Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi - Chương 46: Không sai, em chính là món ăn kế tiếp của tôi




Tìm khắp trên thế giới này, chỉ có anh là ánh dương vĩnh hằng của em, là thiên đường vĩnh hằng của em.



Sự hiện diện của anh trong thế giới của em là một nỗi thống khổ, thế nhưng em lại cam nguyện sa vào.



Chỉ cần anh lơ đãng mỉm cười, trái tim ngay tức khắc đập loạn.



Đó là cảm giác gì đây?



………..



Chỉ mới chín giờ mà bên ngoài tòa nhà khu vực diễn ra triển lãm đã có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi. Uyển Khanh và Âu Giãn Tình cũng đến khá sớm nên đành cùng với mọi người xếp hàng, trời bên ngoài cũng không có nắng vì hôm qua vừa mưa lớn, không khí mát mẻ này xem như là đứng hóng gió.



Thông thường thì mấy loại triển lãm này rất quý trọng khách mời đến xem, bởi vì cũng xem như là một công tác pr cho sản phẩm. Thế nên nếu là người khác chắc chắn sẽ lo lắng khách mời đứng đợi lâu mà bỏ về nên sẽ phá lệ cho vào sớm hơn, nhưng ở đây lại giữ đúng nguyên tắc, chưa đến giờ, đợi bao lâu kệ anh.



Một lúc sau, nhân viên tòa nhà mở cửa cho khách mời vào.



Đúng 10 giờ sáng, không sớm cũng không muộn, đây quả là phong cách làm việc của Jonh.



Ai cũng phải có vé mời, chỉ có hai người là Uyển Khanh và Âu Giãn Tình là được cho vào tự do. Âu Giãn Tình có chút thắc mắc vì sao họ không cần vé mời, Uyển Khanh chỉ ậm ờ nói cô có quen biết với Jonh.



“Uyển Khanh, em nhìn xem, bộ này thật đẹp mắt.”- Âu Giãn Tình kéo Uyển Khanh lại một tủ trưng bày, bên trong là một sợi dây chuyền đá quý màu đỏ khá bắt mắt. Âu Giãn Tình có vẻ rất thích thú với nó, không ngừng khen ngợi sau đó lại nhìn sang những nơi khác: “Một khi mà Jonh mở triển lãm thì người khác ùn ùn kéo đến, tên tuổi của ông ta cũng thật lớn. Chỉ một sợi dây chuyền này mà tới tận tám chữ số.”



“Những thứ trang sức này có giá trị cao không chỉ vì tên tuổi của Jonh, mà còn vì nghệ thuật chế tác thủ công tinh xảo được thể hiện trong từng chi tiết của ông ấy.”- Uyển Khanh nói, nếu không vì cái gì mà lúc trước cô hết lần này tới lần khác nài nỉ mong Jonh gia nhập Yunus.



Đáng tiếc là con người Jonh cũng quá mức cao ngạo, căn bản không xem lời mời kia của cô ra gì.



Âu Giãn Tình nhún vai: “Chị cũng không biết, dù gì thì chỉ cần nhìn nó đẹp là được.”



Uyển Khanh đi một vòng khu vực trưng bày vòng cổ, cảm nhận sâu sắc từng tác phẩm một, không khỏi cảm phục lên tiếng: “Trang sức cao cấp không chỉ là biểu tượng của sự xa hoa, đôi khi chúng còn là báu vật lưu giữ vẻ đẹp của một giai đoạn thiết kế, là kết tinh của nghệ thuật chế tác thủ công đầy tinh tế từ đôi tay con người. Phong cách mà Jonh tìm đến rất hợp với em, đều mang lại một sự sáng tạo phá cách và vô cùng quý phái, chị cứ thử quan sát kỹ một chút thì sẽ nhìn ra ngay.”



Âu Giãn Tình nghe vậy thì nhìn vào khung kính một lần nữa sau đó nói: “Phải ha, quả đúng là vậy, em nói chị mới nhận ra. À, bộ trang sức này nếu kết hợp với lễ phục dạ hội thì còn gì bằng nữa.”



“Lôi tiểu thư quả nhiên là có cảm nhận sâu sắc.”-Một giọng nói từ phía sau truyền đến kéo theo Âu Giãn Tình và Uyển Khanh quay lại. Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám lịch lãm bước đến, ông ta có mái tóc xoăn màu vàng hơi dài, dùng tiếng Pháp nói chuyện.



Phiên dịch viên của Jonh định lên tiếng dịch lại lời ông ta thì Uyển Khanh đã nhanh hơn một bước ngắt ngang lời phiên dịch, cô hơi mỉm cười: “Chào ngài, Jonh tiên sinh.”



Jonh ra hiệu cho phiên dịch lui xuống phía sau, sau đó bước lên: “Ở đây có 30 bộ trang sức do chính tôi thiết kế, không biết là bộ nào để lại ấn tượng nhất cho Lôi tiểu thư?”



Uyển Khanh chỉ vào một tủ kính cạnh cô, trong đó là ma nơ canh được đeo lên một bộ vòng cổ lấp lánh, bộ trang sức này có tên là Ji Co, là tác phẩm gần đây nhất của Jonh đang làm mưa làm gió trên thị trường.



Nhìn thấy cô có hứng thú với Ji co thì Jonh liền thoải mái bật cười: “Quả nhiên là người của cậu hai, ngay cả mắt thẩm mỹ cũng vô cùng độc đáo. Lần trước tôi hỏi cậu hai câu này, cậu ấy cũng giống như cô, ấn tượng nhất với Ji Co.”



“Vậy sao, cũng thật trùng hợp.”- Uyển Khanh lịch sự trả lời.



Cô cũng không cùng Jonh nói chuyện nhiều, ông ta chỉ đơn giản định hỏi ý kiến của cô mà thôi. Jonh rất nhanh đã đi sang chỗ khác giao tiếp với những khách mời xung quanh, còn Âu Giãn Tình và Uyển Khanh cũng không nán lại lâu liền rời đi.



“Uyển Khanh, em nói tiếng Pháp được à?”



“Lúc trước có học qua, sơ sơ thôi.”- Uyển Khanh cười, hiện giờ tâm trạng cô khá là vui vẻ, bởi vì nhờ đến xem buổi triển lãm này mà cô đã có ý tưởng cho bản thảo sắp tới rồi.



“Thời tiết mát mẻ thế này, có muốn đi dạo một lúc không?”- Uyển Khanh vui vẻ hỏi.



Âu Giãn Tình lại hơi thở dài lắc đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Hôm qua mưa lớn quá, ngủ không được, giờ chắc chị phải về nhà.”



Uyển Khanh nghe vậy lại bất giác nhớ tới chuyện đêm hôm, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Lại nghe thấy tiếng ồn bên kia đường, rất đông người tụ lại xem cái gì đó.



Âu Giãn Tình cũng bị gây chú ý: “Chắc là đánh nhau, qua xem chút đi.”



“Có gì xem đâu chứ, chẳng phải chị vừa nói mệt sao?”- Uyển Khanh không muốn đi nhưng cứ bị Âu Giãn Tình kéo tới kéo lui cũng đành thuận theo ý nàng. Âu Giãn Tình đi trước còn cô theo sau, khoảng cách chỉ có vài bước chân, lúc cả hai đi tới giữa lộ, từ phía xa xông tới một chiếc xe hơi, chiếc xe này chạy với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là muốn tông chết người.



“Giãn Tình, cẩn thận!”- Uyển Khanh vội vàng chạy lên kéo lấy Âu Giãn Tình giật ngược trở lại, cả hai ngã ra làn đường lăn mấy vòng, trong lúc còn đang đau đớn thì cô nghe thấy Âu Giãn Tình hét lớn một tiếng sau đó thì phía sau gáy của Uyển Khanh cũng đau nhói. Cô ngất đi…







Uyển Khanh ngửi thấy một mùi hôi khó chịu, bên tai nghe thấy vô số tiếng khóc của phụ nữ, tiếng rên rỉ đau đớn tiếng chát chát đánh vào da thịt. Cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh, lại bị cảnh tượng trước mặt dọa cho kinh hãi.



Đây có vẻ là một nhà kho bỏ hoang, trên nền đất dơ bẩn là một người phụ nữ không mặc quần áo nằm trơ trọi như một món ăn bị hiến tế. Ba tên đàn ông vây xung quanh nàng ta đều không mặc quần áo, từ góc độ của Uyển Khanh có thể nhìn thấy bọn họ đang thay nhau chà đạp cô gái kia…



Bộ ngực nàng ta hung hăng bị một gã đàn ông thô bạo cắn mút không thương tiếc, cái mông lại bị tên khác dùng sức đánh mạnh vang lên tiếng chát nhói tai, phần thân dưới bị tên khác không ngừng va chạm kịch liệt. Nàng ta thê thảm khóc lớn, nhưng căn bản đám người kia không để tâm tới, mỗi một người dày vò một nơi trên cơ thể nàng ta.



Uyển Khanh lại hoàn hồn nhìn xung quanh, còn rất nhiều cô gái khác đều bị dọa hoảng sợ co rúm vào một góc, bọn họ cũng như cô, đều bị trói. Ngồi cạnh cô là Âu Giãn Tình, nàng vẫn chưa tỉnh. Uyển Khanh cố gắng khều nhẹ nàng, nhưng có vẻ Âu Giãn Tình không có dấu hiệu tỉnh lại.



Lúc này cô nghe thấy một tiếng chửi của tên đàn ông đang ngồi phía xa: “Mẹ nó, chơi chết nó cho tao, ngoan ngoãn không chịu lại muốn bỏ trốn, lần này chơi cho nó chết để xem còn dám trốn hay không?”



Tên đang luận động trên người cô gái xì một tiếng rồi rút ra, ngả ngớn nói: “Đại ca, con nhỏ này rộng quá, chơi không đã chút nào.”



Gã được gọi là đại ca kia ngồi yên ra lệnh: “Hủy bộ ngực nó đi cho tao, nhìn thật chướng mắt.”



“Đại ca, hủy ngực nó rồi thì làm sao mà bán đi?”- Một tên nghe vậy chần chừ hỏi.



“Mày con mẹ nó, mày chơi nó thành ra như vậy rồi còn muốn bán đi, có chó nó mới mua. Lô hàng lần này cũng lời khá nhiều, mất đi một con tiện nhân thì có làm sao, tốt nhất là giết chết nó luôn cho đỡ phiền phức.”



Một tên đứng lên, lấy từ trên bàn một cái kềm bấm bước tới bên cạnh cô gái kia: “Nghe thấy không mỹ nhân, đại ca bảo hủy ngực của em đấy, chịu đau một chút, sẽ rất nhanh thôi…”



Cô gái kia nghe thấy thế thì như rằng gặp phải quỷ, lắc đầu nức nở van xin: “Không, xin các người…tôi không bỏ trốn nữa…”



Một cái tát giáng xuống mặt nàng ta, tên kia hung hăng nói: “Câm miệng cho tao, mày mà còn khóc tao lập tức giết chết mày.”



Mũi kềm từ từ kẹp nát đỉnh hồng của nàng ta, chẳng mấy chốc ngọn hồng màu đó đã chảy ra rất nhiều máu… Mà nàng ta đau đến hét lên một tiếng rồi nhắm mắt lại.



Uyển Khanh phía xa cũng không dám nhìn cảnh tượng này.



“Đại ca, còn thở, giờ xử lý thế nào?”



“Đem ra phía sau cánh rừng chôn sống đi.”



Chôn sống?! Uyển Khanh mở to mắt kinh hãi, vừa nghe thấy hai từ này thì tay chân toát cả mồ hôi…



Mà gã đại ca kia cũng đồng thời chú ý tới cô, gã cười lạnh một tiếng: “Mày tỉnh rồi sao, sao thế, sợ à? Lúc mày bày mưu tính kế hại chị hai tao sao lại không thấy mày hoảng sợ? Có điều bây giờ chị hai tao vô tù, tao cũng phải thay chị trả thù chứ nhỉ?”



“Cậu là em trai của Lý Gia Hân?”- Uyển Khanh cảnh giác nhìn gã ta.





“Không sai. Nếu không phải đàn em của tao âm thầm thấy mày ở tòa ra lệnh cho trợ lý của Vu An Di tao còn không nghĩ tới một con nhóc như mày mà cũng nghĩ ra được kế sách hãm hại người khác. Có điều mày xinh đẹp như thế, giết thì uổng mà giữ thì không cam tâm…”- Gương mặt gã ta có một vết sẹo, lúc nói chuyện càng thêm dữ tợn.



Uyển Khanh nhìn sang Âu Giãn Tình, sau đó hoảng sợ: “Các người làm gì chị ấy?”



“Yên tâm, nó chưa chết, vừa rồi mới tỉnh lại ầm ĩ một trận, tao cảm thấy phiền phức nên cho nó hai mũi ma túy, bây giờ chắc đang say thuốc rồi.”- Gã ta chéo chân, bộ dáng có chút lười biếng.



Hơi thở của cô ngày càng nặng nề, có thể là xung quanh có vô số xác chết động vật khiến cho mùi hôi nồng nặc xông vào mũi, cô nhìn gã ta nói: “Lý Gia Hân làm nhiều chuyện sai trái, đây là kết cục mà cô ta phải nhận.”



“Con mẹ nó, mày nói lại lần nữa xem.”- Gã ta tức điên lên đập bàn cái rầm: “Mày hại chị tao lãnh án chung thân, cả đời này mày cũng đừng mong yên ổn, tao bán mày vào động gái cho mày cảm nhận được mùi vị đau khổ là như thế nào.”



Một lúc sau, nhìn thấy đôi mắt ngập tràn sợ hãi của Uyển Khanh, gã ta lóe lên một tia tà ác quay sang đám người kia ra lệnh: “Trói lại rồi treo lên cho tao.”



“Dạ…”- Một vài tên bước tới trước mặt cô, Uyển Khanh rất muốn bỏ chạy nhưng lại không biết trốn ở đâu.



“Các người muốn làm gì á…”- Tay của cô bị túm lấy rồi dùng dây thừng trói lại, ngay sau đó cả cơ thể bị xách lên lôi xềnh xệch về phía cây cột nhà phía ra treo lên. Trong phút chốc, cả cơ thể nhỏ bé đã lơ lửng trên không trung.



Kế tiếp là tiếng roi gân bò vang lên, vút thẳng vào người cô, Uyển Khanh đau đớn la hét.



“Con mẹ nó, dám hại chị tao…”- Gã đàn ông kia cầm roi trong tay, không chút thương tiếc quật xuống, sau đó hắn hung hăng đạp mạnh khiến Uyển Khanh bay về một phía, một tên khác dùng roi quất cô một cái rồi đạp cô về phía khác, chẳng mấy chốc cả người bị treo trên không trung không chút lực phản kháng của Uyển Khanh hệt như trái bóng để bọn chúng tùy ý đá đi đâu thì đá.



Đau đớn dữ dội truyền tới, máu bắt đầu chảy ra…



Lúc này Âu Giãn Tình cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy một cảnh kinh hoàng trước mặt thì lo lắng hét lên, gã đàn ông kia đi về phía nàng giáng xuống một bạt tai mạnh: “Mày im mồm cho tao, không cần vội, trước sau gì cũng tới lượt mày.”



“Mọi chuyện đều do tôi sắp đặt, không liên quan tới con bé kia, muốn giết thì giết tôi đi.”



“Chị Giãn Tình…”- Uyển Khanh không thể tin nổi, cô đang nghe cái gì thế này?



Gã kia nghe thấy liền cười, càng hung hăng hơn: “Em xinh đẹp lại phong tình thế này, anh làm sao nỡ giết.”- Sau đó gã đứng lên: “Chơi nó cho tao, sống cũng được chết cũng không sao, hôm nay cho bọn bây mặc sức mà chơi.”



“Cảm ơn đại ca…”- Mấy tên kia nghe thấy, vẻ mặt liền như được lợi lớn, từng bước đi về phía Âu Giãn Tình, giữ chặt cơ thể nàng sau đó đè xuống, bàn tay dơ bẩn luồn vào bên trong, chẳng mấy chốc đem quần áo nàng bị xé nhỏ ra thành từng mảnh.



Âu Giãn Tình cắn môi, cố gắng thoát khỏi bàn tay kia nhưng không thể.




Mấy tên đàn ông kia căn bản thèm thuồng đến chết, hung hăng nhào nặn cơ thể nàng không chút thương tiếc, một tên khác mò xuống chỗ kín đáo tà ác xâm nhập hai ngón tay vào bên trong…



Âu Giãn Tình hét lên, nhưng đều là sự tuyệt vọng…



“Các người cầm thú…”- Uyển Khanh chứng kiến một cảnh này, kinh hãi cùng ghê tởm sớm đã khiến cô phát điên, cô hét lớn mắng chửi bọn họ.



Nào ngờ lại nhận một roi lên người, sau đó là liên tục những cơn mưa roi ập xuống…



“Chết này, chết này…”- Gã đàn ông kia thô bạo đánh lên người cô.



Uyển Khanh cắn môi, bản thân đau đớn vô cùng, bên tai lại vang lên tiếng khóc tuyệt vọng của Âu Giãn Tình…



Uyển Khanh nhắm chặt mắt…



Gã đàn ông kia điên cuồng trút giận được một lúc lại thấy cô không kêu la nữa thì lấy làm lạ quay qua ra lệnh: “Bỏ nó xuống.”



Cả cơ thể của Uyển Khanh ngay lập tức từ trên cao ngã xuống mặt đất. Gã ta đến bên cạnh quan sát, nhìn thấy từ miệng cô chảy ra một dòng máu thì tức giận bước lên giơ tay bóp chặt gương mặt của Uyển Khanh: “Mẹ nó, mày còn dám cắn lưỡi, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Đem nước qua đây.”



Nước được đưa tới, Uyển Khanh chỉ cảm thấy miệng mình phút chốc có rất nhiều nước, cô uống không kịp liền bị ho sặc sụa, máu tanh trong miệng khiến Uyển Khanh muốn buồn nôn…



Âu Giãn Tình đưa mắt nhìn cô, đầy tuyệt vọng cùng đau đớn: “Uyển Khanh, em không được chết, vì anh ấy, Uyển Khanh…em không được chết…”



Uyển Khanh nghe thấy, nhưng căn bản không thể trả lời…



Tại sao, cô phải vì hắn mà tiếp tục sống?



Mà bên phía Âu Giãn Tình, mấy gã đàn ông đều nhanh chóng cởi quần, chuẩn bị làm bước cuối cùng…



“Dừng tay lại hết cho tao.”- Từ bên ngoài vang lên một giọng nói tức giận, kế tiếp là sự xuất hiện của một đám người, mà đi đầu là một người đàn ông trung niên.



Đám đàn ông đang hứng thú với cơ thể của Âu Giãn Tình cũng bị dọa cho sợ hãi mà chạy sang một bên…



Gã em trai của Lý Gia Hân vừa nhìn thấy sự xuất hiện của người đó thì khép nép chạy tới: “Báo ca, em có hàng mới rất ngon a…”



Còn chưa đợi gã nói hết lời, Báo ca đã giáng xuống một đấm khiến gã ngã nhào xuống đất…



“Báo ca?”- Gã nằm trên đất không hiểu vì sao mình lại bị đánh.



Báo ca tức giận lại đạp gã thêm một cái: “Mẹ mày, tao chỉ hận không thể giết chết mày luôn, não mày chứa cái gì thế? Gái ở ngoài thiếu gì, sao lại bắt hai đứa kia? Mày có biết mày hại tao suýt chút mất mạng rồi không?”



Nói rồi lại không nhịn được tiến lên đạp thêm vài cái. Gã kia bị đạp liên tục ho sặc sụa, sau đó vội vàng biện bạch: “Báo ca, anh nói gì thế? Hai đứa này em đã điều tra qua rồi, một là con gái của Lôi gia, vốn chẳng đáng nhắc tới. Một là gái quán bar, lại càng không đáng để tâm…”



“Một lũ đần, nuôi bọn bây chỉ tốn cơm tốn gạo.”- Báo ca cơ hồ như tức giận đến điên lên, lớn tiếng mắng chửi.



Sau đó nhìn sang phía Uyển Khanh, hắn ta bước tới vài bước định ngỏ ý hỏi thăm cô: “Tiểu thư cô…”



“Đừng qua đây…”- Uyển Khanh hoảng sợ lui về sau cảnh giác nhìn hắn ta, cứ mỗi chữ phát ra liền cảm nhận được sự đau đớn từ lưỡi truyền tới.



“Được được, tôi không qua... cô đừng có kích động. Tôi không hại cô, tôi thả cô về, thế nào?”- Báo ca vừa nhìn thấy Uyển Khanh kích động liền nhanh chóng an ủi.



Uyển Khanh không trả lời, hoảng sợ nhìn hắn ta…



Sau đó Báo ca cũng đi về phía Âu Giãn Tình, nàng cũng tương tự Uyển Khanh, đều hoảng sợ không cho hắn ta lại gần. Báo ca cũng nhẹ giọng nói vài câu sau đó thở dài, hai cô gái bị dọa thành ra như vậy, hắn ta cũng không còn cách nào khác.



Lúc này bên ngoài truyền đến vô số bước chân, Uyển Khanh nhìn về phía cửa, một đám người áo đen khí thế ngút trời ùa vào bên trong. Kế tiếp là sự xuất hiện của một thân hình cao lớn, trong anh ta khá ốm nhưng lại không hề yếu đuối chút nào, đứng giữa đám vệ sĩ lại càng thêm nổi bật bởi vẻ ngoài anh tuấn…



Báo ca vừa thấy anh ta, liền âm thầm than một tiếng. bước tới: “Cậu chủ, là tôi quản giáo không tốt, để đám đàn em đi làm loạn…”



Báo ca còn chưa nói hết câu, Nhật Anh đã đấm một đám xuống gương mặt của hắn ta khiến hắn ta ngã xuống đất.



Gã em trai của Lý Gia Hân cùng với thuộc hạ của gã đều bị dọa cho run lẫy bẫy, người này là ai? Ngay cả Báo ca cũng dám động thủ?



Nhật Anh đấm xong một đấm lại cảm thấy đau tay một chút, anh ta chậm rãi vừa xoa tay vừa nhìn người nằm dưới đất: “A Báo, có vài thuộc hạ mà cũng không quản nổi, vậy cái ghế lão đại này ông cũng không cần ngồi nữa, đem cho một phế vật ngồi nói không chừng còn xứng đáng hơn.”



Báo ca quỳ dưới đất, không dám hó hé lời nào.




Uyển Khanh nhìn tình hình trước mắt, người đàn ông kia là ai? Tại sao lại bảo vệ cô và Âu Giãn Tình? Hình như anh ta không có địch ý, nhưng rốt cuộc anh ta là ai?



Nhật Anh lúc này đưa mắt nhìn sang Âu Giãn Tình, sau đó là lướt qua Uyển Khanh. Ánh mắt anh ta có chút suy ngẫm, một trong hai người rốt cuộc là ai lại có thể khiến lão bạn kia của anh ta lo lắng như thế. Cẩn thận phân tích một lúc, Âu Giãn Tình thì chắc là không có khả năng, nếu nàng bị bắt thì Hạ Dĩ Niên cũng sẽ không phiền tới anh ta làm gì, cứ cho Khải Ca dẫn theo vài người đi cứu về là xong, đỡ phải lớn chuyện. Nhưng nếu là cô gái xinh đẹp còn lại….thì có khả năng, ít nhất Nhật Anh chưa bao giờ thấy cô xuất hiện bên cạnh Hạ Dĩ Niên lần nào, cũng không rõ quan hệ của hai người.



Vào lúc này, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.



Bên ngoài lại truyền đến âm thanh hỗn loạn, theo sau đó là vài thân hình của vệ sĩ bị đánh văng ra đất, Nhật Anh chau mày lắc đầu: “Sao lại không biết phân biệt địch hay bạn thế, đều là người của tôi, cậu đánh họ làm gì?”



“Không xong rồi Báo ca, cậu, cậu hai tới rồi…”- Một tên chạy vào thở hổn hển báo cáo.



Báo ca nghe thấy liền trong nháy mắt kinh hãi, đưa mắt nhìn sang Nhật Anh, hắn ta còn tưởng rằng hai cô gái này là người của Nhật Anh, sao ngay cả cậu hai cũng tới rồi?



Nhật Anh thấy vẻ sợ hãi của Báo ca, liền tốt bụng lên tiếng giải thích: “Hai cô gái này cùng tôi không liên quan, a Báo ơi là a Báo, lần này thứ ông chạm phải là người của Hạ Dĩ Niên đó.”



Nào ngờ Báo ca nghe xong lại càng sợ hơn…



Rất nhanh Hạ Dĩ Niên đã mang theo người xông vào, người đi theo hắn không nhiều nhưng kết hợp cùng với đám lính của Nhật Anh và cả Báo ca thì cũng đủ khiến gian nhà kho nhỏ bé này trở nên chật chội.



“Cậu hai…”- Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, tất cả thuộc hạ của Báo ca biết điều cúi chào một tiếng.



Hạ Dĩ Niên không để ý xung quanh, chỉ một lòng tìm kiếm bóng dáng của cô gái nhỏ. Nào ngờ đập vào mắt hắn chính là bộ dạng tàn tạ của cô, Hạ Dĩ Niên bước tới trước mặt Uyển Khanh, ngồi xuống chạm vào gương mặt bị trầy xước của cô.



“Đau không?”



Uyển Khanh ngơ ngẩn nhìn hắn…



Sau đó không thể khống chế nhào tới ôm lấy Hạ Dĩ Niên khóc lớn, y như một đứa trẻ vừa được giải cứu.



“Khanh nhi, đừng sợ.”- Hạ Dĩ Niên vỗ nhẹ lên lưng cô, lại nhạy cảm phát hiện ra mùi máu trong hơi thở của Uyển Khanh. Hắn hơi đẩy cô ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào cái miệng nhỏ vẫn còn chảy máu của cô…



Trong phút chốc sự dịu dàng ban đầu biến mất, đổi lại là sự lạnh lẽo kinh người, bàn tay đang nâng mặt cô cũng dùng sức; “Chết tiệt, Khanh nhi em lại dám cắn lưỡi tự tử?”



Gương mặt bị hắn giữ chặt sinh đau, Uyển Khanh nhíu mày yếu ớt lên tiếng: “Tôi…đau…”



Hạ Dĩ Niên buông tay ra, lại như lúc ban đầu dịu dàng vuốt tóc cô, thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt: “Khanh nhi, nói tôi biết, là ai bắt em, đánh em?”



Uyển Khanh đưa mắt nhìn về phía gã em trai của Lý Gia Hân, cô còn chưa kịp chỉ điểm gã ta đã sợ đến run lẫy bẫy liên tục hướng Hạ Dĩ Niên dập đầu mạnh xuống đất.



“Cậu hai tha mạng, tôi….tôi không biết là người của cậu hai…”



Hạ Dĩ Niên đột nhiên đứng lên, Uyển Khanh tưởng rằng hắn muốn rời đi liền hoảng sợ theo bản năng túm lấy tay hắn, Hạ Dĩ Niên hơi mỉm cười vỗ nhẹ đầu cô: “Ngoan, tôi giúp em trả thù.”



Hạ Dĩ Niên gỡ tay cô ra, đi về phía gã đàn ông kia. Hắn hơi nghiêng cổ qua lại vài cái như là đang khởi động sau đó giơ tay ra, một thuộc hạ phía sau liền nhanh chóng bước lên đưa cây gậy sắc trong tay cho hắn.



Hạ Dĩ Niên cầm lấy, cây gậy đó ít nhất cũng 3kg, hắn vung lên giáng thẳng vào mặt gã ta, gã ta lăn ra đất còn chưa kịp kêu đau thì Hạ Dĩ Niên đã đánh vô số gậy vào bụng của gã…



Uyển Khanh không dám nhìn, chỉ đơn giản nghe thấy tiếng kêu rất thảm thiết…



Thật không thể tin nổi, người vừa rồi còn nhẹ nhàng vỗ đầu cô kia lại là kẻ đang hung hăng đánh người trước mặt…



Tiếng hét chói tai của gã đàn ông lớn dần rồi nhỏ dần, nhỏ dần…



Sau đó một lúc, tiếng gậy sắc đánh người vẫn còn, nhưng tiếng kêu gào đã tắt từ lâu, Uyển Khanh nghe thấy Nhật Anh bước lên cản: “Được rồi, Dĩ Niên, cậu…đánh chết người rồi, đánh mãi không mệt sao?”



Gã đàn ông kia nằm dưới đất, hai mắt trợn trắng bất động. Phần bụng đã bị bầm dập biến dạng đáng sợ, nhìn xuống một chút có thể thấy nội tạng đã lòi ra bên ngoài, máu sớm đã ướt đẫm nền nhà.



Hạ Dĩ Niên dừng lại, ném cây gậy trong tay qua một bên, ánh mắt nhìn vũng máu trên đất lại có chút kích động. Hắn chậm rãi rút khăn giấy lau khô máu bị bắn lên mặt mình, lúc lau qua khóe môi còn bí mật liếm một cái, động tác vô cùng tao nhã…



Không sao, chút kích thích này, không làm khó được hắn.



“Giữ lại một chút đồ nên giữ, đem tất cả bọn chúng ra ngoài cho chó ăn. Khải Ca, cậu phụ trách lo cho Giãn Tình.”- Hạ Dĩ Niên trầm giọng ra lệnh.



“Dạ.”



Đám người kia vẫn bị lôi đi mặc dù liên tục van xin thảm thiết…



Hạ Dĩ Niên lại bước tới trước mặt bế cô lên, khóe môi khẽ nâng: “Khanh nhi, về nhà thôi.”




Uyển Khanh cũng không còn sức lực, trực tiếp ngất đi trong ngực hắn…







Lúc vừa tỉnh lại, cả đầu óc vẫn còn quay mòng mòng…



“Tỉnh rồi?”- Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, Uyển Khanh nhìn sang, Hạ Dĩ Niên ngồi cạnh giường, hình như vừa xem xong tài liệu gì đó, thấy cô tỉnh lại liền đem tài liệu để lên bàn.



“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”- Uyển Khanh nhíu mày ngồi dậy tựa lưng vào giường, cảm giác như cả người vừa bị rơi xuống vực thẳm, đau không thể tả.



Nhất là ở cổ, lại xuất hiện vết cắn mới…



“Em đã ngủ hai ngày.”- Lúc này Hạ Dĩ Niên lại lấy chén cháo ở đầu bàn, mớm cho cô một thìa.



Uyển Khanh không còn sức cứng đầu, bây giờ sức để cầm chén cháo trắng có lẽ cô cũng không có. Có điều lúc cháo trắng đưa tới miệng, cảm nhận được vị nóng cô liền ngạc nhiên. Không lẽ Hạ Dĩ Niên biết được cô sẽ tỉnh lúc nào mà chuẩn bị cháo cho cô?



“Sao không nói gì?”- Thấy cô ngoan ngoãn im lặng, Hạ Dĩ Niên lại hỏi.



Một thìa cháo lại đưa tới, Uyển Khanh nuốt lấy: “Miệng vẫn đau… anh, anh lại vừa hút máu tôi sao?”



Cô đưa tay chạm lên cổ mình, nơi đó đau rát.



“Đừng chạm vào.”- Hạ Dĩ Niên nắm lấy tay cô kéo xuống: “Tôi vừa bôi thuốc xong.”



Uyển Khanh nghe lời, không chạm vào, cô lại ăn thêm một thìa cháo: “Sao anh tìm được tôi?”



Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt nói: “Lạc Nhân gọi cho tôi, nói rằng lúc cậu ta ở cùng Vu An Di thì một đám người chạy tới muốn bắt cô ấy, cả hai xảy ra ẩu đả, sau đó Lạc Nhân và Vu An Di chạy thoát mới biết được đó đều là người của tổ chức buôn người khét tiếng. Vu An Di nhận xét thấy tình hình trước mắt có nhiều khả năng là do Lý Gia Hân trong tù sai tay chân đi trả thù, vì vậy người bị nguy hiểm có khả năng là em và Âu Giãn Tình. Lạc Nhân gọi điện cho tôi, tôi liền chạy tới.”



Dừng một lúc, Hạ Dĩ Niên lại hỏi: “Khanh nhi, có muốn…giết cô ta không?”



Một câu hỏi mang tính chết chóc lại được hắn đem ra hỏi như thể ‘chiều nay muốn ăn cái gì’? Uyển Khanh giật mình nhìn hắn sau đó liền lắc đầu: “Lý Gia Hân trong tù cũng xem như là trừng phạt rồi, với lại tay chân cô ta bên ngoài bây giờ cũng không còn, không đáng ngại.”




Hạ Dĩ Niên im lặng tiếp tục đưa thìa cháo tới bên miệng cô, đợi Uyển Khanh ăn xong mới thở dài: “Nha đầu lương thiện.”



Không hiểu sao Uyển Khanh có chút buồn cười. Ngay sau đó cô cảm nhận được thứ gì đó giòn giòn như thịt tan ra trong miệng mình, mùi vị thực sự mới lạ, không giống thịt heo cũng chẳng giống thịt bò. Giống như sáp ong hoàn toàn nhạt nhẽo, chả ngon chút nào.



Uyển Khanh nhíu mày, nhìn vào chén cháo kia, bên trong có rất nhiều thịt: “Đây là món gì vậy?”



Hạ Dĩ Niên chậm rãi nâng khóe môi, nhiệt độ trong giọng nói cũng giảm đi: “dương v*t của đám người kia, chế biến qua một chút.”



Bên tai Uyển Khanh vang lên tiếng sấm lớn giữa trời quang… cô kinh hãi trợn tròn mắt không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.



Giây kế tiếp cô nhào ra giường, cố gắng dùng sức nôn số cháo mới nuốt ra…



dương v*t của đám người đó?



Uyển Khanh cả kinh, rốt cuộc thì cô cũng hiểu ra ‘Giữ lại một chút đồ nên giữ’ kia là có ý gì.



“Sao vậy Khanh nhi, có chỗ nào không thoải mái?”- Nhìn bộ dáng như vừa gặp phải quỷ của cô, Hạ Dĩ Niên nâng khóe môi cười nhẹ.



Tay hắn vừa chạm vào, Uyển Khanh đã mất bình tĩnh hét lên, đẩy hắn ra rồi chạy tới muốn mở cửa…



Quá đáng sợ, vừa rồi hắn cho cô ăn thịt người… Hạ Dĩ Niên sao có thể như vậy, phút trước còn rất ôn hòa phút sau lại trở thành một con quỷ khát máu.



Cô muốn chạy trốn, chạy khỏi con người tàn nhẫn là hắn.



Có điều cánh cửa phòng hôm nay lại bị khóa, cho dù là cố hết sức Uyển Khanh cũng không thể mở ra được…



Tiếng bước chân trầm ổn phía sau lại vang lên ngày càng gần, Uyển Khanh kinh hãi quay người lại, lưng cô tựa sát vào cửa tìm chút cảm giác an toàn…



Hạ Dĩ Niên càng bước tới gần, mùi hương nam tính trên người hắn cùng lúc tản ra sự nguy hiểm vây lấy Uyển Khanh.



Hạ Dĩ Niên đi đến trước mặt, một tay nâng gương mặt nhợt nhạt của cô lên, con ngươi đen láy khẽ nheo lại, lạnh lùng đến nỗi có thể đóng băng mọi thứ xung quanh: “Khanh nhi, đây chính là hình phạt cho việc em dám cắn lưỡi tự tử, thế nào, có sợ không? Thứ em vừa nuốt vào được cắt từ trên người của lũ khốn kia… mùi vị như thế nào, hử?”



“Đừng nói, đừng nói nữa!”- Uyển Khanh vô lực ngồi thụp xuống, bị kín hai tai, không thể nghe nổi mấy lời buồn nôn này.



Từng đợt từng đợt, dạ dày như thắt lại…



Hạ Dĩ Niên nhìn cô gái như con thú nhỏ hoảng loạn trước mặt, cũng chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô: “Khanh nhi, nếu còn để tôi thấy em muốn chết một lần nữa, tôi nhất định sẽ cho em ăn những thứ còn kinh khủng hơn như vậy.”



“Hạ Dĩ Niên… anh thật đáng kinh tởm.”- Sao lại có thể máu lạnh như thế?



“Thế giới của tôi trước giờ luôn kinh tởm như thế, em đã bước vào rồi thì phải đi tới cùng, đừng hòng bỏ trốn.”- Hạ Dĩ Niên lạnh lùng nâng khóe miệng, như cười như không tuyên cáo bên tai cô.



Uyển Khanh mở to đôi mắt xinh đẹp, gương mặt dần trở nên trắng bệch, sau một lúc cô không được bình tĩnh lắc đầu: “Không, tôi không muốn vào thế giới của anh, tôi… thế giới của tôi không như vậy, chúng ta không phải là một loại người, Hạ Dĩ Niên tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi có được không?”



Tất thảy đều trở lại yên tĩnh sau lời nói của cô. Uyển Khanh túm lấy cánh tay hắn, ánh mắt đong đầy nước bất lực cầu xin, mà Hạ Dĩ Niên đối diện với ánh mắt đó chằm chằm, sau một lúc vẻ nhàn tản trong mắt hắn cũng biến mất.



“A…”- Mái tóc bị túm chặt lấy buộc cô phải ngẩng mặt lên, trước mắt là gương mặt anh tuấn của hắn, cùng với loại khí lạnh mang tính chết chóc đáng sợ.



Hạ Dĩ Niên chậm rãi nói từng chữ, mỗi một chữ đều như tảng đá nặng trịch đè nặng vào lòng cô: “Cầu xin tôi buông tha cho em?”- Hạ Dĩ Niên cười lạnh: “Khanh nhi, thế giới của em có thứ gì mà tôi không có? Em cầu xin tôi, em cần tự do sao? Tôi nói cho em biết, không bao giờ có chuyện đó. Khanh nhi, em là của tôi, chỉ thuộc về tôi. Tôi có thể cho em mọi thứ, em cần gì, tiền, quyền, địa vị, phú quý, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ, trừ - tự - do.”



Sau lời tuyên bố không chút tình cảm đó, Hạ Dĩ Niên cũng không để cô có cơ hội tiếp thu, hắn đứng lên dễ dàng đem thân thể nhỏ bé của cô túm lấy. Sau một khắc, Uyển Khanh bị mạnh bạo ném lên giường.



Vết thương trên người vẫn còn đau, chưa kịp chuẩn bị đã bị ném mạnh khiến cho ruột gan như bị lẫn lộn.



Ngay sau đó cô nhìn thấy Hạ Dĩ Niên đứng cạnh giường, lười biếng tháo cà vạt ném xuống sàn, kế tiếp là áo sơ mi, tất cả nhanh chóng được cởi ra. Cả quá trình động tác của hắn vẫn vô cùng tao nhã tới cực điểm. Ánh mắt như con sói đang rình mồi không ngừng nhìn chăm chăm vào gương mặt ngày một tái nhợt của Uyển Khanh.



Cô ngồi dậy bỏ trốn lại bị hắn đè xuống lần nữa, cả cơ thể đột nhiên bị chế trụ không thể cử động.



“Hạ Dĩ Niên, anh buông ra, khốn khiếp, anh không được động vào tôi, buông ra.”



Mọi phản kháng của Uyển Khanh tất cả đều dễ dàng bị Hạ Dĩ Niên kiềm hãm lại, một tay khác hắn lướt nhẹ trên gương mặt mang đầy nét hoảng sợ của cô, khóe môi khẽ nâng, nụ cười đẹp nhưng lại hệt như ma quỷ: “Khanh nhi, em thật đẹp…”



Vừa dứt lời, Hạ Dĩ Niên mạnh mẽ cuối xuống lấp kín đôi môi nhỏ mê người. Giống như một con ong tham lam hút lấy nhụy hoa, từng giờ từng khắc nhắm nháp sự ngọt ngào của đóa hoa diễm lệ bên dưới.



“Ưm…không…”- Uyển Khanh phản kháng, né tránh nhưng cuối cùng sức lực cô vẫn không bằng hắn, cái lưỡi vốn đang bị thương bây giờ lại bị hắn kéo ra dày vò khiến cô đau đến phát khóc.



Tiếng khóc của cô nức nở là thế nhưng Hạ Dĩ Niên lại vốn dĩ chẳng để tâm.



Hạ Dĩ Niên tựa hồ như muốn đem cô nghiền nát, gặm nát, dày vò đến khi cả hai cùng xuống địa ngục mới thôi. Thân thể dưới thân quá mức xinh đẹp, quá mức động lòng người, thân thể này và cả trái tim của cô tất cả đều chỉ thuộc về một mình hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là của hắn.



Hạ Dĩ Niên rời khỏi đôi môi cô, hôn sang vành tai, từng nụ hôn nhỏ vụn cứ thế rơi xuống, một cách gián tiếp đem tiếng khóc của Lôi Uyển Khanh thu nhỏ lại…



Sự sợ hãi, bất lực và cả nước mắt của cô đều được hắn thu vào mắt, khảm vào tim.



“Khanh nhi, tôi biết em không nguyện ý, nhưng… tôi sẽ không buông em ra.”- Giọng nói của người đàn ông dần trở nên gấp gáp, môi hắn không ngừng lướt khắp cơ thể, từ đầu đến chân đem cô hôn qua một lượt.



Hạ Dĩ Niên cắn vào ngực của cô, in lên đó một dấu vết mờ ám chỉ thuộc về riêng hắn.



“Hạ Dĩ Niên, anh đối với Lâm Tiểu Lộ cũng như vậy sao?”- Cô biết mình không thoát được, chỉ là cô cảm thấy quá chua xót. Liệu hắn đối với Lâm Tiểu Lộ có như cô, tàn nhẫn như vậy, quá đáng như vậy?



Hay chỉ có một mình vị phúc tinh là cô làm ngoại lệ, bị hắn dày vò thừa sống thiếu chết…



Hạ Dĩ Niên hơi dừng lại, sau đó bật cười: “Em nói ai?”



“Anh chính là lạnh lùng không có chút tình người, ngay cả người con gái mình từng yêu cũng có thể nhẫn tâm hút máu. Hạ Dĩ Niên, anh đừng nghĩ tôi không biết anh đang lo sợ nếu như tôi lúc đó vì cắn lưỡi mà chết thật thì anh sẽ không có cơ hội gia hạn thời gian làm người…”- Uyển Khanh quật cường, cho tới giờ phút này cô không còn gì phải sợ nữa, thân thể này không phải của cô, linh hồn này sớm đã chết rồi.



“Là Âu Giãn Tình nói cho em biết?”- Mọi động tác của hắn đột ngột dừng lại, rất nhanh con người đen láy hiện lên sát ý, sauđó cười lạnh: “Không sai, em chính là món ăn kế tiếp của tôi.”



Bàn tay Hạ Dĩ Niên xoa nắn bộ ngực của cô ngày càng trở nên mạnh bạo, hắn cúi xuống ngậm lấy sau đó cắn lên một cái.



“A…”- Uyển Khanh không chịu nổi sự kích thích, vô thức kêu lên một tiếng mê người.



Tiếng kêu này càng kích thích bản năng săn mồi của hắn, Hạ Dĩ Niên ngẩng đầu, ánh mắt sớm đã trở nên tà mị vì dục vọng: “Khanh nhi, em nói đúng, tôi không thể làm hoàng tử, tôi là ác ma, nhưng nếu em là công chúa, tôi sẽ giết tất cả hoàng tử muốn cướp em khỏi tòa thành của tôi. Khanh nhi, đời này kiếp này, em chỉ có thể cùng tôi chết, cùng tôi sống, cùng tôi thống khổ, một tất cũng không được rời đi.”



Âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm tuyên cáo bên tai cô, hơi lạnh phả vào như có thể đem linh hồn của cô xuyên thấu.



Kế tiếp là từng trận kích tình mãnh liệt, cô gái nhỏ bé như một con búp bê vải phải hứng chịu dục vọng kinh người của người đàn ông.



Màn đêm vốn đã mê ly, tiếng ngâm nga của cô gái càng góp phần làm cảnh đêm thêm sinh động.