Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi - Chương 41: Căng thẳng trên tòa (1)




Bầu trời Bách Nhật trong xanh lạ thường, nắng gắt phủ xuống làm không khí càng thêm nóng bức. Ấy thế mà trên đường vẫn nghẹt đầy xe cộ, cho dù thời tiết có như thế nào thì cũng không thể làm chậm nhịp độ đô thị ở đây.



Nhưng thời tiết nóng lại làm cho lòng của Lôi Uyển Khanh nóng còn hơn cả như thế. Vừa cập bến cô đã nghe người dân truyền tai nhau tin tức Yunus phá sản. Lý Gia Hân chắc chắn là không có tiền xài nên làm liều, trong vòng một đêm cô ta đem cổ phiếu của Yunus rao bán, chuyển nhượng cả tập đoàn lại cho người trả giá cao nhất.



Chuyến này Yunus thật sự đã rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn không có đường chống trả.



Cô mặc kệ quy tắc của mẹ mình như thế nào, lần này phải thuyết phục bà làm theo kế hoạch của cô cho bằng được. Lôi Uyển Khanh bắt taxi chạy thẳng tới Yunus, bên ngoài không có bảo vệ, đại sảnh vắng hoe đến mức nếu hét lớn vẫn có thể nghe thấy tiếng vọng rất rõ. Bàn ghế làm việc của các bộ phận đều phủ một lớp bụi mỏng, logo biển hiệu khắc tên của tập đoàn cũng bị tháo xuống.



Từng là một tập đoàn dẫn đầu trong ngành đá quý, lại vì cô mà thành ra tan hoang thế này.



“Tôi không biết nên gọi cô là Lôi Uyển Khanh hay là Trân Trân đây?”- Ở phía xa từ lúc nào mà Đạt và Tuấn cũng xuất hiện, hai người đi về phía cô, lạnh nhạt hỏi.



Lôi Uyển Khanh cười nhẹ, xem ra chuyện thân phận không giấu được nữa rồi: “Hiện giờ tôi là Lôi Uyển Khanh.”



Tuấn nhíu mày, cảnh giác lên tiếng: “Tôi không cần biết cô là Lôi Uyển Khanh hay Trân Trân, nếu cô dám có ý định xấu với bà chủ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”



Lôi Uyển Khanh dở khóc dở cười, anh hai à, tôi đến để giúp các người, trên mặt tôi viết rõ ba chữ ‘có ý tốt’ đấy. Nhưng mà không sao, tôi biết được anh trung thành như vậy, tôi cũng rất vui, không chấp nhặt làm gì.



“Hãy dẫn tôi đến gặp bà Dương.”



“Bà chủ biết cô thế nào cũng sẽ đến, đang đợi cô trên phòng.”



Lôi Uyển Khanh gật đầu đi theo sau Đạt và Tuấn. Một lần nữa bước chân vào đây, cảm giác lúc trước lại ùa về. Hành lang bây giờ vắng vẻ, không giống lúc trước, cứ hễ cô đi tới đâu các nhân viên liền cúi chào tới đó. Không khí của Yunus lúc trước sôi động bao nhiêu, náo nhiệt bao nhiêu, bận rộn bao nhiêu, còn bây giờ…



Lôi Uyển Khanh không khỏi thở dài một tiếng, đồng thời bước vào thang máy.



Cửa thang máy đóng lại, Đạt hơi quay đầu nhìn cô: “Nếu cô thật sự có ý tốt tôi rất cảm kích.”



“Tôi đương nhiên là có ý tốt, lần này đến đây là để thuyết phục bà Dương về kế hoạch lần trước của tôi.”- Lôi Uyển Khanh lạnh nhạt trả lời.



Tuấn lên tiếng: “Nếu vậy thì cô không cần thuyết phục nữa, hôm qua bà chủ đã cho mời Vu An Di đến để thảo luận về vấn đề này rồi. Thật ra tình thế trước mắt đối với chúng ta vô cùng bất lợi, cũng chỉ có kế sách này của cô, xem như là phép thử.”



Lôi Uyển Khanh bật cười, phép thử? Không, kế sách của cô trước giờ luôn thành công tuyệt đối, chưa bao giờ là phép thử cả.



Lần này đến đây, bước chân vào Yunus lần nữa, cô đã chuẩn bị một tinh thần chiến đấu vô cùng tốt.



Đạt và Tuấn dẫn cô đến phòng chủ tịch, lúc Đạt định giơ tay mở cửa thì bên trong có tiếng nói truyền ra, Lôi Uyển Khanh ra dấu cho cậu ngưng lại.



“Cháu mặc kệ là ai nghĩ ra loại kế sách này, dù cho bây giờ tình thế của chúng ta có nguy hiểm thì cháu cũng sẽ không làm trái nguyên tắc của mình.”- Một giọng nói nữ tính dễ nghe truyền ra, giọng điệu có phần kiên quyết.



Sắc mặt Lôi Uyển Khanh hơi trầm xuống vài phần.



Đó là Vu An Di, là luật sư đại diện của tập đoàn Yunus, một người nổi tiếng là bách chiến bách thắng trên tòa án. Cũng là thuộc hạ và là bạn thân duy nhất của Dương Anh Thi cô. Đương nhiên cô biết Vu An Di trước giờ luôn giữ đúng nguyên tắc chính nghĩa của mình, nàng sẽ không dễ dàng lừa dối quan tòa, xóa bỏ nguyên tắc của mình.



Dương Cẩm Vân lại ra sức thuyết phục: “Ban đầu bác cũng như cháu, nhưng mà…hiện giờ chỉ còn lại Yunus, không thể để mất luôn cả quân cờ cuối cùng này, đây chỉ là thân bất do kỷ mà thôi. Cháu xem như là giúp bác một lần, có được không?”



“Bác gái, đây không chỉ đơn giản là vấn đề nguyên tắc của cháu. Ok, cháu có thể bỏ đi nguyên tắc của mình sang một bên, nhưng mà chúng ta đều biết rõ cái chết của Anh Thi là do Lý Gia Hân gây ra, là mưu sát, bây giờ chúng ta đứng lên nói cô ấy tự sát vậy thì được lợi cho Lý Gia Hân kia quá rồi. Về sau nếu như cháu có tìm được bằng chứng thì cũng không thể tố cáo Lý Gia Hân giết người được.”- Thời gian qua Vu An Di liên tục tìm bằng chứng để chứng minh cái chết của Dương Anh Thi là mưu sát, nhưng mà… Lý Gia Hân hành động quá kín đáo, nàng căn bản không tìm được gì.



“Chứng minh đó là một vụ mưu sát rồi thì được cái gì, Lý Gia Hân sẽ phải vào tù còn Yunus vẫn sẽ mất đi. Tôi nghĩ nếu như Dương Anh Thi còn sống, thứ cô ấy muốn nhìn thấy chính là Yunus trở nên hưng thịnh chứ không phải dùng Yunus chứng minh cái chết của cô ấy.”



Giọng nói kiên định, trong trẻo mà lạnh lùng dõng dạt của Lôi Uyển Khanh vang lên, cô mở cửa bước vào, thành công thu hút sự chú ý của hai người kia.



Vu An Di khó hiểu nhìn cô. Dương Cẩm Vân vừa nhìn thấy Lôi Uyển Khanh thì trên mặt lộ rõ sự vui mừng, bà quay qua Vu An Di: “Đây chính là người đã nghĩ ra kế hoạch lần này đấy.”



Vu An Di nghe thế, ánh mắt hiện lên sự đánh giá cô gái trước mặt. Cô nhóc chỉ khoảng 18 tuổi thì sao lại có đầu óc sắc sảo như vậy được?



Hơn nữa lại còn có cái gan lừa gạt cả quan tòa?



Vu An Di đưa tay ra: “Xin chào, cô là … Trân Trân sao?”



Lôi Uyển Khanh lịch sự bắt tay nàng, nhã nhặn nói: “Thật ra tôi là con gái thứ bảy của Lôi Hiệp Vũ, Lôi Uyển Khanh.”



Dương Cẩm Vân đứng phía sau lên tiếng: “Thì ra là cô chủ nhỏ của Lôi gia, chả trách lại khiến ta cảm thấy quen mắt.”



Lôi Uyển Khanh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vu An Di, cô đi theo Dương Anh Thi hai năm, khoảng thời gian đó cô ấy đối xử với cô thế nào?”



Vu An Di quay mặt đi chỗ khác, không chút chần chừ nói: “Hết lòng nâng đỡ.”



Lôi Uyển Khanh gật đầu: “Tôi tin cho đến lúc chết đi, nỗi lo lắng duy nhất của cô ấy chính là Yunus. Chẳng lẽ cô thật sự muốn trơ mắt nhìn Lý Gia Hân đem Yunus dâng cho kẻ khác hay sao? Cô kiên quyết giữ vững nguyên tắc của mình, thà đứng nhìn tâm huyết của người hết lòng nâng đỡ cô sụp đổ trước mắt cũng không giúp đỡ?”



Vu An Di phiền não thở dài: “Được rồi, cho là như vậy, tôi có đồng ý giúp các người đi chăng nữa thì… chúng ta không có bất kì bằng chứng có lợi nào. Tờ hợp đồng đó ghi rõ là chuyển nhượng của Yunus lại cho Lý Gia Hân, trên đó còn có chữ kí của Anh Thi, chúng ta còn có thể làm gì được? Lúc lên tòa tôi phải nói chuyện bằng chứng cứ, như vậy làm sao tôi cãi thắng được?”



“Cho tôi một ngày.”- Lôi Uyển Khanh đột nhiên lên tiếng.



Câu nói của cô không thể hiện rõ ý khiến tất cả người có mặt đều khó hiểu nhìn cô. Vu An Di nhíu mày: “Gì cơ?”



Lôi Uyển Khanh cười nhẹ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh và tự tin nhìn nàng: “Các người cho tôi một ngày, tôi đảm bảo đem đầy đủ chứng cứ lên trình tòa.”



Dương Cẩm Vân cũng bị câu nói này của cô làm cho sửng sốt, bà nghe nói cô chủ nhỏ của Lôi gia vừa nhu nhược vừa ỷ lại vào gia thế, trí thông minh lại thấp đến cực điểm, nhưng qua vài lần tiếp xúc bà lại cảm thấy cô gái này chẳng có nét tương đồng gì với Lôi Uyển Khanh, ngược lại…là tương đồng với con gái bà, Dương Anh Thi nhiều hơn.



Đặc biệt là loại bình tĩnh trước tình thế nguy cấp này, một cô gái 18 tuổi như Lôi Uyển Khanh làm sao lại có được?



“Cô…khẳng định?”- Vu An Di rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với Dương Cẩm Vân.



Lôi Uyển Khanh gật đầu: “Trước tiên, tôi muốn cô chắc chắn lại lần nữa, cô có đồng ý giúp Yunus không?”



Vu An Di hơi cụp mắt, giữa nguyên tắc và người đã từng hết sức nâng đỡ mình lên hàng luật sư nổi tiếng như hôm nay thì nàng biết là nàng nên chọn cái nào. Thế nhưng… đối với cô gái trước mặt, dù cô ấy tạo cho nàng cảm giác là một người không đơn giản nhưng nàng đối với cô ấy chưa hiểu biết nhiều, ít nhiều cũng có sự nghi ngại.



Phải qua vài phút suy nghĩ, cuối cùng Vu An Di cũng quyết định: “Được, tôi giúp mọi người.”



Lôi Uyển Khanh mỉm cười, không hổ danh là đại luật sư của Yunus, cách nhìn người của cô quả thật không sai.



“Được, vậy trước tiên cô mau đi khởi tố với phía tòa án. Cứ nói Lý Gia Hân âm mưu chiếm đoạt tài sản, đợi khi tòa lãnh án thì tôi đã tìm đủ bằng chứng rồi.”- Lôi Uyển Khanh cẩn thận phân phó: “Cô yên tâm, việc làm lần này tuy có mạo hiểm, nhưng tôi dám lấy tính mạng của mình ra đảm bảo chúng ta sẽ thắng.”



Vu An Di gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”



Lôi Uyển Khanh nhìn sang Dương Cẩm Vân, cẩn thận hỏi: “Bác gái, bác có dư cái điện thoại nào không?”







Lúc rời khỏi Yunus đã là giữa trưa, Lôi Uyển Khanh phải mất ba phút mới có thể gọi được taxi, thời tiết nóng bức thế này khiến cô vô cùng khó chịu. Lúc ngồi vào xe chỉ đơn giản nói: “Tới tiểu khu X.”



Tài xế gật đầu, chậm rãi chuyển hướng xe.



Lôi Uyển Khanh cầm chiếc điện thoại Dương Cẩm Vân vừa mới đưa cho cô, đây là điện thoại lúc trước mà Dương Anh Thi xài, sau khi vụ tai nạn kia xảy ra thì luôn được bà giữ bên mình.



Cảm giác cầm lại đồ vật lúc trước của mình cũng khá là hoài niệm, Lôi Uyển Khanh khẽ thở dài mở điện thoại lên. Trên màn hình chính là hình cô và chị gái cùng chụp với nhau.



“Anh Thi em phải biết, em không được sợ hãi áp lực, đó là chất xúc tác quan trọng nhất để em thành công. Áp lực càng lớn thì sự phản kháng sẽ càng mạnh, em có thể mắc sai lầm, có thể thất bại nhưng nhất định không được trốn tránh hai thứ đó là áp lực và trách nhiệm.”



“Tại sao ạ?”



“Bởi vì em phải làm một người mạnh mẽ, một người mạnh mẽ thực sự, không phải nhìn ở việc em có thể làm được cái gì, mà là ở việc em có thể gánh được cái gì.”



Ánh mắt Lôi Uyển Khanh lướt qua một chút suy tư.



Chị hai, em hiểu rồi, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhất định sẽ làm cho Yunus một lần nữa hưng thịnh trở lại.



Người đầu tiên cô tìm đến chính là Âu Giãn Tình. Lúc cô bấm chuông cửa nhà nàng, phải mất một lúc lâu mới có người mở cửa.



Âu Giãn Tình vừa nhìn thấy cô tới, đáy mắt liền ngạc nhiên sau đó vui mừng: “Trân Trân? Em tới rồi à, mau vào đi.”



“Đợi đã, chị Giãn Tình…”- Cô hơi ngại ngùng chỉ tay sang bác tài xế taxi bên cạnh: “Trả tiền taxi giúp em với…”



Bác tài xế vẻ mặt cau có, không chút vui vẻ.



Lúc Lôi Uyển Khanh vào được phòng khách, cô liền rất tự nhiên mà bật máy lạnh lên, nóng bức xua đi, mát mẻ tràn tới cảm giác thật dễ chịu. Âu Giãn Tình đem đến trước mặt cô một ly nước ép, cẩn thận quan sát gương mặt cô rồi nói: “Sao thế, mệt mỏi lắm à?”



Lôi Uyển Khanh gật đầu, mệt chết được, cô hỏa tốc từ hòn đảo kia chạy tới đây, còn chưa ăn uống gì, cảm giác như mình sắp quyên sinh tới nơi vậy.



“Em… tới có chuyện gì?”- Âu Giãn Tình ngồi xuống cạnh cô, thật ra nàng muốn hỏi tại sao cô có thể tới đây. Bởi vì Âu Giãn Tình biết Hạ Dĩ Niên đang giam giữ cô, không lẽ… không lẽ cô nhóc này to gan tới nỗi dám bỏ trốn?



Lôi Uyển Khanh không nghĩ nhiều được như thế, cô ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn Âu Giãn Tình: “Chị Giãn Tình, lần này chị phải giúp em.”



“Chuyện gì thế?”



“Em muốn chị giúp em, làm nhân chứng trước tòa?”



Âu Giãn Tình bị làm cho kinh ngạc, mở to hai mắt: “Nhân chứng trước tòa? Em… em không lẽ…em…”- Không lẽ cô nhóc này phạm tội hình sự rồi?



Lôi Uyển Khanh thở dài, trình tự kể lại sự việc cho nàng nghe: “Không phải như chị nghĩ, Giãn Tình, en nói thật với chị. Thật ra…trước tiên… em muốn nói rõ với chị, em là con gái thứ bảy của Lôi gia, Lôi Uyển Khanh. Em có một người bạn tên là Dương Anh Thi, chị biết cô ấy chứ?”



“Là cô chủ tịch của Yunus vừa qua đời hai tháng trước?”



Lôi Uyển Khanh gật đầu: “Cô ấy là bạn thân của em, thật ra em đã điều tra ra được cái chết của cô ấy không phải là tai nạn mà là một vụ mưu sát, mà kẻ đứng sau việc này lại là Lý Gia Hân, Hiện giờ cô ta đang âm mưu chiếm hết toàn bộ Yunus.”



Âu Giãn Tình nhíu mày, đối với việc này cũng xem như là nghe qua chút ít: “Nghe nói Lý Gia Hân kia có giấy tờ hẳn hoi, còn có cả chữ kí của Dương Anh Thi.”



“Không phải, Dương Anh Thi là bị lừa ký tên vào, em hiểu rõ cô ấy, cô ấy làm sao có thể đem Yunus giao cho Lý Gia Hân kia được.”- Lôi Uyển Khanh ra sức bịa chuyện, cố gắng diễn vai một người bạn tốt của chính ‘cô’.



Quả nhiên Âu Giãn Tình chần chừ như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi hỏi: “Vậy…em tìm chị giúp cái gì?”



“Em muốn chị làm nhân chứng đi đường, chứng minh cái chết của Dương Anh Thi là tự tử.”- Lôi Uyển Khanh nghiêm túc nói ra một câu.



Âu Giãn Tình trợn mắt không thể tin nổi nhìn cô, dường như là nghe được chuyện khó tin nhất trên đời.



“Trân Trân…à không, Uyển Khanh, em…em…”



Lôi Uyển Khanh chật lưỡi, xem kia, đã bị cô dọa đến mức này rồi: “Chị đừng có hoảng lên như thế, Giãn Tình, chị có tin em hay không?”



“Chị…”



“Nếu chị tin em thì phải giúp em, chị biết em sẽ không làm chuyện sai trái, lần này tuy là ngụy tạo bằng chứng nhưng thật chất là đang làm việc đúng đắn.”- Lôi Uyển Khanh ra sức thuyết phục.



Âu Giãn Tình bị mấy lời cô nói làm dao động, nhất thời không biết làm thế nào: “Nhưng mà… Trân Trân…Uyển Khanh, chị đâu biết chút gì về việc này, lúc lên tòa phải nói thế nào?”



Lôi Uyển Khanh cười cười: “Cái này thì chị không cần lo, em sẽ dạy chị nên nói gì trên tòa, chị chỉ cần làm theo, mọi chuyện còn lại để em thu xếp.”



“Được…chị giúp em.”- Mất vài phút đắn đo, cuối cùng Âu Giãn Tình cũng đưa ra quyết định.



Lôi Uyển Khanh nhẹ lòng được thêm một việc, tìm đến Âu Giãn Tình là ngoại trừ nàng cô không còn quen biết ai khác, lần này kéo Âu Giãn Tình vào cuộc cũng là một sự mạo hiểm.



Nhưng cô không còn cách nào khác.



Lôi Uyển Khanh cầm lấy ly nước ép mát rượi uống một hơi.



“Chuyện này…Uyển Khanh, em trốn khỏi lâu đài đến đây sao?”



Suýt chút nữa ly nước trong tay cô đã rơi xuống vì câu hỏi này của Âu Giãn Tình. Lôi Uyển Khanh đột nhiên có chút bất an, khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Chị...chị biết rồi sao?”



Âu Giãn Tình gật đầu, sắc mặt có chút buồn bã



Âu Giãn Tình đã biết chuyện của cô và Hạ Dĩ Niên? Nếu như vậy trong mắt nàng cô chẳng phải đã là tình địch rồi sao? Không thể được, ít nhất vào thời khắc này cô vẫn cần sự đồng thuận của Âu Giãn Tình, thêm một kẻ thù chi bằng bớt đi một kẻ thù, với lại…giữa cô và Hạ Dĩ Niên hoàn toàn không có quan hệ gì, nếu cứ như vậy bị thù ghét thì chẳng phải Lôi Uyển Khanh cô thiệt thòi quá rồi sao?



Lôi Uyển Khanh ho vài cái, sau đó chân thành nắm lấy tay nàng: “Em…em và anh ta không phải cái loại quan hệ đó, chị đừng có hiểu lầm.”



Âu Giãn Tình hơi nâng mắt: “Thật sao?”



Lôi Uyển Khanh quả quyết gật đầu, đương nhiên là thật, lời này còn thật hơn cả vàng nữa.



Cũng may cho cô là Âu Giãn Tình là người sáng suốt, không mù quáng như mấy diễn viên nữ trong phim thần tượng.







Tốc độ làm việc của Vu An Di quả thật rất cao, vụ án Lý Gia Hân chiếm đoạt tài sản nhanh chóng được tòa án lãnh án. Vào ngày diễn ra phiên tòa, các phóng viên từ các tạp chí kinh tế đều tụ họp đông đủ. Dù chưa tới giờ xét xử nhưng bên ngoài đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt, có thể nói là muốn chen chân vào cũng khó khăn vô cùng.




Lúc gần tới giờ xét xử, các bồi thẩm đoàn đều đã an vị gần hết, vậy mà Vu An Di nhìn qua nhìn lại vẫn chưa thấy bóng dáng của Lôi Uyển Khanh đâu. Trong lòng có chút không yên, cô gái kia không phải là hết cách nên bỏ trốn rồi chứ? Vu An Di càng nghĩ càng lo lắng, liền lấy điện thoại gọi đi, tín hiệu vừa kết nối nàng đã lên tiếng hỏi: “Cô đi đâu rồi?”



Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói uể oải của Lôi Uyển Khanh: “Tôi có thể đi đâu được, tôi đang ở một góc nhỏ trong phiên tòa ngồi xem đây. Vu An Di, cô nhìn sang hàng ghế đầu đi, có thấy một cô gái rất xinh đẹp, rất ôn nhu, rất thanh thoát đang ngồi ở đó không? Cô ấy là Âu Giãn Tình, diễn vai nhân chứng đi đường nhìn thấy Dương Anh Thi tự tử.”



Vu An Di theo bản năng liếc mắt về phía Âu Giãn Tình, không khỏi khẩn trương: “Cô điên rồi sao, ngụy tạo chứng cứ còn được, còn đằng này cô lại ngụy tạo cả nhân chứng?”



Lôi Uyển Khanh chật lưỡi: “Yên tâm, Âu Giãn Tình tuyệt đối có thể tin tưởng, không đáng lo. Lát nữa nếu có hỏi thì cứ làm theo trình tự bình thường, còn về vấn đề trả lời tôi đã dàn xếp đâu vào đấy rồi.”



“Cô…”



“Suỵt!”- Lôi Uyển Khanh uể oải kêu một tiếng: “Đừng có dài dòng, cứ tin tưởng tôi. Bây giờ cô qua trao đổi một chút với nhân chứng thứ nhất đi.”



“Nhân chứng thứ nhất? Này…Lôi Uyển Khanh…?”- Tiếng tút tút truyền đến trong điện thoại khiến Vu An Di có chút khó chịu, nàng ghét nhất là người khác nói chuyện điện thoại với nàng mà lại ngắt máy ngang như thế. Vu An Di đưa mắt nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, quá đông các phóng viên và cả người dân hiếu kỳ đến xem cho nên căn bản không nhìn thấy Lôi Uyển Khanh đang ngồi ở đâu. Vừa rồi cô nói là nhân chứng thứ nhất? Vậy còn nhân chứng thứ hai nữa sao?



Vu An Di khẽ thở dài, Vu đại luật sư như nàng mà cũng có ngày hồi hộp lên tòa như thế này. Hơn nữa còn bị một cô nhóc 18 tuổi làm cho quay mòng mòng, thật đúng là nực cười



“Xin chào, cô có phải là Âu Giãn Tình không?”- Vu An Di đi đến hàng ghế đầu kia, lạnh nhạt hỏi.



Âu Giãn Tình ngẩng đầu mỉm cười: “Là tôi.”



Vu An Di lại lo lắng, người này thoạt nhìn đơn giản yếu đuối, lát nữa có làm tốt hay không? Không khéo lại bị quan tòa dọa ngất xỉu.



“Lát nữa cô cứ bình tĩnh trả lời các câu hỏi, tuyệt đối không được để lộ vẻ hoang mang, như vậy sẽ khiến niềm tin của quan tòa mất đi với chúng ta một nửa.”- Vu An Di cẩn thận dặn dò.



Âu Giãn Tình gật đầu, trong lòng có chút lo lắng, lần đầu tiên nàng ta ra tòa hơn nữa còn là nhân chứng giả. Nếu như bị lộ thì chắc chắn cũng bị phạt lây.



“Vu An Di, cô cố gắng vì Dương Anh Thi như vậy, chẳng phải cũng chỉ là con chó để tùy ý cô ta sai bảo hay sao?”- Ở phía xa, Lý Gia Hân đi tới, theo sau cô ta là luật sư Gum.



Vu An Di quay đầu, đối mặt vô cùng bình thản: “Cô Lý, tôi có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi cho Yunus và thân chủ của tôi.”



“Quyền lợi?”- Lý Gia Hân bật cười, điệu bộ vô cùng tự tin: “Bây giờ trong tay tôi có bằng chứng rõ ràng, cô còn muốn khởi kiện lên tòa, cô mong muốn cái gì? Nói cho các người biết, phiên tòa này tôi thắng chắc rồi.”



Lý Gia Hân nhìn sang Âu Giãn Tình: “Cái gì đây, Âu Giãn Tình, cô cũng ở đây à? Làm gì thế?”



Vu An Di đưa tay ra chắn bước chân của Lý Gia Hân lại, lạnh nhạt nói: “Cô Lý, chỗ của cô ở bên kia, thân phận của nhân chứng tôi có quyền không tiết lộ.”



“Cô…được lắm, tôi xem Vu An Di cô hôm nay thua thảm bại như thế nào.”- Lý Gia Hân tức tối, trước khi rời đi còn liếc mắt với Âu Giãn Tình một cái.



Chánh án từ bên trong bước ra, mọi người đều im lặng.



“Tất cả, đứng.”- Tiếng hô kéo theo biết bao nhiêu người nghiêm túc đứng lên, chánh án ngồi vào chỗ phán xử sau đó ra dấu mọi người ngồi xuống.



Bầu không khí vốn sôi nổi bây giờ cũng trầm lắng xuống, yên tĩnh nghiêm túc vô cùng. Lúc này mọi người đều an vị trật tự, có thể nhìn thấy ở hàng ghế đầu có một số cổ đông cốt cán của Yunus đến dự, còn có Dương Cẩm Vân và Âu Giãn Tình ngồi cách nhau vài dãy, trên mặt mọi người đều là sự căng thẳng không yên.



Công tố viên dõng dạc đọc thông tin của cả nguyên đơn Dương Cẩm Vân và bị cáo Lý Gia Hân. Sau đó đọc tình tiết vụ việc một cách rành mạch, sau khi thông báo tất cả liền ngồi vào vị trí chuẩn bị ghi chép.



Người bị thẩm vấn đầu tiên là Lý Gia Hân, cô ta tự tin bước lên chiếc bàn gỗ ngồi xuống. Vu An Di cũng không chịu thua về mặt khí thế, nàng vào vị trí bình tĩnh nhìn Lý Gia Hân: “Cô Lý, thời gian vừa qua cô đã với tư cách là người thừa hưởng hợp pháp của Yunus, bán đi một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn, xin hỏi có phải là thật không?”



Lý Gia Hân ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Phải.”



“Quan hệ giữa cô và Dương Anh Thi là gì?”- Vu An Di đột nhiên chuyển đề tài.



Lý Gia Hân bình tĩnh trả lời: “Bạn bè.”



“Tôi được biết cô là con gái của người làm trong Yunus, từ nhỏ đã mang ơn Dương Anh Thi, cô Lý và Dương Anh Thi là đôi bạn thân, chuyện này có phải là thật không?”- Vu An Di tự nhiên hỏi.



Lý Gia Hân âm thầm cười khẩy trong lòng, hẳn là bạn rất thân. Nhưng ngoài mặt vẫn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy.”



Vu An Di gật đầu, lại hỏi: “Đối với cái chết của Dương Anh Thi cô có cảm nghĩ thế nào?”



Luật sư Gum bên phía Lý Gia Hân lúc này đứng lên:



“Phản đối, thưa ngài chánh án, câu hỏi của luật sư bên nguyên không liên quan tới sự việc.”




“Ngài chánh án, tôi có lý do mới hỏi như thế.”- Vu An Di là luật sư lâu năm, kinh nghiệm vô cùng nhiều, gặp tình thế nguy cấp trên tòa cũng không bao giờ hoảng loạn. Điều này là điều mà ai cũng biết, trên thực tế lần này khi nghe tin Vu An Di biện hộ cho Yunus thì mọi người đã nói Yunus thắng một nửa rồi.



Chánh án gật đầu: “Luật sư bên nguyên tiếp tục hỏi.”



Gum vẻ mặt có chút căng thẳng ngồi xuống ghế, âm thầm dùng mắt ra hiệu với Lý Gia Hân phía xa.



“Cô Lý, xin trả lời câu hỏi của tôi.”



Lý Gia Hân bây giờ lại có chút bồn chồn không yên, cô ta không hiểu mấy câu hỏi này thì liên quan gì đến vấn đề chính?



“Đối với cái chết của Anh Thi, tôi đương nhiên rất đau lòng, cũng vô cùng tiếc nuối.”



Lúc này ở một góc không ai chú ý tới trong đại sảnh, một tiếng cười khẩy đầy khinh bỉ vang lên, tiếng cười rất nhỏ, không một ai có thể nghe thấy nhưng nếu nghe thấy sẽ nhận ra hàm ý lạnh băng trong tiếng cười đó.



Một lão bà ngồi bên cạnh thấy vậy liền tò mò: “Cô gái nhỏ, cô cười cái gì thế?”



Lôi Uyển Khanh nhếch môi: “Cháu đang cười, con lừa giả tạo.”



Lão bà không hiểu ý cô, quay đi tiếp tục xem phán xử.



Mà bầu không khí chỗ phán xử lúc này lại vô cùng căng thẳng.



Vu An Di gật đầu, đối với câu trả lời của Lý Gia Hân cũng xem như ghi nhận, sau đó bất thình lình hỏi: “Bạn thân của cô vừa mới qua đời hai tháng, cô đã bán gần hết số cổ phiếu của Yunus ra ngoài thị trường, hành động này trông không có vẻ là đang đau buồn.”



“Cô…”- Lý Gia Hân gắt gao nắm chặt tay.



Gum lại lần nữa đứng lên: “Phản đối, Vu luật sư đang đặt chuyện tình cảm vào vấn đề.”



Ngài chánh án gật đầu, hướng Vu An Di cảnh cáo: “Vu luật sư hãy chú tâm vào vấn đề chính.”



Vu An Di cúi đầu một cái, nhã nhặn nói: “Thưa ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, tôi không còn gì để hỏi.”



Vu An Di trở về vị trí của mình ngồi xuống. Nhân chứng bên nguyên lúc này cũng được đưa lên, Âu Giãn Tình hồi hợp đọc lời tuyên thệ sau đó ngồi vào chỗ thẩm vấn.



Gum dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng: “Cô Âu Giãn Tình, cô là nhân chứng trong vụ tai nạn của Dương Anh Thi?”



Âu Giãn Tình gật đầu: “Đúng vậy.”



“Tình hình lúc đó như thế nào?”- Gum lại hỏi.



Âu Giãn Tình hơi mím môi: “Tôi nhìn thấy Dương Anh Thi như một người không còn thần trí, lao ra đường và bị xe tải cán qua…”



“Cô chắc chắn đó là Dương Anh Thi?”



Âu Giãn Tình gật đầu.



“Khoảng thời gian xảy ra vụ việc là giữa khuya, giờ đó một cô gái như cô ở ngoài đường làm gì?”



Âu Giãn Tình hơi nâng mắt, có chút chần chừ rồi trả lời: “Tôi…từ chỗ làm về.”



“Ồ, cô làm ở đâu?”- Gum gật đầu, tiếp tục hỏi.



“Ở…một quán bar.”



Lúc này tiếng xì xào bên dưới lại xôn xao bàn tán, ngài chánh án đập bàn: “Trật tự.”



Lý Gia Hân nhếch môi, một cô gái quán bar thì lời nói trong mắt bồi thẩm đoàn và chánh án đã không đáng tin tưởng rồi. Không biết bên phía Vu An Di nghĩ gì mà lại mời cô ta làm nhân chứng?



Vu An Di khẽ nhíu mày, tình thế đang bất lợi rồi.



Gum là một luật sư tài giỏi, mức độ sát thương trong từng câu hỏi tuyệt đối không thua kém Vu An Di nàng. Mà Âu Giãn Tình căn bản không đủ sức để hiểu rõ cạm bẫy trong câu hỏi của anh ta, nếu cứ tiếp tục e là sẽ bại lộ mọi chuyện mất.



Lý Gia Hân nhếch môi: “Lời của một kỹ nữ quán bar nói, có thể không đáng tin lắm đâu.”



Vu An Di nhìn sang Lý Gia Hân, vẻ đắc thắng của cô ta khến nàng tức tối.



“Xin lỗi, gái quán bar thì thế nào? Gái quán bar cũng có mắt, có thể chứng kiến được sự việc gì đã diễn ra, trên pháp luật tất cả mọi người đều công bằng không phải sao, cô Lý nếu không hiểu luật có thể về học lại sau đó hãy đến tham dự phiên tòa này.”- Âu Giãn Tình như bị điểm trúng chỗ đau, hùng hổ lên tiếng.



Loại khí thái bất ngờ này của nàng khiến Lý Gia Hân nghiến răng: “Cô…”



Ngài chánh án lại gõ búa: “Lý Gia Hân, cô hãy im lặng.”



Lý Gia Hân không còn cách nào, bực dọc ngồi xuống ghế.



Lôi Uyển Khanh quả thật được mở mang tầm mắt, hay lắm Âu Giãn Tình, em không nhìn lầm chị.



Lão bà bên cạnh lại khó hiểu quay sang nhìn cô: “Cô gái, cô hưng phấn vậy làm gì?”



Lôi Uyển Khanh cười cười: “cháu thấy…con lừa bị đá một cú rất đau, chật chật, thật đáng thương.”







Lúc này Gum lại hướng Âu Giãn Tình đặt câu hỏi: “Nếu là vậy, tại sao thời gian vừa qua cô không đứng ra làm chứng?”



“Do tính chất công việc có phần đặc thù, tôi không có thời gian để xem tin tức nên không biết người đó chính là Dương Anh Thi, mãi cho tới gần đây mới đọc báo thì phát hiện cô gái đêm đó xông ra đường chính là chủ tịch của Yunus. Nhưng lúc đó bên phía cảnh sát đã xác định là tai nạn, tôi cũng không còn cách nào khác.”- Âu Giãn Tình rành mạch kể lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc một phen, cũng may là có Lôi Uyển Khanh giúp cô chuẩn bị câu trả lời này.



“Cô có thể một lần nữa, chi tiết kể lại tình hình đêm hôm đó hay không?”- Gum lại hỏi.



Âu Giãn Tình gật đầu, chậm rãi nói: “Đêm hôm đó khoảng 12 giờ tôi từ chỗ làm trở về, lúc đó trên đường rất vắng người chính vì thế các xe lớn cũng chạy với tốc độ nhanh hơn, tôi sợ bản thân bị tông phải nên đã đi sát vào lề đường. Lúc đứng ở trạm xe buýt thì bị một cô gái va phải, cô ấy say rượu, hầu như là không còn tỉnh táo nữa, tôi cũng không chú ý lắm, nào ngờ đột nhiên cô ấy khóc lớn, thần trí không ổn định lao qua người tôi. Lúc tôi hoàn hồn đã nghe thấy một tiếng rầm rất lớn, sau đó là một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.”



Lời khai của Âu Giãn Tình vô cùng rành mạch, vô cùng chi tiết. Mà trong đó, chi tiết chính xác nhất được lưu lại trong bản kiểm tra thi thể của Dương Anh Thi là cô thật sự có uống rượu vào đêm đó, nồng độ cồn trong cơ thể rất cao. Chi tiết này cảnh sát không công bố ra bên ngoài vậy mà một người dân thường như Âu Giãn Tình cũng biết được cũng đủ chứng minh đêm đó nàng thật sự có gặp Dương Anh Thi.



Chỉ có Vu An Di và Dương Cẩm Vân là hiểu rõ, những lời mà Âu Giãn Tình nói đều là giả, đều là do Lôi Uyển Khanh dạy nàng nói như thế. Có điều khiến bọn họ không hiểu nổi là tại sao Lôi Uyển Khanh lại biết rõ tình hình hôm đó như vậy? Cứ như thể… cô chính là người đã chứng kiến sự việc vậy.



“Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, tôi không còn gì để hỏi.”- Gum cúi đầu một cái rồi trở lại vị trí của mình, trên mặt không khỏi hiện vẻ lo lắng.



Vu An Di lần nữa bước lên, hướng phía Âu Giãn Tình đặt câu hỏi: “Cô Âu, tôi muốn cô một lần nữa khẳng định trạng thái tâm lý lúc đó của Dương Anh Thi.”



“Cô ấy say rượu, vốn dĩ trạng thái đã không tốt, hơn nữa lại còn khá kích động, lúc khóc lúc cười…”- Âu Giãn Tình nói, sau đó lại nhanh chóng bổ sung: “À, cô ấy có nói một câu. ‘Con muốn dùng cái chết để kết thúc những ngày tháng u buồn này, mẹ, hãy tha lỗi cho con’. Cô ấy đã nói như thế.”



Dương Cẩm Vân ngồi bên dưới cũng muốn bật khóc, tuy biết những lời nói này đều là giả nhưng mà bà vẫn không nén được nỗi đau mất con.



Vu An Di gật đầu, một lần nữa quay về phía chánh án, tự tin nói: “Thưa ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, nếu theo lời nhân chứng Âu Giãn Tình nói thì nguyên nhân cái chết của Dương Anh Thi không phải tai nạn mà là một vụ tự sát. Hôm qua, người nhà của Dương Anh Thi trong lúc dọn dẹp di vật của cô ấy đã vô tình phát hiện được một bức di thư được kẹp cẩn thận trong quyển nhật ký, xin phép ngài chánh án cho vật chứng trình tòa.”



“Bản tòa cho phép, vật chứng trình tòa.”- Chánh án gật đầu chấp thuận.



Bức di thư được bọc lại bằng túi ni lông cẩn thận được công tố viên đem lên trong sự ngỡ ngàng bàn tán của biết bao nhiêu người. Mà sắc mặt của Lý Gia Hân vốn dĩ đã trở nên tái mét, không thể tin nổi việc đang diễn ra.



Sao có thể, rõ ràng là cô ta cho người giết Dương Anh Thi sao bây giờ lại thành ra là tự tử, đã vậy còn có cả di thư. Ngụy tạo, tất cả những thứ này chắc chắn đều là đám người Yunus ngụy tạo ra, bọn họ thật to gan còn dám lừa gạt cả quan tòa.



Nhưng mà… Lý Gia Hân không có cơ hội vạch trần, cô ta không thể đứng ra nói là do chính mình mưu sát Dương Anh Thi được.



Công tố viên nhận được lệnh của chánh án, đứng lên đọc lớn nội dung của bức di thư trong tay.



‘Có lẽ giờ phút này tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, đến một nơi không có toan tính, không có tội lỗi bắt đầu lại một cuộc sống mới. Những ngày qua, cuộc sống đối với tôi như là địa ngục, cả thế giới đều quay lưng lại với tôi, tôi tuyệt vọng, tôi biết mình đã phạm một sai lầm không thể cứu vãn. Tôi quyết định kết thúc tất cả, đem toàn bộ mọi nghiệt ngã chôn cùng với sinh mạng của tôi. Tôi biết lựa chọn này của tôi vô cùng ích kỷ, nhưng mà sau quá nhiều chuyện tôi lại nhận ra hạnh phúc không phải vì vớt lên được cái gì đó từ dòng nước, mà chính là quăng xuống bớt để dòng nước cuốn trôi. Bây giờ, tôi quăng sinh mạng mình xuống dòng nước, mặc kệ nó trôi đi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này là được. Nhưng tôi vẫn còn một mối băn khoăn, đó là mẹ tôi, là Yunus, tôi muốn giao toàn bộ cổ phần của Yunus lại cho mẹ tôi, bà sẽ thay tôi một lần nữa phục hưng Yunus. Đây chính là tâm nguyện của Dương Anh Thi tôi, tập đoàn Yunus tuyệt đối không được sụp đổ, càng không được lọt vào tay người ngoài.”



Giọng công tố viên không chút tình cảm nhưng nội dung quá đỗi chân thật trong bức di thư vẫn khiến trái tim người nghe dao động. Mà lúc này ngồi ở hàng ghế đầu, Dương Cẩm Vân đã không kềm được bật khóc.



“Là giả, ngài chánh án, bức di thư này chắc chắn là giả.”- Lý Gia Hân kích động đứng lên nói lớn.



Chánh án bất mãn nhíu mày: “Bị cáo bình tĩnh ngồi xuống.”



Gum ngồi bên cạnh nhanh chóng kéo tay ra hiệu cho cô ta, Lý Gia Hân cắn môi không cam tâm ngồi xuống. Lúc này Gum đứng lên, bình tĩnh nói: “Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, quả thật chân tướng của vụ việc này ngày càng mông lung. Về việc bức di thư tôi nghĩ chúng ta cũng nên xác nhận lại một chút.”



Chánh án gật đầu sau đó lại về phía bồi thẩm đoàn xin ý kiến, sau khi thảo luận xong xuôi mới quyết định:



“Phiên tòa hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục phán xử.”