“Về bộ sưu tập Nhật Nguyệt lần này tôi định chúng ta sẽ đi theo chủ đề lọ lem, kể từ sau khi bộ phim ‘lọ lem không phải công chúa’ ra mắt thì hiệu ứng truyền thông những ngày qua đối với bộ phim này cũng vô cùng tích cực. Hơn nữa người mẫu đại diện lần này của chúng ta là cô Lily cũng trùng hợp là diễn viên chính của bộ phim này, nếu bây giờ chúng ta lấy chủ đề lọ lem vừa hay cũng hợp với thị hiếu của công chúng.”- Hà Duy Tâm cầm bản báo cáo, đứng trước mặt Hạ Dĩ Tường rành rọt trình bày kế hoạch của mình.
Hạ Dĩ Tường chau mày suy ngẫm một lúc rồi thắc mắc: “Nghe cũng hay đấy, có điều…chủ đề lọ lem thì liên quan cái quái gì tới con Y5 kia của Lôi gia? Chẳng lẽ cho lọ lem ngồi siêu xe đến tham dự dạ tiệc cùng hoàng tử à?”
Hà Duy Tâm cố nén cười.
Lúc này Hạ Dĩ Niên ngồi bên ghế sa lông phía xa cũng chậm rãi lên tiếng: “Con Y5 kia chỉ là dùng trong bản chụp hình, còn về phần video tuyên truyền thì vẫn làm theo đường lối cũ. Tuy rằng chủ đề lọ lem này khá là…thiếu nhi, nhưng tùy theo thị hiếu của công chúng, cứ làm như vậy đi.”
Hạ Dĩ Niên lại băn khoăn: “Có điều tự nhiên chú sa thải Đàm Thiên, vậy ai sẽ là nhiếp ảnh kiêm nhà thiết kế chính cho bộ sưu tập lần này?”
Hạ Dĩ Niên như đã tính trước mọi chuyện, bình tĩnh nói: “Về vấn đề này anh không cần lo lắng, em đã cho người hỏa tốc tới Luân Đôn mời Karen đến rồi.”
“Karen, mặt mũi chú cũng lớn thật đấy, Karen chính là quán quân của cuộc thi thiết kế năm ngoái sao?”- Hạ Dĩ Tường vui mừng lên tiếng.
Hạ Dĩ Niên gật đầu.
Hạ Dĩ Tường nhìn sang phía Hà Duy Tâm: “Được rồi, cậu ra ngoài chuẩn bị theo kế hoạch đi.”
“Dạ.”- Hà Duy Tâm nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này Hạ Dĩ Niên đột nhiên có điện thoại, vừa nhìn số người gọi tới đầu mày hắn liền nhíu lại. Hạ Dĩ Niên nhấc máy, Âu Giãn Tình bên kia đã lo lắng hỏi thăm đủ chuyện. Hắn có chút không kiên nhẫn trả lời.
Âu Giãn Tình như đang chần chừ cái gì đó rồi cất tiếng hỏi: “Dĩ Niên, có phải…cô gái Trân trân đó chính là… vị phúc tinh tiếp theo của anh không?”
Hạ Dĩ Niên chau mày, nhanh chóng hiểu ra: “Khải Ca nói với em?”
Hạ Dĩ Tường lúc này cũng bị chú ý, đưa mắt nhìn về phía Hạ Dĩ Niên.
Hạ Dĩ Niên đứng lên không nói lời nào rời khỏi phòng chủ tịch. Về chuyện bản thân hắn là ma cà rồng vẫn còn giấu Hạ Dĩ Tường, ít người biết thì ít thêm một phiền phức.
Âu Giãn Tình vội vàng nói: “Anh đừng trách Khải Ca, là em xin anh ấy tiết lộ.”
Hạ Dĩ Niên đi đến ban công nhìn xuống thành phố nhỏ xíu bên dưới, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cô ấy là phúc tinh của anh.”
“Vậy…Dĩ Niên, đợt tình kiếp này, anh có thể qua được không?”- Giọng nói của nàng lộ ra sự sợ hãi, cách một lớp màn hình điện thoại vẫn có thể nghe ra được điều đó.
“Em có ý gì?”
Tâm tư Âu Giãn Tình có chút rối loạn: “Em chỉ là…chỉ là thấy anh đối xử với Trân Trân không giống như những vị phúc tinh trước đây…”
“Âu Giãn Tình, em mới đi theo anh bảy năm, em hiểu anh được bao nhiêu? Một trận tình kiếp thôi mà, có gì làm khó được anh, những lần trước anh có thể nhẫn tâm giết chết phúc tinh của mình thì lần này cũng sẽ như thế.”- Hạ Dĩ Niên không để lộ chút suy nghĩ nào, cực kì lạnh nhạt nói một câu.
Âu Giãn Tình biết, khi mà hắn gọi cả họ tên cô thì chắc chắn là đã bị lời nói vừa rồi của cô làm cho tức giận. Âu Giãn Tình vội vàng nói: “Không có gì, em xin lỗi, em không nhắc tới chuyện này nữa là được.”
Phải, nàng chỉ đi theo Hạ Dĩ Niên mới có bảy năm ngắn ngủi, thời gian đó vẫn chưa một lần nàng thật sự hiểu người đàn ông này.
Hạ Dĩ Niên cảm thấy phiền phức, có chút không kiên nhẫn tắt máy, trở về phòng làm việc, lúc đi ngang qua Khải Ca đặc biệt dừng lại: “Những chuyện của tôi sau này đừng tùy tiện đem đi tiết lộ cho người khác biết.”
Khải Ca hơi nhìn hắn, cũng cúi đầu: “Dạ.”
…
“Dĩ Niên, Uyển Khanh thế nào rồi, con đã làm gì mà cả ba lần con bé đều bị con bế về trong tình trạng hôn mê thế?”- Hạ Lão phu nhân đặt tách trà trong tay xuống nhìn hắn chất vấn.
“Cô ấy không sao, chưa chết được, ngoại đừng bận tâm.”
Hạ Lão phu nhân nguợc lại không yên: “Sao lại có thể không bận tâm, con nói xem, con bé Uyển Khanh này vừa gặp đã vừa ý ta rồi. Con bé đáng thương biết bao, sống ở Lôi gia thì bị người nhà kì thị ra ngoài thì bị hãm hại, bây giờ lại liên tục thân tàn ma dại xuất hiện ở nhà của chúng ta, con bảo ta làm sao không đau lòng…”
“Bà ngoại.”- Hạ Dĩ Niên bất thình lình lên tiếng cắt ngang lời bà: “Chuyện của cháu cháu sẽ tự biết cân nhắc, ngoại đến đây để nghỉ ngơi, đừng để mấy chuyện này phiền tới.”
“Con nói vậy là có ý gì…”- Hạ Lão phu nhân bất mãn, bà có quan tâm tới chuyện của cháu trai đâu, bà đang lo lắng cho Uyển Khanh mà.
Hạ Dĩ Tường lúc này vừa đi tới, thấy tình thế không ổn liền chen ngang cười ha ha giải vây: “Bà ngoại của con, tới giờ bà đi hóng gió rồi, không phải bà nói ôm nay cùng bà Trương đi dạo sao?”
Hạ Lão phu nhân lúc này nhớ ra điều gì đó, đập tay một cái: “Phải rồi, bà quên mất, hôm nay tạm bỏ qua cho cháu đó.”
Hạ Lão phu nhân nhanh chóng rời đi.
………..
Căn phòng tối tăm không hề có chút ánh đèn nào, Lôi Uyển Khanh co người ngồi sát vào bức tường lạnh lẽo. Mái tóc dài như hai thác nước xõa xuống, phủ lên gương mặt nhợt nhạt của cô.
Cô ngồi ở đó như là người vô hồn, không chút sinh khí.
Đã gần hai tiếng kể từ lúc tỉnh lại, Lôi Uyển Khanh liền từ giường chạy xuống góc tường ngồi yên ở đó.
Lúc này cánh cửa mở ra, chút ánh sáng le lói rọi vào phủ lên gương mặt xinh đẹp đầy kinh hãi của cô.
Người kia đứng ở cửa nhẹ giọng nói: “Cô Lôi, cậu hai cho gọi cô xuống nhà ăn tối.”
Vừa nghe tới con người ma quỷ kia, Lôi Uyển Khanh lại càng rụt người nép vào tường hơn.
Người làm chần chừ một lúc rồi nói: “Cậu hai nói nếu cô không xuống, cậu ấy sẽ lên đây.”
Lôi Uyển Khanh ngẩng đầu.
Cô không muốn ở gần con người đáng sợ đó, cô rất sợ mỗi khi hắn nhìn cô, mỗi khi hắn chạm vào cô, tất cả Lôi Uyển Khanh đều bài xích. Nhất là nhớ tới cảnh ở nhà Đàm Thiên, biết bao nhiêu cảm giác từ nhục nhã đau đớn cho đến ủy khuất đều ập vào đầu cô.
Nhưng Lôi Uyển Khanh không ngốc, cô biết cô không nên chọc giận hắn, không nên phản nghịch hắn. Vì như vậy thì người bị thiệt thòi chỉ có cô thôi…
Lôi Uyển Khanh cắn môi dưới, tuyệt vọng đứng lên đi theo người giúp việc ra ngoài.
Vì ngồi trong phòng tối quá lâu, nên lúc bước ra ánh sáng bên ngoài khiến mắt cô có chút không thích nghi kịp, vừa đi vừa đưa tay che mắt lại, sau đó lại va phải một thân hình cao lớn đang đi về phía ngược lại.
Cô được người đó kéo lại, tránh cho một cú tiếp đất ngoạn mục.
“Cô Lôi, không sao chứ?”
Lôi Uyển Khanh chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Khải Ca sắc mặt không được tốt đưa tay ôm bụng mình.
Lôi Uyển Khanh có chút căng thẳng: “Tôi… chạm vào vết thương của anh sao?”
Khải Ca lắc đầu, hơi cười nhìn cô: “Cô ổn chưa?”
Lôi Uyển Khanh không trả lời, ngược lại áy náy nói: “Khải Ca tôi xin lỗi, vì tôi mà anh…”
“Không sao, là tôi sai, đây là hình phạt đáng nhận.”- Khải Ca ngắt lời cô. Anh ta không muốn cô phải áy náy vì chuyện này, hôm đó thả Lôi Uyển Khanh đi anh ta cũng biết rõ về tình là mình đúng nhưng về lý thì rõ ràng cãi lại mệnh lệnh của Hạ Dĩ Niên thì đã sai.
Thật ra một phát súng này của Hạ Dĩ Niên đã quá nương tay rồi.
“Anh trung thành với anh ta như vậy, bị một phát súng lại không chút oán trách nào sao?”- Lôi Uyển Khanh khó hiểu.
Khải Ca nhìn sang người giúp việc kia, người đó cũng hiểu ý, hơi cúi người rồi đi ra phía xa đứng đợi.
“Lôi tiểu thư…”
“Gọi tôi là Uyển Khanh được rồi, anh là người tôi mang ơn, không cần khách sáo.”- Lôi Uyển Khanh dần bình tĩnh trở lại, đối với Khải Ca vẫn còn áy náy và cảm kích.
Khải Ca gật đầu: “Uyển Khanh, chỉ cần cô đối với mệnh lệnh của cậu hai phục tùng tuyệt đối, cậu ấy sẽ không làm khó cô. Cậu hai…không phải người bình thường, đối với người bên cạnh tính kỷ luật và chiếm hữu rất cao, cô không cần lấy làm lạ về chuyện này.”
Khải Ca không biết nên giải thích cho cô nghe thế nào, anh ta không thể tiết lộ chuyện Hạ Dĩ Niên là ma cà rồng còn Lôi Uyển Khanh chính là vật hiến tế cho ma cà rồng. Thật ra những hành động mà Hạ Dĩ Niên làm với Lôi Uyển Khanh đều là nguyên lý tự nhiên của ma cà rồng khi gặp phúc tinh của mình, có lẽ bản thân hắn cũng sẽ không biết mình đang làm cái gì.
Những chuyện này quá phức tạp, Khải Ca chỉ sợ với bản tính quật cường của mình, Lôi Uyển Khanh sẽ cương khắc cương càng chống đối càng tổn hại bản thân mình.
Lôi Uyển Khanh không hiểu được ý tứ sâu xa của Khải Ca, cô hơi gật đầu: “Tôi biết rồi…”
Lúc này người giúp việc kia bước tới: “Cô Lôi, chúng ta đi thôi.”
Lôi Uyển Khanh gật đầu, trong lòng không yên rời đi.
Lúc bước vào phòng ăn tâm tư căng thẳng của Lôi Uyển Khanh cũng nhẹ nhõm đi không ít. Vì cô nhìn thấy trong phòng có Hạ Lão phu nhân đang mỉm cười vẫy tay với cô: “Uyển Khanh, mau qua đây.”
Bà chỉ cô ngồi xuống cạnh bà. Lôi Uyển Khanh mỉm cười bước tới…
“Qua đây ngồi.”- Hạ Dĩ Niên ngồi đối diện với Hạ Lão phu nhân, từ lúc nhìn thấy cô bước vào thì vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô.
Hạ Lão phu nhân phu nhân rõ ràng là không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm.
Lôi Uyển Khanh cắn môi, sang chỗ cạnh hắn ngồi xuống. Trong lòng vô cùng căng thẳng, tựa hồ như sợi dây đàn chỉ động một chút là sẽ đứt làm đôi.
Hạ Lão phu nhân gắp vào bát cô thật nhiều thức ăn, luôn miệng giục cô ăn nhiều vào.
“Thật là, sao lại ốm ra thế này, mau ăn nhiều vào đi.”
Lôi Uyển Khanh cúi đầu, nhìn thức ăn trong bát, cô nuốt không trôi.
“Ăn vào, trong thức ăn không có rau, không có lý do để bỏ ăn.”- Hạ Dĩ Niên ngồi bên cạnh hình như đã ăn xong phần của mình, chỉ muốn ngồi lại nhìn cô ăn mà thôi.
“Dĩ Niên, con đừng có dùng cái bộ dáng đó hù con bé.”- Hạ Lão phu nhân lườm hắn sau đó nhìn về phía Lôi Uyển Khanh: “Uyển Khanh, con thấy không khỏe sao? Sao mặt tái nhợt thế?”
“Con không sao…”- Lôi Uyển Khanh cố gắng gượng cười lắc đầu.
“Ngoại về phòng nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi, việc dỗ cô ấy ăn để cho con.”- Hạ Dĩ Niên nhìn Hạ Lão phu nhân nhẹ giọng nói.
Hạ Lão phu nhân chật lưỡi, thằng cháu trai này của bà thì dỗ ai, nó không làm con bé sợ bỏ chạy thì bà đã mô phật rồi. Nhưng mà biết đâu nó muốn bà đi để chừa lại không gian hai người cho nó, vậy thì lão bà đây cũng không ngán chân chúng nó nữa.
“Phải, bà buồn ngủ rồi, phải đi ngủ… Uyển Khanh con từ từ ăn ha, các người cũng đừng đứng trong này làm gì, ra ngoài hết đi.”- Hạ Lão phu nhân nhìn người hầu phía sau ra lệnh.
Tất cả cúi đầu sau đó cùng bà rời khỏi.
Cả nhà bếp rộng lớn chỉ còn lại cô và hắn. Không khí này khiến cho Lôi Uyển Khanh vô cùng bất an.
Cô cúi đầu cả buổi, chỉ sợ ngẩng đầu lên sẽ đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Không khí yên tĩnh này cùng lắm chỉ diễn ra mấy phút, sau đó đột nhiên cánh tay của cô bị một sức mạnh nắm lấy kéo đi, Lôi Uyển Khanh hoảng sợ hét lên, cả cơ thể nhỏ bé như không có chút trọng lực bị nhấc bổng lên không trung.
Cô cứ nghĩ mình sẽ ngã nhào xuống đất, nhưng khi nhìn lại cô đã ngồi trên đùi của Hạ Dĩ Niên, mà hai cánh tay của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ tựa như gọng kềm giữ chặt lấy cô.
Ánh mắt của hắn sắc nhọn như lưỡi kiếm nhìn cô, từng chữ lạnh nhạt thốt ra: “Khi nãy nói gì với Khải Ca?”
Lôi Uyển Khanh biết mình không thể trốn, đành thành thật trả lời: “Tôi áy náy muốn xin lỗi anh ấy, vì chuyện của tôi khiến anh ấy chịu một phát súng.”
Sức lực từ cánh tay của Hạ Dĩ Niên cũng nới lỏng, hắn thấy cô không giống nói dối vì thế cơn giận cũng tan đi phần nào. Hạ Dĩ Niên giơ tay vuốt nhẹ sống lưng của cô như an ủi: “Phát súng đó không hề bắn oan.”
Lôi Uyển Khanh không nói gì, cũng không muốn tranh luận với hắn. Cô biết những đạo lý thông thường vốn chẳng hề có tác dụng gì với hắn, hắn là ác quỷ, trong thế giới của hắn chỉ có mệnh lệnh và phục tùng hoàn toàn đâu có tình người.
Đột nhiên Hạ Dĩ Niên bóp mạnh cằm cô, ép cô quay lại, động tác tuyệt tình cho thấy hắn không hài lòng: “Em lại làm ra bộ mặt này với tôi rồi.”
Sự quật cường này của cô trước sau không thể bỏ đi, lại chọc giận hắn.
Lôi Uyển Khanh cắn chặt môi, cô không làm gì cũng chọc giận hắn được.
“Em đừng tưởng im lặng là hình thức chống cự tốt nhất, nhưng mà Khanh nhi, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào khó trị như em vậy.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, cảm giác mềm mại khiến cho hắn có chút hưởng thụ.
Đáy mắt Lôi Uyển Khanh hiện lên một tia kích động, giây trước giây sau liền nắm lấy bàn tay to lớn kia đưa lên miệng cắn mạnh.
Bao nhiêu phẫn hận nhiều ngày qua đều như chỉ trong phút chốc phát tiết qua hành động cắn người này.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của Hạ Dĩ Niên, hắn không động đậy, ngay cả cái nhíu mày cũng không có trong khi hàm răng của cô đã tê rần, vị tanh của máu khiến miệng cô chát chúa khó chịu buông tay hắn ra.
Lôi Uyển Khanh giơ tay lau sạch máu trên miệng mình, đột nhiên cả thân hình của cô bị đẩy xuống, Hạ Dĩ Niên gạt tay một cái, tiếng xoảng chói tai của bát đĩa vang lên, đồng thời cô bị đè lên bàn ăn.
Người hầu bên ngoài nghe thấy tiếng vang lớn như vậy cũng định chạy vào.
“Cậu hai…”
“Không ai được vào.”
Bị tiếng hét giận dữ của hắn chắn lại ngoài cửa, không ai dám bước tới.
Lôi Uyển Khanh dù trong lòng kinh hoảng, nhưng cô biết bản thân phải cố tỏ ra bình tĩnh. Vì thế cô không hề giãy dụa, không phản kháng, bị hắn ép lên bàn ăn cũng không loạn. Cô đưa mắt bình tĩnh nhìn cặp mắt lạnh lùng, sắc nhọn tựa chim ưng cũng đang nhìn cô chăm chăm.
Một lúc sau đáy mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng, chậm rãi nâng khóe môi: “Rất tốt, cuối cùng em cũng học được cách bình tĩnh hơn rồi.”
“Tôi biết thứ anh muốn nhìn thấy chính là bộ dạng sợ hãi không có đường lui của tôi, tôi càng như vậy thì anh càng thích thú. Nếu như tôi đấu không lại anh, về mặt khí thế không lẽ cũng phải thua?”- Lôi Uyển Khanh lạnh lùng đối mặt hắn.
Hạ Dĩ Niên cười nhẹ gật đầu thừa nhận: “Thông minh, cô gái em rất thông minh. Một cô gái còn chưa 18 tuổi nhưng lại vô cùng thông minh như em khiến tôi cảm thấy kì lạ, Khanh nhi, em đúng là thâm bất khả trắc*”
*Thâm sâu khó dò.
“Anh quá đề cao tôi rồi.”- Lôi Uyển Khanh dâng lên một cảm giác bất an: “Hạ Dĩ Niên, anh buông tha cho tôi đi…”
Hạ Dĩ Niên đối với lời thỉnh cầu này của cô cũng xem như không nghe thấy, bàn tay giơ ra vỗ nhẹ lên mặt cô: “Còn đau không?”
Lôi Uyển Khanh không chớp mắt, gần nửa phút mới hiểu hắn đang hỏi gì. Thân thể này của cô còn chưa 18 tuổi, chỉ trong hai ngày một đêm bị cường bạo bốn lần, thử hỏi xem có đau đến chết đi sống lại hay không. Nếu là thân thể trưởng thành kiếp trước của cô e rằng cũng chịu không nổi.
Hạ Dĩ Niên cười nhẹ: “Thành thật trả lời cho tôi biết, còn đau không?”
Lôi Uyển Khanh cắn môi: “Đau, đương nhiên là đau.”
“Nếu chúng ta làm thêm một lần nữa, em có chắc vẫn còn đủ sức sống tiếp không?”- Hạ Dĩ Niên cúi đầu nói bên tai cô.
Lôi Uyển Khanh run rẩy, cô nhận thức được sự nguy hiểm.
Lại nghe tiếng cười của Hạ Dĩ Niên: “Vậy nên Khanh nhi, lúc này đừng làm tôi tức giận. Bây giờ tôi không thể đánh chết em, không thể giết chết em, tôi chỉ có thể… muốn chết em mà thôi. Mấy lời như cầu xin tôi buông tha cho em tốt nhất đừng nên nói thêm lần nữa, bởi vì… sẽ không bao giờ có chuyện đó.”
Âm thanh của hắn thật dễ nghe, như lời mời gọi của ma quỷ dụ hoặc người khác sa ngã.
Lôi Uyển Khanh không tự chủ được liền rùng mình sợ hãi, ngay sau đó mông cô truyền đến một trận đau chát. Hạ Dĩ Niên đánh mạnh lên mông cô một cái, khóe môi vẫn nở nụ cười nhìn cô: “Rõ chưa?”
Chỉ có hai chữ ngắn gọn như lại để lộ uy quyền kinh người.
Lôi Uyển Khanh cắn môi, không cam tâm nói: “Rõ…”
Hạ Dĩ Niên hài lòng đứng thẳng người, bế cô trở về phòng ngủ, giơ tay xoa đầu cô, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ngủ đi, hôm nay tha cho em.”
Hạ Dĩ Niên không ở lại lâu, chỉ đơn giản bảo cô ngủ đi rồi sau đó rời khỏi.
Lôi Uyển Khanh thở phào nhẹ nhõm, kiếp nạn đêm này cô qua rồi.
Lôi Uyển Khanh trùm chăn nằm im, cô không ngủ, cô đợi cho tới khi 12 giờ đêm, khi vệ sĩ bên ngoài cửa cũng rời khỏi. Cẩn thận xác nhận lần nữa, khi đã chắc chắn không còn ai bên ngoài thì mới quơ lấy điện thoại, tìm trong danh bạ số của Đàm Thiên rồi gọi đi..
Hồi chuông dài đăng đẳng kéo lên rốt cuộc cũng có tín hiệu trả lời.
“Trân Trân cô sao rồi?”- Đàm Thiên không để cô nói trước, lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi vẫn ổn, còn anh?”- Lôi Uyển Khanh cũng lo lắng, kể từ lúc tỉnh lại đây là chuyện cô lo nhất. Đàm Thiên vì cô mà chịu một phát đạn, cô không biết cánh tay trái của anh có vì thế mà bị phế đi không.
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, không đáng nhắc tới.”- Đàm Thiên hơi cười, nhưng có lẽ giọng cười cũng không vui vẻ gì: “Hạ Dĩ Niên không làm khó cô chứ? Hôm đó sau khi cô rời đi, thủ hạ của hắn như bị điên tất cả đồng loạt tự tử, cảnh tượng hết sức kinh hoàng.”
Bàn tay cầm điện thoại của Lôi Uyển Khanh run lên, đồng loạt tự tử? Chuyện này quả thật là chuyện hoang đường, quá hoang đường.
“Đàm Thiên, cậu của anh…”- Người cậu kia của Đàm Thiên cũng là người ngoài cuộc, hôm đó sau khi bị một phát súng kia bắn vào thì luôn bất động, không lẽ đã…
Quả nhiên, giọng nói Đàm Thiên u sầu hẳn đi: “Cậu ấy không qua khỏi. Nhưng không sao, cô không cần áy náy vì chuyện này, cậu tôi mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, vốn dĩ cũng không còn bao nhiêu thời gian, ra đi dứt khoát như vậy có lẽ là một phương thức tốt giảm bớt đau đớn cho ông ấy.”
Từng câu từng chữ Đàm Thiên đều nói rõ anh không trách cô, anh cứu cô nhưng không mong cô vì chuyện này mà áy náy. Sự chân thành này của anh khiến cho Lôi Uyển Khanh càng thêm áy náy không yên. Bên kia Đàm Thiên vẫn còn nói gì đó, có điều tín hiệu ở đây không tốt, vốn dĩ căn phòng này từ sau vụ cô leo cửa sổ kia đã bị Hạ Dĩ Niên phong tỏa kín đáo, sóng truyền vào vô cùng yếu.
Lôi Uyển Khanh chạy tới bên cửa sổ, cố gắng bắt một ít tín hiệu đường truyền từ bên ngoài.
“Đàm Thiên, tôi rất xin lỗi…”
Đàm Thiên lại cười: “À, phải rồi…tôi nghe Hạ Dĩ Niên gọi cô là….Khanh nhi?”
“Chuyện này dài lắm, tôi sẽ kể cho anh nghe sau. Tóm lại bây giờ…tôi là Lôi Uyển Khanh, con gái của Lôi Hiệp Vũ.”- Lôi Uyển Khanh cứ cảm thấy trong lòng bất an không yên, tuy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói để không làm Đàm Thiên lo lắng nhưng cảm giác bất an này lại cứ tăng dần theo thời gian nói chuyện với anh.
Đàm Thiên cất tiếng kinh ngạc: “Cô là người của Lôi gia? Thân phận thật lớn.”
“Đừng nói chuyện này nữa, bây giờ… anh vì tôi đắc tội Hạ Dĩ Niên, anh ta có để yên cho anh ở Hoàng Thịnh không?”- Lôi Uyển Khanh lại lo lắng hỏi.
“Cô nghĩ xem, với tính cách của Hạ Dĩ Niên anh ta có để yên cho tôi tiếp tục ở Hoàng Thịnh chướng mắt anh ta không? Mới khi nãy tôi vừa nhận được thông báo sa thải từ Hoàng Thịnh, tốc độ cũng rất nhanh. Trân trân…à không Uyển Khanh, cô và Hạ Dĩ Niên có quan hệ gì vậy?”- Đàm Thiên có thắc mắc này từ lúc nhìn thấy cô tàn tạ ngồi bên lề đường, nhưng cho đến bây giờ anh không thể cứ giữ thắc mắc này mãi trong lòng nữa. Ban đầu một Triệu Trường Bách nhảy ra nói là bạn trai của cô, bây giờ lại có thêm một Hạ Dĩ Niên chen ngang vào. Ban đầu cô là Trân Trân, bây giờ lại là cô chủ nhỏ của Lôi gia Lôi Uyển Khanh.
Tất cả những chuyện này như một kịch bản cho một bộ phim dài tập hết sức ly kì, khiến Đàm Thiên vô cùng tò mò.
Lôi Uyển Khanh chần chừ một chút: “Tôi…tôi cũng không biết…”
Cô cảm thấy không khí xung quanh ngày càng quỷ dị, mà chính cô cũng không biết tại sao.
“Uyển Khanh?”- Đàm Thiên bên kia thấy cô đột nhiên im lặng cũng cảm nhận được sự bất thường: “Uyển Khanh, cô sao vậy?”
Sau đó anh nghe thấy tiếng rơi xoảng của điện thoại, mọi tín hiệu tắt đi, Đàm Thiên căng thẳng gọi lại nhưng lại không có tín hiệu nào.
Mà bên phía bên Lôi Uyển Khanh cũng là một loại không khí có thể giết người.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cô vội vàng quay lại, có điều cô không ngờ tới lại chính là phía sau cô có người đang đứng, hơn nữa là đứng rất gần cô.
Là Hạ Dĩ Niên.
Hắn vào đây từ lúc nào, hắn đã đứng đây bao lâu rồi, tại sao cô hoàn toàn không hề hay biết?
Lôi Uyển Khanh trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, không tự chủ lui ra sau vài bước.
Gương mặt anh tuấn, từng đường nét như được điêu khắc tỉ mỉ, cương nghị mà lạnh lùng. Ánh mắt âm trầm mà thâm thúy tựa như mặt hồ không thấy đáy khóa chặt bộ dáng sợ hãi như con thú nhỏ không có đường trốn của Lôi Uyển Khanh.
Bên môi Hạ Dĩ Niên gợi lên ý cười lạnh lùng: “Tôi thật không ngờ em lại còn có gan trong phạm vi của tôi tơ tưởng tới đàn ông khác đấy, Khanh nhi, em quả là khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Lời của hắn, giọng điệu của hắn giống như là đang tán thưởng, nhưng vì nó quá lạnh lùng lại khiến cho Lôi Uyển Khanh sợ hãi, giọng nói cô run rẩy: “Sao…sao anh lại ở đây?”
Chẳng phải hắn đã về phòng ngủ rồi hay sao? Cô cũng đợi cho tới giữa khuya mới dám gọi điện thoại, sao hắn lại vào đây?
“Tôi ngủ không được, vì thế mới chứng kiến được một màn đặc sắc này.”- Hạ Dĩ Niên cười lạnh.
Lôi Uyển Khanh sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng mà giờ đây phía sau cô là mặt kính cửa lạnh lẽo, trước mặt là một con người đáng sợ còn hơn cả ma quỷ. Bốn phía trong căn phòng đều là tường đá, làm sao cô đủ sức thoát khỏi nơi này.
Lôi Uyển Khanh biết Hạ Dĩ Niên đã bắt đầu tức giận, bởi vì ánh mắt hắn ngày càng trở nên lạnh lùng. Cô cũng biết mình sắp phải đối mặt với một trận phong ba bão vũ không nhỏ.
Quả nhiên ngay sau đó cánh tay cô bị túm lấy sau đó Hạ Dĩ Niên không hề có chút thương tiếc mà ném cô lên giường. Ngã mạnh xuống giường khiến Lôi Uyển Khanh cảm giác như ruột gan cũng đảo lộn, kế tiếp giây sau đó hắn cũng đè lên người cô, dùng một lực không nhỏ để giữ chặt đầu cô lại.
Lôi Uyển Khanh chưa kịp phòng bị, hắn đã cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên cánh môi kiều diễm.
Trên môi truyền đến từng trận tê ngứa, Lôi Uyển Khanh cắn chặt răng theo bản năng muốn trốn tránh. Dây thần kinh trên toàn cơ thể bị dọa cho căng lên đầy sợ hãi, mà nụ hôn kia lại vô cùng nóng bỏng, Hạ Dĩ Niên tùy ý xâm chiếm, bá đạo mà ngông cuồng không cho phép cô trốn tránh.
Lôi Uyển Khanh quay đầu né tránh, nhanh chóng hét lên: “Hạ Dĩ Niên, anh làm những chuyện này là vì cái gì?”
Câu nói của cô khiến mọi hành động của hắn đột nhiên ngừng lại, Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt khó chịu của cô gái dưới thân.
Lôi Uyển Khanh thừa lúc hắn buông lỏng đột nhiên ngồi bật dậy đẩy hắn ra, cô liều mạng chạy về phía cửa, tay vừa chạm vào cửa đã bị một lực lớn như cuồng phong giật ngược trở lại. Có điều lần này cô không ngã lên giường mà là bị ném vào bức tường phía xa sau đó ngã đau đớn trên mặt đất.
Xương cốt như gãy vụn, cả người đau đến muốn tắt thở.
Hạ Dĩ Niên bước tới kệ tủ lấy thứ gì đó sau đó rất nhanh đi tới trước mặt cô, hắn cười lạnh, bộ dáng giống như ma quỷ: “Muốn chạy, em muốn chạy khỏi tôi sao? Nói cho em biết, có mơ cũng đừng mơ tới. Em hỏi tôi làm những chuyện này là vì cái gì, tôi trả lời cho em biết, tôi làm những chuyện này là vì em chính là món ăn kế tiếp của tôi, em phải tuyệt đối sạch sẽ, trên người không được có hương vị của tên đàn ông khác.”
“Cái…cái gì…Hạ Dĩ Niên, anh, anh định làm gì?”- Lôi Uyển Khanh hoảng sợ muốn nhích người ra sau nhưng lại bị mặt tường cản lại, cô kinh sợ bởi vì cô nhìn thấy thứ mà Hạ Dĩ Niên cầm trên tay là một kim tiêm lớn, trong đó có một loại chất lỏng màu đỏ quỷ dị đang đung đưa sóng sánh.
Hạ Dĩ Niên cười, nhưng lại khiến người khác nổi da gà: “Khanh nhi, để tôi dạy em cách trả lời, sau này khi có người hỏi chúng ta có quan hệ gì, em hãy cứ nói em chính là người phụ nữ của Hạ Dĩ Niên tôi, bảo tên đó đừng vọng tưởng tới em, cút xa em ra một chút.”
Hạ Dĩ Niên nói rồi nắm lấy cánh tay của Lôi Uyển Khanh kéo lại, nhìn kim tiêm kia tới ngày càng gần, sắc mặt Lôi Uyển Khanh xanh mét hoảng sợ liều mạng chống trả: “Không…không muốn, không muốn…”
“Không muốn? Em không muốn làm người phụ nữ của tôi?”- Đáy mắt hắn nổi lên những tia máu đáng sợ, trong lúc tức giận hiểu lầm câu nói của Lôi Uyển Khanh.
Cô là không muốn bị tiêm cái thứ không rõ nguồn gốc kia vào người.
Nhưng cũng không muốn làm người phụ nữ của hắn.
Lôi Uyển Khanh liều mạng chống cự, giãy dụa cả hai tay không để yên cho Hạ Dĩ Niên tiêm thứ kia vào người cô. Hạ Dĩ Niên lại bị hành động phản kháng này của cô làm cho tức giận, không nói một lời vung kim tiêm trong tay lên trực tiếp hướng bả vai của Lôi Uyển Khanh đâm xuống.
“A…”- Lôi Uyển Khanh hét lên đau đớn, nước mắt giàn giụa chảy ra.
Thứ chất lỏng kia vừa tiêm vào người cô, khiến cô đau nhức tựa hồ sống không bằng chết.
Hạ Dĩ Niên rút kim tiêm ra ném xuống đất, không có hành động gì tiếp theo, chỉ ngồi bên cạnh quan sát biểu cảm của cô.
Mà biểu cảm của Lôi Uyển Khanh lại vô cùng đa dạng, ban đầu từ đau đớn lại không hiểu sao trong người nảy sinh một loại cảm giác rất kì lạ. Từ từ cả cơ thể cô như có một ngọn lửa quỷ dị nhen nhóm, sau đó từng tế bào như bị thiêu cháy đi.
Lôi Uyển Khanh không ngốc, cô đã biết hắn vừa tiêm thứ gì vào người cô rồi.
“Ưm…khó…chịu…” - Cô ngã xuống mặt đất, toàn thân mất đi kiểm soát ưỡn ẹo khó chịu, miệng nhỏ lại không tự chủ được phát ra những tiếng nỉ non.
“Hạ Dĩ Niên…tôi cầu xin anh, tôi không dám nữa, anh…anh…”- Lôi Uyển Khanh vừa khóc vừa nói.
Hạ Dĩ Niên nhếch môi, giọng nói lạnh lùng hệt như con người của hắn: “Cầu xin tôi làm gì em?”
Cả người Lôi Uyển Khanh bây giờ như có hàng ngàn hàng vạn con con trùng bay vào gặm cắn, loại cảm giác thống khổ này thật sự so với chết còn không bằng.
Cô lại nghe thấy tiếng của hắn: “Cho dù bây giờ em có cầu xin, tôi cũng sẽ không chạm vào em. Em yên tâm, thứ thuốc này tuy rằng xuân dược nặng nhưng cũng không thể lấy mạng em được, em muốn tìm đàn ông tới giúp sao? Được, vậy trước tiên tôi cho em nếm thử cảm giác muốn bị đàn ông hung hăng chà đạp nhưng không được.”
Lôi Uyển Khanh nằm sấp ra mặt đất, hơi thở hổn hển, giọng nói oán hận: “Hạ Dĩ Niên, anh mà ma quỷ, anh không phải người.”
“Không sai, tôi không phải người.”- Hạ Dĩ Niên không giận, ngược lại còn cười, nhưng mà ngay sau đó ánh mắt hắn hiện lên một tia sát ý khiến người khác nổi da gà. Hắn giơ bàn tay to lớn kéo lấy mái tóc của Lôi Uyển Khanh, khiến da đầu cô tê rần lên, sức lực này của hắn là muốn đem toàn bộ tóc trên đầu cô bứt ra.
Lôi Uyển Khanh kéo cô ngồi dậy, gương mặt hắn kề sát vào cô. Lôi Uyển Khanh kinh hãi,vì đau quá mà không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể đưa ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt quá lạnh lẽo, đó là loại ánh mắt của người từng trải, bén nhọn đến nỗi cơ hồ có thể xuyên qua xương cốt nhìn vào nội tâm của người khác.
“Chính vì vậy, máu của em chính là nguồn sống duy nhất của tôi.”- Lôi Uyển Khanh chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng nói ra câu đó, sau đó hắn đột nhiên chuyển hướng, nhắm đến cổ cô mà cắn thật mạnh.
“Đau…” - Lôi Uyển Khanh hét lên thất thanh, không nhịn được hét lên một tiếng.
Hạ Dĩ Niên càng gia tăng sức lực, không định tha cho cô. Hắn giữ nguyên tư thế vùi đầu vào cổ cô, hơn nữa sức cắn mỗi lúc một mạnh hơn.
Lôi Uyển Khanh có cảm giác máu huyết cả cơ thể mình đã gần bị hút cạn.
Cho đến khi thời gian một chén trà trôi qua, tay chân của Lôi Uyển Khanh bắt đầu tê rần sau đó trở nên lạnh cóng.
Lúc này Hạ Dĩ Niên đột ngột buông cô ra, cả cơ thể nhỏ bé của Lôi Uyển Khanh mất đi trọng lực ngã xuống lại được hắn kéo lại, chỉ trong chốc lát đã nằm gọn trong lồng ngực hắn hôn mê.
Hạ Dĩ Niên bế cô để lên giường, sau đó lạnh nhạt gọi: “Khải Ca.”
Lúc này bên ngoài, cánh cửa mở ra, Khải Ca có chút chần chừ bước vào: “Cậu hai có gì căn dặn.”
“Đem hộp cứu thương qua đây.”
“Dạ.”- Khải Ca vội rời đi, anh ta biết Hạ Dĩ Niên đột nhiên tới phòng của Lôi Uyển Khanh, linh cảm có chuyện chẳng lành liền âm thầm đi theo, cả quá trình đều đứng bên ngoài thấp thỏm không yên. Nhưng có vẻ sự xuất hiện của Khải Ca không qua mắt được Hạ Dĩ Niên, hắn đã biết từ sớm rồi.
Khải Ca quay lại, đem hộp cứu thương đặt lên bàn. Hạ Dĩ Niên chậm rãi dùng bông băng và thuốc khử trùng chấm lên vùng da vừa bị hắn cắn kia, nhẹ nhàng thoa thuốc, mỗi một động tác đều vô cùng thong thả. Hoàn toàn không thể nhận ra con ác ma điên cuồng hút máu người vừa rồi và hắn là một.
“Khải Ca, cậu đối với cô ấy có hứng thú sao?”- Hạ Dĩ Niên vẫn tự nhiên xử lý vết thương giúp Lôi Uyển Khanh, bất thình lình lên tiếng.
Một câu hỏi mà giống như là đe dọa hơn, Khải Ca rùng mình nhanh chóng đáp: “Thuộc hạ không dám.”
Hạ Dĩ Niên nhếch môi: “Không dám thì tốt, Khải Ca, tôi không muốn mất đi một thủ hạ tốt. Nhưng nếu cậu quá giới hạn dù chỉ một ly với cô ấy tôi sẽ không chần chừ xuống tay, cậu hiểu chứ?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”- Khải Ca căng thẳng cúi người.
Hạ Dĩ Niên dán miếng băng keo cá nhân lên cổ Lôi Uyển Khanh, giúp cô cầm máu sau đó nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ xanh xao nhợt nhạt của cô: “Nếu như vừa rồi tôi giết chết cô ấy, cậu có xông vào không?”
“Cậu hai sẽ không giết cô ấy.”- Khải Ca khẳng định, Hạ Dĩ Niên có thể dày vò có thể làm cho cô sống trong khổ sở nhưng tuyệt đối sẽ không giết chết cô.
Không phải vì cái gì khác, chỉ đơn giản là chưa đến lúc phải giết cô mà thôi.
“Tôi nói là nếu như.”- Hạ Dĩ Niên nhắc lại.
Khải Ca không dám dài dòng, trả lời: “Thuộc hạ sẽ không.”
Hạ Dĩ Niên im lặng vài giây đột ngột đứng lên rời khỏi phòng, bóng lưng uy nghiêm chỉ để lại một mệnh lệnh ngắn gọn.
“Tìm bác sĩ đến truyền dịch cho cô ấy.”