Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 2




Giờ Mão

Lúc này trời vừa tảng sáng, nhóm nô tài đều đã sớm thức dậy, thu dọn đồ đạc, sẵn sàng chờ chủ tử dậy để hầu hạ. Trong khoảng thời gian này nếu không có công việc bị phân phó thì là thời gian rảnh rỗi. Thừa dịp này Tần Thúc ở một bên nhớ lại vài chữ trong sách, một bên lấy tay dính chút nước viết lên trên bàn. Ở trong cung, thái giám bình thường đều không biết chữ, cũng không có thời gian và giấy để hoang phí, vậy nên hắn lén lút học được như thế này cũng tốt lắm rồi, biết một chút còn hơn không biết gì. Tần Thúc chính là tự mình tiến cung, cái gì cũng phải khiêm tốn học hỏi một chút. Vì chính mình sau này còn có thể có tiếng nói, dựa vào đó mà đi lên. Vụn vặt nhớ lại vài kí tự, bỗng nhiên Tần Thúc nghe thấy có một thái giám vội vàng đi tới gọi hắn:

“Tần Thúc, ngươi mau lên, Thái Hậu triệu ngươi lên có việc phân phó."

Thái Hậu nương nương gọi hắn? Thấy vậy Tần Thúc liền ngẩn ra, giật mình rồi vội vội vàng vàng khiến tay bị đập vào cạnh bàn xuất hiện một vết xước rướm máu. không để ý một chút đau đớn đó, hắn vội vã đứng lên đi về phía trước hỏi người đến báo tin:

“Trước đó ma ma cũng không nói là có chuyện gì sao?"

hắn thường ngày chính là tiểu lãnh sự đứng ở ngoài điện chờ chủ tử, có việc thì làm chân sai vặt. Ở trước mặt Thái Hậu nương nương nhất định không được ưa thích, rất ít khi có cơ hội diện kiến, bỗng nhiên hôm nay bị triệu kiến làm hắn không khỏi cảm thấy bối rối trong lòng. Tần Thúc đầu tiên nghĩ đến chính là Thái Hậu nương nương đã phát hiện chút tâm tư nho nhỏ của hắn, hiện tại muốn bắt hắn đi hỏi tội. Nhưng hắn liền tự trấn an mình, thường ngày cũng không làm gì quá phận, nhiều nhất chỉ dám nhìn lén lúc nàng đi lên triều, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của nàng, hẳn là sẽ không bị người khác phát giác. Nếu thực sự bị phát giác, chỉ sợ trực tiếp bị loạn côn đánh chết chứ làm sao còn có khả năng triệu gọi hắn.

“Ngươi lên trên đó chẳng phải sẽ rõ ràng sao, ngươi vẫn là đi nhanh lên thôi.”

“Ta biết rồi.”

Tần Thúc vừa đi vừa len lén lau tay, chút máu dính vào áo hắn liền trở thành một vệt máu khô, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến tẩm điện của Thái Hậu. Ở cửa đã có cung nữ chờ sẵn, thấy hắn liền vẫy tay ý bảo hắn đi vào. Tần Thúc đứng ở cửa hít một hơi thật sâu bình phục lại hô hấp, lúc này mới cúi đầu đi vào tẩm cung ấm áp dễ chịu. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn tinh xảo của thảm, một chút cũng không dám nhìn nơi khác, tiến về phía trước liền vội quỳ xuống thấp giọng:

“Thái Hậu nương nương cát tường.”

“Thái Hậu nương nương, Tần Thúc đến rồi.” Ma ma đẩy nhẹ tấm màn che, nói khẽ với Liễu Thanh Đường.

Liễu Thanh Đường mở mắt nhìn người đang quỳ phía trước màn che lạnh nhạt nói:

“Ma ma, lui xuống dưới đi."

Ma ma lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc. Tần Thúc nghe thấy thanh âm của Liễu Thanh Đường mang theo chút buồn ngủ nồng đậm, hô hấp thoáng ngừng lại, hắn cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình.

“Tiến lên phía trước.”

Tần Thúc kìm hãm lại cảm xúc, nghe lời bước từng bước một tiến lên, đầu vẫn như cũ không dám ngẩng lên. Lần đầu tiên hắn có thể gần với Thái Hậu nương nương đến như vậy, một mùi hoa lan thoang thoảng chui vào trong mũi giống như thẳng tắp chui vào trong lòng, tinh thần hắn có chút mơ hồ, chỉ mong thói quen cung kính quỳ gối có thể che giấu giúp hắn phần nào. Hồi lâu không thấy động tĩnh gì từ mạn giường của Thái Hậu nương nương, Tần Thúc cảm giác có chút kỳ quái, bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn, thuần khiết vươn đến trước mặt hắn. Sau đó nhẹ nhàng nâng cằm hắn. Theo cỗ lực đạo hắn ngẩng đầu, Tần Thúc có chút kinh ngạc nhìn dung nhan của Thái Hậu nương nương. Nàng vẫn chưa rời giường, vẫn mặc một kiện áo trung y, đầu tóc có chút rối, chưa son phấn nhưng vẫn xứng với danh xưng quốc sắc thiên hương như trước, chỉ là gương mặt quan sát hắn mang theo chút phức tạp.

Chạm đến ánh mắt của Liễu Thanh Đường, Tần Thúc vội giật mình tỉnh táo lại, nhanh chóng hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào nàng rồi liên tục thỉnh tội:

“Nô tài vô tình mạo phạm nương nương, nô tài đáng chết.”

Liễu Thanh Đường thật ra không để ý, nhưng động tác đột ngột của nàng khiến hắn trở tay không kịp, khi nâng mặt hắn lên ở trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn lúc này với lúc Tần Thúc sắp chết đều giống nhau. Nhưng mà rất nhanh đã bị hắn dùng vẻ kinh sợ che dấu. Tần Thúc hắn chính là đối với nàng có loại tình cảm ái mộ, nhưng khi nói đến loại tình yêu nam nữ này, Liễu Thanh Đường lại có cảm giác không thể lý giải được.

Nàng sinh ra trong đại gia tộc - Liễu thị, từ nhỏ đã được nghiêm khắc dạy dỗ, không chỉ cầm kỳ thư họa, thi thư lễ nghi, nữ hồng trù nghệ thậm chí triều chính đại sự cũng đều phải biết. Nàng cẩn tuân lễ giáo, bảy tuổi chưa từng nhìn thấy nam tử bên ngoài. Khi mười lăm tuổi, tỷ tỷ nàng cũng chính là hoàng hậu qua đời, tuyển nàng làm người kế nhiệm ví trí hoàng hậu. Nhưng thân thể hoàng đế vốn không tốt hơn nữa lại vì yêu thương thê tử đã qua đời mà chịu đả kích liên miên trên giường bệnh. Sau khi nàng trở thành một hoàng hậu hữu danh vô thực thì ngay tháng sau người cũng băng hà. Năm ấy thái tử mới bảy tuổi, nhờ phụ thân nàng - Liễu quốc trượng cùng với vài vị lão thần tận lực bảo hộ đưa thái tử lên ngôi hoàng đế, tôn nàng lên làm Thái Hậu chấp chưởng quốc gia đại sự.

Nàng - một cô gái mới mười lăm tuổi trong cùng một tháng từ thiếu nữ khuê các lên làm Hoàng Hậu rồi thành Thái Hậu, triều đình, hậu cung tầng tầng lớp lớp dâng tấu cần nàng xử lý, làm gì có tâm tư nghĩ đến tình cảm nam nữ. Sau này lại luôn ở trong thâm cung, cho dù quyền thế khuynh đảo nhưng cũng chưa bao giờ đối với nam tử khác có chút tình cảm gì.

Bởi vậy nàng kiếp trước sống đến ba mươi tuổi, nhưng đến tận trước khi chết mới nhận ra Tần Thúc có tình cảm với nàng, cứ thế trong lòng có chút xúc động. Liễu Thanh Đường có chút tò mò, đến cuối cùng là loại tình cảm gì mà có thể làm cho Tần Thúc cam tâm tình nguyện bỏ qua sinh mệnh của chính mình, chỉ vì mong cho nàng có một con đường sống. Nhưng hôm nay xem ra Tần Thúc đối với nàng đã sớm mang lòng ái mộ, vậy kiếp trước ở những năm này, hắn ôm tâm trạng gì ở bên cạnh nàng, trái phải phụng mệnh.

Nghĩ tới chút truyện kiếp trước, Liễu Thanh Đường nhất thời quên mất mình còn đang nâng cằm Tần Thúc, chờ nàng phục hồi lại tinh thần phát hiện đã duy trì tư thế này một lúc lâu. Bởi vì nàng không lên tiếng, Tần Thúc cũng không dám vọng động, cằm không được tự nhiên cứ vậy bị nàng nắm lấy. Bộ dáng của hắn tiết lộ hắn đang rất khẩn trương, đôi lông mi không ngừng run nhè nhẹ, trên trán chảy 1 tầng mồ hôi mỏng. Nàng phát hiện hắn bởi vì sợ hãi mà thân hình trở nên cứng ngắc, đầu ngẩng lên. Liễu Thanh Đường bỗng nhiên có một loại cảm giác đắc ý bởi vì nàng có thể thấy được Tần Thúc vì thế mà khẩn trương. Kiếp trước hắn ở trước mặt nàng có chút tác dụng, qua ba năm sau hắn đã có bộ dạng của tổng quản thái giám, đừng nói khẩn trương, bình thường cũng chưa bao giờ thấy hắn có biểu hiện gì khác ngoài lãnh đạm, nét mặt âm u. Chuyện gì hắn cũng không từ chối, bất kể việc gì nàng phân phó hắn đều làm thỏa đáng, kể cả nàng không phân phó hắn cũng có thể nghĩ đến và sắp xếp thỏa đáng. Trừ bỏ việc hắn tàn nhẫn, người thì âm lãnh không thể nói được lời hay ý đẹp, còn năng lực làm việc lại phi thường xuất sắc. Chỉ cần trong tay có một lưỡi dao sắc bén thì dù không thích dính máu loang lổ hắn vẫn đều dọn sạch mọi chướng ngại. Tần Thúc khi đó cho tới tận lúc mang nàng thoát khỏi Từ An Cung, biết rõ đón hắn chính là đường chết cũng không thấy hắn có một chút cảm xúc gì là bối rối. Liễu Thanh Đường cảm thấy rất kỳ quái, Tần Thúc thật sự ái mộ nàng sao? hắn thật sự yêu thảm một người nào đó sao. hắn đem tâm tư che giấu rất tốt, nếu không phải xảy ra chuyện kia, chỉ sợ qua vài thập niên nàng cũng không phát hiện được hắn có tình cảm với nàng.

nói đến cũng kỳ quái, nàng từ nhỏ tiếp nhận giáo dưỡng, khi một kẻ có thân phận thái giám mà có tâm tư tình cảm với một thiên kim tiểu thư như nàng, thì nàng phải cảm thấy bị mạo phạm, ít nhất cũng sẽ có chút cảm giác chán ghét, dù sao giai cấp chủ tớ cũng không thể vượt qua. Nhưng sau khi biết tâm tư Tần Thúc, nàng căn bản cũng không xuất hiện một chút phản cảm, nhiều nhất là không dám tin cùng một chút tâm tình không rõ, hay là nàng không quan tâm đến cái gọi là luân lý của người đời chăng?

“Tần Thúc, ngươi có phải rất sợ ai gia?”

Liễu Thanh Đường phát hiện nàng thích cảm giác nhìn thấy tâm trạng hắn bị buộc chặt vì khẩn trương, vậy là liền nảy sinh ý đồ tà ác cố ý kề sát lỗ tai hắn nhẹ giọng nói. Quả nhiên thấy Tần Thúc nắm chặt tay có chút hoảng loạn trả lời:

“Nô, nô tài không dám, Thái Hậu nương nương thân phận tôn quý. . . . "

nói đến đây Tần Thúc vội im lặng bởi vì Liễu Thanh Đường đột nhiên đưa tay sờ hầu kết của hắn, mọi lời nói còn lại của hắn đều bị nghẹn ở trong họng thế nào cũng không thốt ra được.

Tần Thúc chưa từng nghĩ đến có một ngày, vị chủ tử hắn đặt ở đáy lòng lại chủ động tới gần hắn. Giờ khắc này Tần Thúc thật sự hoài nghi có phải hắn đang ở trong mộng hay không.

“Như thế nào? Sao không nói tiếp?” Liễu Thanh Đường thu hồi thân mình tựa vào đệm, nghiêng đầu nhìn hắn.

Sắc mặt Tần Thúc phút chốc trắng bệch, ở trước mặt chủ tử, bất kể nàng làm chuyện gì, hắn đều vừa mừng vừa sợ nhưng lại không dám đón ý hùa theo, sự thất thố vừa rồi của hắn đủ để trị tội nhiều lần. Vừa định dập đầu thỉnh tội thì thấy khóe miệng Thái Hậu chậm rãi gợi lên một nụ cười, trước giờ khi người đối nhân xử thế đều luôn mang theo thần sắc thản nhiên. Nụ cười kia giống như hoa đào tháng ba, xuân phong hé mở, mê hoặc nhân tình.

“Hôm nay ai gia thấy thế là được rồi.” Liễu Thanh Đường lại nhìn ra cửa sổ xuyên qua những mái đình lầu các.

“Thời gian không còn sớm, ngươi lui xuống trước đi.”

Tần Thúc cảm tạ ân điển rồi mù mờ đi ra khỏi tẩm phòng. Vừa ra khỏi cửa, gió thu nhè nhẹ quét tới, làm hắn cảm thấy có chút lạnh. Nơi cổ bị Thái Hậu nương nương chạm qua lại nóng như lửa đốt. hắn nhẹ nhàng xoa chỗ kia, trong mắt từng gợn sóng mạnh mẽ lăn, lập tức bị hắn áp chế đi. Kéo kéo tay áo, hắn quay trở lại thần sắc bình thường ảm đạm, cúi thấp đầu đi về chỗ của mình.