồi trong từng hơi thở gấp gáp, từng nhịp tim rung lên mạnh mẽ, từng giác quan muốn chạm tới gần hạnh phúc.
Harry nhẹ nhàng để môi mình chạm vào môi Hải Đăng, từ từ trở thành nụ hôn rất sâu, rất dồn dập chứa đầy những cảm xúc vỡ oà khiến cho cả hai đều không thể dừng lại được.
- Bây giờ mày thấy thế nào? Mày thích tao đúng không Đăng?
- Không!
Hải Đăng quay mặt đi, trả lời một cách yếu ớt. Harry lại đủ tinh tế để hiểu ra đó là một biểu hiện của sự e thẹn.
- Vậy sao lúc nãy mày không đẩy tao ra? Hoặc mày tát tao, đánh tao một trận rồi không thèm nhìn mặt tao nữa, sau đó bỏ đi tới tận 13 năm sau rồi xuất hiện lại cho tao chừa đến già luôn, đến chết luôn. Sau mày không làm như vậy đi?
- Mày là một kẻ rất tồi tệ đấy Harry! Mày nhất định phải ép người khác đến mức này hay sao?
Dứt lời Hải Đăng ôm chặt lấy Harry, chặt hơn những cái ôm trước đây cậu dành cho Harry. Bởi ngay lúc này, Hải Đăng không thể phủ nhận mọi cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình.
Nước mắt lại rơi, nhưng lần này là vì vui sướng, vì hạnh phúc, vì đã có người yêu thương mình, để khi Harry đưa tay lau đi nước mắt lăn trên gò má, Hải Đăng lại thấy an tâm mà khóc nhiều hơn.
- Hải Đăng này! Hôm nay mày phải ngủ thật ngon nhé! Từ nay đừng đau vì những chuyện đó nữa nhé!
Sáng hôm sau, Hải Đăng tỉnh dậy trong vòng tay Harry. Vì là người mở mắt đầu tiên, nên Hải Đăng có thời gian để nhìn ngắm khuôn mặt Harry lúc này.
Hải Đăng cảm nhận rất rõ sự an toàn ở con người này, hoàn toàn không cần phải gồng mình để che giấu bất cứ điều gì, chỉ đơn thuần được là chính mình, yêu hay ghét rõ ràng. Vì đang mải mê với những dòng suy nghĩ trong đầu, Hải Đăng không hay biết Harry lúc này đã tỉnh giấc.
- Mày ngủ ngon chứ?
Harry mỉm cười chào Hải Đăng và chào buổi sáng bằng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán.
- Ừ! Ngon nhất từ trước đến nay!
- Mày có thấy hạnh phúc không Đăng?
- Có chứ! Tao hạnh phúc lắm! Cảm ơn mày!
- Nếu biết chúng ta có tình cảm sâu đậm như thế này, thì tao đã không để lạc mất mày trong suốt nhiều năm qua như thế!
- Tao nghĩ nếu biến cố không xảy ra thì cũng ta không thể biết được tình cảm mình dành cho nhau là bao nhiêu, mày cũng sẽ không dành nhiều thời gian để trông chờ và đấu tranh từng ngày để đi tìm đáp án đúng không Harry?
- Ừ! Nên bất luận sau này có chuyện gì đi nữa thì mày cũng đừng chịu đựng một mình nhé. Đừng im lặng mà gánh hết tất cả, đớn đau thế nào tao cũng muốn được chia sẻ với mày!
Hải Đăng nhìn Harry với ánh mắt dịu dàng, cậu ngả đầu vào vai Harry, cả hai cùng nhìn ra cửa sổ của căn phòng, nơi mà ánh mặt trời lên cao. Những hân hoan của ngày mới yên bình làm trái tim nhỏ bé của hai con người trong căn phòng nhỏ cũng trở nên hạnh phúc.
Chẳng ai có thể nói được lời nào khi bão giông ngoài kia ùa đến, hay những điều họ sắp phải đối mặt khi lựa chọn đi cùng nhau. Nhưng ngày giờ phút này đây, họ biết rằng họ yêu nhau và không thể buông tay nhau được nữa.
-
Cuối tuần, Đức Tâm quyết định dành thời gian của mình đến thăm Hải Đăng sau chuyến đi công tác vài ngày. Mà nói cho đúng hơn là đi tìm cơ hội để gặp Harry. Chính việc đến thăm đột xuất này đã khiến cho Hải Đăng và Harry đều cảm thấy khá bất ngờ, nhất là hôm nay cả hai muốn thực hiện chuyến đi biển mà mình đã bỏ lỡ trước đó.
Hải Đăng thì lo lắng nghĩ xem đi siêu thị mua món gì để đãi Đức Tâm, còn Harry lại tỏ ra khá thờ ơ.
- Làm gì mà mày sốt sắng thế kia hả Hải Đăng? Trong tủ còn đầy đồ ăn mà!
- Nhưng chúng ta chỉ còn đồ nguội thôi! Mày định cho nó ăn toàn thịt nguội với giăm bông hay salad hay sao?
- Đây cũng đâu phải lần đầu tiên Tâm đến đây đâu, ăn gì chẳng được.
- Mày không thích ăn cơm ở nhà à? Không phải mày rất thích ăn cơm gia đình sao?
Harry nhìn Hải Đăng thở dài, khuôn mặt đầy sự thất vọng.
- Hôm nay tao đâu có dự định ở nhà ăn cơm đâu. Chẳng phải chúng ta nên đi ra biển ăn hải sản sao?
- Thôi nào! Mày đừng như thế nữa được không? Lần sau chúng mình đi được không? Tao sẽ bù cho mày, mày muốn gì cũng được. Nhưng lần này nể tao đi, đừng cằn nhằn nữa nhé!
- Mày định đi một mình mà xách đồ sao? Có cần người phụ không?
Hải Đăng nở nụ cười tươi nhìn về phía Harry. Cậu biết rằng sự dịu dàng của mình luôn là thứ vũ khí lợi hại khiến Harry phải thực sự nhún nhường và đầu hàng.
Trái với những cảm giác khó chịu ban đầu, Harry trở nên hăng hái đáng ngạc nhiên, giúp Hải Đăng chọn lựa thịt tươi cùng với các loại rau củ, điều này khiến Hải Đăng trở nên khó hiểu đến mức phải quyết định lên tiếng trước.
- Này! Ai nhập mày à?
- Không! Sao lại hỏi thế?
- À, chúng ta còn vài gia vị chưa mua nữa, đi nhanh lên. Lúc nãy mặt còn hầm hầm không chịu đi cơ mà, sao tự nhiên hăng hái như vậy? Mày có âm mưu gì à? Nói mau!