Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 49




Hạ chí , thời tiết càng nóng bức hơn , thời tiết khiến người người mệt mỏi không dậy nổi ,chỉ có ve sầu trên cây không ngớt ồn ào .

Vì không muốn ve sầu làm phiền chủ tử nghỉ ngơi , đã có tiểu thái giám mang theo lưới trèo lên cây bắt ve sầu .Lúc Tần Thúc mang theo một thân nóng bức đi vào phòng Thái Hậu nương nương , đã thấy nàng không có khuôn phép ghé vào bàn ,cầm trong tay cây bút lông trêu chọc mấy con ve sầu trong lồng sắt .

Thời gian này , nếu không có việc cần đi ra ngoài ở Từ An Cung nàng chỉ thích mặc một thân quần áo đơn bạc , tóc búi sơ sài , thanh thản luyện chữ .So với Tần Thúc người cơ hồ mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm không phải là nhàn hạ bình thường , ai bảo những chuyện vun vặn lằng nhằng đều bị Tần Thúc giành lấy làm hết , còn lại những chuyện trọng yếu , đơn giản nàng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể quyết định xong .Rảnh rỗi như vậy nàng quả thật có vài phần bộ dáng Thái Hậu nương nương hưởng phúc .

Đại khái nhàn nhã cực chán , ngủ trưa xong liền thấy tiểu thái giám bắt ve sầu ,đột nhiên nhớ tới trước đây mình hay đi bắt ve sầu cảm thấy hoài niệm , nhất thời hứng trí muốn leo lên bắt ve sầu khiến cho bọn nô tài vội vàng giữ chặt ,sau đó có một nô tài tìm một cái lồng sắt nhỏ nhắn tinh xảo ,đem năm ,sáu con ve sầu bắt vào đó .

Đến tháng sáu còn có một nhóm quan viên đi xuống hầm băng đào lấy băng để nhóm chủ tử dùng thử , tự nhiên không thể thiếu phần của Từ An Cung .Trong góc điện có để hai khối băng , bên cạnh còn có tiểu cung nữ quạt ,khí lạnh từng đợt phả vào mặt .Đại khái trong điện rất lạnh ,mấy con ve trong lồng sắt kia làm thế nào cũng không thích kêu to .Liễu Thanh Đường chống cằm ,dùng bút lông chọc chọc chúng nó mới nghe được một , hai âm thanh hữu khí vô lực .

Tần Thúc vào trong điện trước tiên hạ thấp thân mình hành lễ với nàng ,trong miệng nói .

" Nô tài thỉnh an Thái Hậu nương nương ."

Liễu Thanh Đường nghe vậy ném bút lông , đối với hai cung nữ đang quạt phất tay để các nàng đi xuống trước , lúc này mới nhẹ nhàng tiêu sái đi qua .

Thời điểm Tần Thúc tới đây đã thay quần áo , sợ ở bên ngoài một thân mồ hôi bốc mùi làm nương nương khó chịu ,giờ phút này nhìn thấy nàng mang theo tươi cười chào đón không tự giác liền nhìn nàng , nhìn sao cũng thấy không đủ .Trước kia không dám nhìn nhiều ,hiện tại có thể , liền nhìn chằm chằm cả ngày .Liễu Thanh Đường bị hắn nhìn như vậy chợt thấy cả giận ,thấy hắn liền nhấc chân đá hắn một chút , bất quá lực đạo kia nói là đá không bằng nói làm nũng thì đúng hơn .

" Tần Thúc , mấy ngày nữa Ngụy Chính muốn kết hôn ,đến lúc đó nhất định rất náo nhiệt ,chúng ta đi xem đi ?"

Tần Thúc không chút suy nghĩ liền gật đầu ,một chút lo lắng muốn ngăn cản loại chuyện không phù hợp thân phận Thái Hậu nương nương cũng không có .Nhìn thấy phản ứng của hắn rõ ràng Liễu Thanh Đường lại cảm thấy buồn rầu .hắn tốt như vậy cái gì cũng dung túng cho nàng ,vạn nhất về sau không cẩn thận liền bị nuông chiều vô pháp vô thiên .

Từ nhỏ nàng không có người quản tính tình trên dưới không ai nói được .Phu thân cùng ca ca tuy nói sủng nàng ,nhưng cũng thường xuyên ngăn cản nàng làm việc này việc kia , hoặc nghiêm khắc hoặc ôn nhu nói cho nàng cái gì nên làm cái gì không nên làm .Nhưng Tần Thúc không giống vậy , hắn giống như chưa bao giờ biết cự tuyệt .Liễu Thanh Đường cảm thấy sau khi mình sống lại càng ngày càng có xu hướng tùy tâm sở dục ,hơn nữa Tần Thúc hắn cứ như vậy nhất định sẽ đem tính tình này càng ngày càng không xong .

Liễu Thanh Đường mang theo cảm giác vừa ngọt ngào vừa buồn rầu giữ chặt tay Tần Thúc nói với hắn .

" Tần Thúc loại thời điểm như này ngươi hẳn nên cự tuyệt ta .Ngươi xem thân phận ta thế này làm sao lại lạm dụng quyền lực đi chúc mừng một ngoại thần đâu , sẽ bị quan văn nói là ngang ngược tùy tiện .Tuy rằng đại bộ phận họ đều cho rằng ta không nghe thấy ,nhưng về sau nhất định phải kiên trì , ta không muốn nghe bọn họ nói này nói kia ,dù sao thân phận này không thể đến nơi đó .Về sau chuyện giám thị ta liền giao cho ngươi ,lần sau nếu ta muốn cùng ngươi làm chuyện gì không nên làm , ngươi phải biết cự tuyệt ta ,hiểu chưa? "

" Dạ ." Liễu Thanh Đường nói nghiêm túc , Tần Thúc trả lời cũng thực thận trọng .

Liễu Thanh Đường vừa lòng vỗ vỗ vai hắn , một lần nữa lại nở nụ cười nhìn ánh mắt hắn nói .

" Vậy vài ngày nữa chúng ta cùng đi xem hôn lễ của Ngụy Chính đi !"

Tần Thúc lại một lần nữa không chút do dự trả lời " Được ."

" Vừa mới đáp ứng lời của ta sẽ biết cự tuyệt đâu ?"

Liễu Thanh Đường hai tay áp khuôn mặt Tần Thúc để hắn đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của chính mình .

Tần Thúc bị nàng nói đến mơ hồ ,nhìn nàng một hồi lâu cũng chưa lên tiếng,giống như suy nghĩ rốt cuộc mình nên nói như thế nào mới đúng .Liễu Thanh Đường liền có ý xấu ,cố ý bày ra biểu tình nghiêm túc chờ hắn trả lời .

" Mặc kệ chủ tử quyết định cái gì cũng sẽ không sai ."

Kết quả lại chờ được những lời này của Tần Thúc .Làm được cũng tốt , làm không được cũng tốt , chỉ cần nàng muốn hắn sẽ không bao giờ nói không .

Cúi mặt nghiền ngẫm nhìn người bên dưới ,Liễu Thanh Đường chấp nhận thua .

" Được , được , được , ngươi nói đúng ."

Thôi quên đi để Tần Thúc đến quản thúc nàng ,không bằng chính nàng tự mình khắc chế thu liễm tính tình còn hơn .Muốn hắn khắc chế ,phỏng chừng chính là dùng trên người hắn thôi .

" Kỳ thật ....ta đã sớm chuẩn bị tốt , đến lúc đó ta nói đau đầu muốn đi nghỉ ngơi , sai Đào Hirpj cùng ngươi ra khỏi cung đi phủ Ngụy Chính tặng lễ , sau đó ta lặng lẽ đi theo các ngươi .Chúng ta đi qua Sùng Võ Môn ,thủ vệ nơi đó phần lớn là lính của cha ta trước kia ,hiện tại do Ngụy Chính cai quản , có đi ra ngoài cũng sẽ không tiết lộ tin tức ."

Cho nên Liễu Thanh Đường đã sớm quyết định tốt lắm còn muốn làm Tần Thúc khó xử , chỉ là nàng muốn hắn am hiểu phương thức liếc mắt đưa tình mà thôi .Nhưng Tần Thúc không biết chẳng qua cho dù hắn không biết được ,nhưng đối mặt với Thái Hậu nương nương hành vi mâu thuẫn hay thay đổi thất thường cũng không cảm thấy có gì không đúng .

Ngày mùng sáu tháng bảy , trước đêm thất tịch ,đêm đón dâu .

Liễu Thanh Đường mang theo Đào Hiệp , Tần Thúc đi men theo Sùng Võ Môn ra khỏi cung .Lúc này còn cách thời gian đón dâu một khoảng thời gian ,Liễu Thanh Đường trực tiếp dẫn người đi Đường phủ .

Tuy nói đã nhận được thư ,nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm .Hơn nữa nàng nói không yên tâm khi hiện tại một mình Tiêu Hòai Cùng ở Dương gia ,đem chuyện ba tháng tiến cung bắt mạch cho nàng đẩy ra khỏi đầu , thật là mệt nàng còn thay nàng ấy lo lắng chung thân đại sự lâu như vậy , kết quả người ta đem ngốc Vương gia về nhà liền quên mất hồng nương kiêm bạn tốt là nàng , đẩy ra đằng sau .

Liễu Thanh Đường ở trong xe ngựa cùng Đào Hiệp oán giận Dương Tố Thư là người phụ lòng ,nhanh như vậy đã quên nàng đi , Tần Thúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái mím mím môi .

Liễu Thanh Đường nhìn thấy hắn môi mấp máy , dường như muốn nói lại thôi .Người này biết rõ Tố Thư là nữ tử còn muốn ghen .Nhưng làm sao bây giờ chính nàng muốn nhìn hắn ghen nha .

Nam nhi của Dương phủ nhiều thế hệ đều là thái y của Thái Y Viện , vừa vào cửa liền nhìn thấy vườn hoa cùng nhà khác bất đồng , có khá nhiều loại là giống thuốc .Quản gia Liêu bá cũng biết Liễu Thanh Đường ,chỉ là từ khi nàng mười năm tuổi tiến cung chưa gặp lại , nay nhìn thấy nhất thời vẻ mặt kinh hỉ cười vui vẻ , vừa muốn chuẩn bị tiếp đón nàng tiến vào lại nghĩ đến hiện nay thân phận nàng là đương kim Thái Hậu ,vội vàng chuẩn bị quỳ xuống .

Liễu Thanh Đường tiến lên đỡ vị lão nhân , giống như nhiều năm trước thân thiết nâng cánh tay hắn nói .

" Liêu bá , ngài cứ đem ta là nha đầu Liễu Thanh Đường như trước là tốt rồi , không cần giữ lễ tiết như vậy , lúc trước ta đem Dương phủ là ngôi nhà thứ hai rồi , cũng không muốn làm phiền toái ngài đâu ."

Liêu bá nghe vậy nhịn không được nâng nâng ống tay áo lau nước mắt liền nói .

" Ôi chao nha đầu này , đã nhiều năm không thấy ngươi , nháy mắt đã lớn như vậy rồi , đã là đại cô nương , ngươi sống có tốt không hả ?"

nói xong chính ông lắc đầu bật cười trước .

" Sao có thể không tốt được , lão nhân già rồi lẩm cẩm rồi ."

Liễu Thanh Đường không ý kiến gì với những lời này chỉ là gật đầu nói .

" Ta ngài còn không yên tâm sao , đúng rồi Tố Thư ở đâu , ta đến gặp nàng ."

" Đứa nhỏ kia còn có thể ở đâu , cả ngày chỉ biết ở Đương Quy Viện thu thập dược liệu . Thuần Vương gia cũng theo nàng cả ngày ngồi ở đó ,đem người ta về cũng không biết làm chút chuyện thú vị , vẫn chỉ biết cả ngày vùi đầu đùa nghịch đống dược liệu kia ."

Liêu bá lắc đầu , xem ra đối với Tiêu Hoài Cùng cảm giác cũng tốt lắm . Liễu Thanh Đường cười ha ha , cự tuyệt Liêu bá đi làm đồ ăn ,chính mình mang theo hai người Tần Thúc cùng Đào Hiệp quen đường quen lối đi đến Đương Quy Viện .

Sân này là nơi Dương phủ sửa sang lại thành địa phương chứa đựng dược liệu , cũng là nơi mà mỗi khi Liễu Thanh Đường đến dương phủ ở lại nhiều nhất .Tố Thư....khi đó nàng còn gọi là Tố Cẩm ,cả ngày đi theo phía sau ca ca Tố Thư giống cái đuôi nhỏ , thời điểm đó còn chưa được đi học nên không biết gì nhiều , rất hay chỉ vào hoa cỏ trong sách hỏi cái này là cái gì , cái kia có tác dụng sao .

Liễu Thanh Đường mơ hồ nhớ rõ Tố Thư trước đây thực thích dính ca ca , Tố Thư ca ca cũng là một người ôn nhu , rõ ràng tuổi chỉ lớn hơn Tố Cẩm một chút lúc đó cũng còn rất nhỏ , sẽ xoa xoa đầu hai cái nhìn tiểu nha đầu làm rối loạn dược liệu một câu trách cứ cũng không nói , chính mình tự đem những dược liệu đó đâu để vào đó ngăn nắp .

Sau đó Tố Thư ca ca qua đời , phụ thân nghiêm khắc của hai người cũng qua đời , liền chỉ còn lại một mình Tố Cẩm .Khi đó không gặp ai , cùng không tiếp đón ai ,Tố Cẩm ở Dương phủ đợi một năm không xuất môn , tiếp xúc nhiều nhất trừ bỏ Liêu bá cũng chỉ có Liễu Thanh Đường .Tố Cẩm cố gắng bắt chính mình hóa thân thành ca ca Tố Thư , dùng danh nghĩa của hắn khôi phục lại Dương gia , tiến nhập Thái y viện .Mà sau khi Liễu Thanh Đường vào cung Đương Quy Viện này cũng chỉ còn lại một mình Tố Cẩm ở .

Sân trước vẫn là bộ dạng năm đó , trong sân phơi rất nhiều sạp tre , lúc đi vào khoang mũi ngập tràn mùi hương dược liệu .Ở một góc sân có một gốc hòe cổ thụ , trước kia hàng năm vào tháng năm cây hòe sẽ nở hoa ,nàng sẽ đến hoa hoa hòe cao .Mà đến thời tiết hiện nay nàng sẽ cùng Tố Cẩm cùng nhau nằm dưới tán cây hòe , gió thổi mát liền thỏa mãn ngủ một giấc ,tận đến khi ca ca tìm đến mắng một trận rồi mang nàng về nhà .

Thời gian thơ ấu nhiều năm , theo dòng hồi tưởng cuồn cuồn đổ về ,có lúc làm người ta muốn mỉm cười hoài niệm ,lại cảm thán năm tháng đã đi qua .Liễu Thanh Đường đứng ở cửa không có đi vào .Ánh mắt của nàng dừng lại ở gốc cây hòe trong chốc lát lại chuyển đến trên người đang vùi đầu vào đống dược liệu ở bên kia .

Nàng dùng một mảnh vải trắng nhỏ buộc tay áo lại ,ngồi ở trên băng ghế , thỉnh thoảng lấy ở trong sạp tre vài mảnh dược liệu đặt ở trong cối xay nhỏ , xay thành bột phấn , bộ dạng thật sự chuyên chú .Tuy rằng búi tóc kiểu nam tử ,nhưng lúc cúi xuống lại rớt mấy sợi tóc mai xuống sườn mặt nhìn thập phần thanh tú, nếu không phải nhiều năm bắt chước bộ dạng nam tử hai hàng mày kiên nghị khí độ , chỉ sợ người ta đều biết nàng là đại cô nương .

Về phần vị Thuần Vương bị Tố Thư trực tiếp mang về ở tạm kia , im lặng ngồi ở bên cạnh nàng trên một băng ghế .Trong lòng đang cầm nửa quả dưa hấu ,một tay cầm cái thìa động tác thong thả múc một miếng màu đỏ nâng lên , xem ra hắn chuẩn bị đưa lên chính miệng mình ,nhưng Tố Thư giống như đã sớm tính toán lúc nào hắn chuẩn bị ăn , lúc nâng lên được một nửa liền nhoài người sang một ngụm ăn luôn miếng dưa hấu , sau đó lại tiếp tục cúi đầu giã giã dược .không biết có phải hay không Liễu Thanh Đường cảm thấy lúc Tố Thư giã dược so với lúc nãy dùng lực nhiều hơn .

Động tác Tiêu Hoài Cùng có chút chậm , trơ mắt nhìn thìa dưa hấu của mình bị ăn , một lát sau mới phản ứng lại , ánh mắt nhìn chuyển từ bàn tay mình chuyển qua khuôn mặt Tố Thư đang lạnh nhạt ăn dưa hấu , cũng không biết suy nghĩ cái gì .

Liễu Thanh Đường thấy một màn như vậy thật sự không nhịn được , tựa đầu vào vai Tần Thúc cười rộ lên .Nàng thật đúng là không nghĩ tới nhiều năm như vậy còn có thể nhìn được bộ mặt vô lại của bạn tốt .

Dương Tố Thư bị tiếng động này kinh động đến , lại nhìn thấy Liễu Thanh Đường ở cửa cười như vậy , nhất thời liền biết động tác vừa rồi của chính mình bị nhìn thấy , trên mặt lập tức đỏ rực .