Cô nàng ngẩng mặt lên trong lúc đó lập tức nhận ra người quen.
- À! Chị Linh! Chị Linh cột điện đây mà!
- Em vẫn còn nhớ cái biệt danh đó hả? Mà em dạo này lớn nhỉ? Hồi đại học có chút xíu, mà giờ lớn lên đẹp trai thế này đây! À mà cũng đã bốn năm không gặp em rồi!
- Vâng ạ! Lúc đó chị ra trường thì em chưa kịp nói với chị lời chào! Em còn nhớ chị học trên em một năm, học giỏi hát hay xinh đẹp, hoa khôi của trường nhiều năm liền, nên khi chị ra trường cũng mang theo hết con tim của mấy ** cậu lớp dưới lúc đó. Năm đó, chị làm nhiều người buồn lắm đấy!
- Trong đó có em không?
Câu hỏi thẳng thắn của Linh khiến cho tâm hồn của chàng trai trẻ Hải Đăng có chút ngượng ngùng.
- Thì hồi đấy chị cũng giúp em nhiều mà! Tới nỗi mà tụi con gái năm nhất còn tưởng em với chị quen nhau, làm năm đó em bị đám nam sinh đánh cho mấy trận ấy!
- Vậy sao hôm chia tay tụi chị, em lại không đến?
- Em thấy nhiều người đến tiễn tụi chị mà, vả lại hôm ấy em cũng có việc.
- Vậy hôm nay, em đền lại cho chị đi!
- Đền á? Đền cái gì ạ?
- Thì đi ăn với chị, rồi chúng mình nói chuyện. Được không?
Sau khi quan sát cuộc gặp mặt của Hải Đăng và Linh từ khu vực cửa hàng nội thất, Harry lúc này bước đến gần họ hơn với ánh mắt mang nhiều sự hờn giận, dù biết rất rõ rằng cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ.
- Hình như mày quên mất tao còn ở đây thì phải hả Hải Đăng?
- Harry này! Mày cho tao đi với bạn tao nhá! Hôm nay mày ăn một mình có được không? Tối tao sẽ về sớm! Bây giờ mày cầm cái này về giúp tao nhá, giờ tự kiếm gì ăn đi.
Lần này Hải Đăng không cần đợi chờ thêm sự đồng ý nào từ Harry, mà đã vội đưa hết mấy túi đồ vào tay cậu bạn, rồi vui vẻ đi cùng với Linh.
Còn về phía mình, Harry cũng chẳng biết như nào, chỉ biết tức giận khi phải ôm hết cả đống đồ này về nhà, lại còn thêm phần sắp bị bỏ đói. Nhưng nghĩ đến nụ cười tươi tắn của Hải Đăng lúc nãy, sự vui mừng khi tái ngộ với một người bạn cũ, nét ngây thơ của Hải Đăng làm mọi cơn giận trong lòng của Harry tan đi.
Chẳng biết từ khi nào, Harry bắt đầu nghĩ nhiều hơn cho Hải Đăng. Từ ngày gặp lại Linh, Hải Đăng dường như dành nhiều thời gian của mình để đi cùng cô nàng ấy, và mỗi đêm đều về nhà rất muộn. Lúc nào cũng mệt mỏi, đi thẳng vào phòng ngủ chứ chẳng hỏi han Harry như trước đây.
Điều này vô tình khiến cho Harry cảm thấy khó chịu. Đến khi biết bản thân không thể chịu được tình cảnh này lâu hơn nữa, Harry đành buộc lòng phải là người mở lời cho cuộc nói chuyện của cả hai.
Lần nào cũng vậy, cứ khoảng tầm 11 giờ 30, Hải Đăng sẽ mở cánh cửa vào nhà với khuôn mặt đầy nét mệt mỏi, và hôm nay cũng phải là ngoại lệ.
Khi Hải Đăng nặng nề lê đôi chân bước vào căn hộ, thì ngạc nhiên khi thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng. Harry ngồi trên ghế sofa để đọc tài liệu.
- Mày vẫn chưa ngủ à? Đã khuya thế này rồi cơ mà?
Dù biết Hải Đăng đã về, nhưng Harry vẫn giữ thái độ lạnh lùng, mắt chăm chú nhìn vào các dòng chữ trên trang giấy mà lòng thì rối bời với ngàn điều muốn nói.
- Tao phải làm việc.
- Làm việc? Không phải mày đang được nghỉ phép à?
Thấy Hải Đăng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Harry mới đóng tập tài liệu trên tay mình, và hạ chiếc kính của mình xuống, nhìn Hải Đăng với cái cau mày.
- Hôm trước tao có nói với mày là tao có nhận hỗ trợ một dự án. À mà quên, bữa giờ mày đâu có quan tâm gì đến tao đâu, nên chắc cũng không để ý là đúng rồi!
- Xin lỗi, dạo này tao hơi mệt nên không nói chuyện nhiều với mày được. Đừng giận tao nhé!
Hải Đăng vì muốn xoa dịu sự khó chịu đang bọc lên qua đôi mắt của Harry mà sẽ sử dụng thế mà mạnh của mình, là đôi mắt long lanh, nụ cười hiền hậu quen thuộc.
- Mệt? Mệt mà ngày nào mày cũng hẹn hò với người ta đến mười một, mười hai giờ đêm mới về à?
Nhưng dường như ánh mắt ấy chẳng thể nào làm Harry bớt đi cái sự khó chịu của mình.
- Tao không có hẹn hò!
Hải Đăng tức giận khi Harry không có sự cảm thông với mình.
- Thế mày không hẹn hò thì đi đâu tới tận khuya mới về như vậy hả?
Harry không thể nào kiềm lại sự bình tĩnh của mình, bắt đầu lớn giọng hơn. Và điều đó khiến Đăng ngỡ ngàng, pha đôi chút sợ hãi vì chưa bao giờ Harry như vậy. Thậm chí trước đây, dù có giận Đăng thế nào đi nữa, thì Harry vẫn luôn giữ được vẻ điềm đạm khi đối thoại.
- Sao mày? Mày lại quá đáng với tao như thế?
- Tao...
Ánh mắt của Đăng dậy lên vẻ vô cùng ấm ức, lệ rưng rưng trên mí mắt. Cậu tức tối đấm xuống nền đất, khiến Harry giật mình, rồi nói với cái giọng nấc nghẹn trong nước mắt:
- Tao đâu có hẹn hò, chị Linh và tao chỉ....