*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)
02. TG1: Siêu sao nghịch tập (Giới giải trí) (2)
Ngày hôm sau, Nguyễn Thu Thu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Chất lượng giấc ngủ tối qua không được tốt, trằn trọc suốt cả đêm, đang lửng lơ giữa tỉnh và mê thì lại bị tiếng chuông ầm ĩ này làm cho tỉnh ngủ luôn.
“Ồn ào quá…”
Nguyễn Thu Thu còn buồn ngủ, tay sờ đến điện thoại, híp mắt nhìn màn hình, là số lạ. Cô ngồi, dậy, nhận điện thoại: “Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“Chào cô, cho hỏi là Nguyễn tiểu thư phải không?”
“Là tôi.”
Cơn buồn ngủ của Nguyễn Thu Thu tan hơn phân nửa: “Anh là?”
“Tôi là trợ lý của Ôn tiên sinh, cô có thể gọi tôi là trợ lý Trịnh. Đầu tiên xin chúc mừng cô đã thông qua vòng thứ nhất, nhưng vẫn còn vòng phỏng vấn thứ hai, làm phiền cô chiều nay lúc 5 giờ chiều đến công ty giải trí Hãn Đạt để phỏng vấn, chúng tôi cũng sẽ công bố kết quả trong chiều nay.”
Phỏng vấn?
“Cho hỏi, phỏng vấn về vấn đề gì?”
“Cô đừng lo lắng, chỉ là gặp mặt một chút mà thôi.” Giọng nói của trợ lý Trịnh nghe qua thì có thể nhận ra là người trẻ tuổi, nhưng ngữ khí lại rất trầm ổn, “Đến công ty sẽ có người dẫn đường cho cô.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
Ngắt điện thoại, Nguyễn Thu Thu ngã người nằm xuống giường, một chút sau lại ngồi dậy. Cô cũng đã trải nghiệm cái cảm giác hồi hộp nhất đời người rồi, hiện tại chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi mà, không có gì phải sợ hãi hết.
Nơi này có chút hẻo lánh, Nguyễn Thu Thu đi tàu điện ngầm vào trong nội thành.
Tới công ty giải trí Hãn Đạt, tới sớm hơn nửa giờ, đối phương cũng chỉ sẽ phỏng vấn ở văn phòng lầu 8, Nguyễn Thu Thu đứng chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, không một bóng người.
Cô tiến vào đứng ở một góc, lấy ra một viên kẹo sữa, cửa thang máy chậm rãi khép lại chỉ còn một khe hở, bỗng nhiên, một bàn tay chen vào, cửa thang máy mở ra.
Là một thanh niên kỳ lạ, mặc áo lông vũ màu đen, đội nón, đeo kính râm và khẩu trang, che kín mít cả mặt lẫn người, chỉ để lộ các ngón tay thon dài, màu tra trắng xinh đẹp, sau khi ấn chọn tầng đến cũng lui về một góc.
Khá giống minh tinh, tỉ lệ dáng người hoàn hảo, đối phương không đi thang máy VIP, có thể là người mới.
Cậu ta đứng bên cạnh cô, dù có đeo kính râm nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm nhận rõ ánh mắt mãnh liệt của anh ta dừng trên —— viên kẹo sữa trên tay cô?
Nguyễn Thu Thu trầm mặt, lấy ra hai viên kẹo từ trong túi, bởi vì trong miệng ngậm kẹo nên lời nói có chút không rõ: “Cậu muốn ăn đúng không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“...”
“...”
Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không biết cô đã hiểu sai ý đối phương.
Cậu ta đơn thuần chỉ đang chết lặng nhìn con số tầng chậm rãi thay đổi đến chán ngắt, đột nhiên bị giọng nói của cô ngắt ngang. Cậu di chuyển tầm mắt, nhìn cô gái đang đưa hai viên kẹo cho cậu, gương mặt tròn trịa, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp trợn to, trong đồng tử màu nâu nhạt là vẻ lười biếng, giọng nói nghe như vẻ trấn định nhưng thực chất là mềm mại có thể chạy ra nước. Theo âm thanh phát ra, mùi kẹo ngọt ngào lan tỏa ra.
Ánh mắt cậu dừng trên người cô trong giây lát.
“...”
Nguyễn Thu Thu chỉ định khách khí một chút thôi, ai ngờ đối phương lại vươn tay lấy hai viên kẹo nhét vào trong túi áo.
Hai người lại yên tĩnh không tiếng động, không nhúc nhích, cuối cùng thang máy cũng đến lầu 8. ‘Đinh’ một tiếng, cô đi ra thang máy, nam sinh phía sau nhìn theo bóng lưng cô, kính râm chặn tầm mắt của cậu.
Lầu 8…
Trong văn phòng có hai người đang ngồi đợi, một nam một nữ, Nguyễn Thu Thu đẩy cửa đi vào, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt đánh giá cô. Cô khách khí gật đầu chào hỏi, ngồi vào ghế.
Qua vài phút, có người đi vào, trong tay cầm một xấp tài liệu. Gương mặt anh ta thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mái tóc quăn màu trà, nhìn mấy người đang ngồi chờ, mỉm cười tiêu chuẩn: “Tôi chính là trợ lý Trịnh đã gọi cho các vị, xin chào mọi người. Lời nói dư thừa dừng ở đây, tôi sẽ hỏi mấy vấn đề, hy vọng các vị có thể trả lời đúng sự thật, không cần phải lo lắng thái quá. Đầu tiên, các vị cảm thấy trong khoảng thời gian dạy bổ túc này, các vị nên làm những việc gì?”
m thanh Tự Thuật Quân vang lên.
‘Trợ lý Trịnh muốn chọn người, thứ nhất là tính cách phải trầm ổn, thứ hai là ít nói, có thể bảo vệ bí mật cho đại minh tinh, là người đáng tin cậy.’
m thanh đột nhiên vang lên làm Nguyễn Thu Thu run bắn lên, sau đó anh mắt cô sáng rực lên, lập tức ổn định biểu cảm gương mặt, hai tay đặt trên đầu gối, một bộ dạng ‘Tôi đang rất chăm chú lắng nghe’. Hai người kia trả lời rất tốt, nói rõ ràng ý nghĩ của mình trên mọi phương diện, trợ lý Trịnh viết viết gì đó trên giấy, lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về hướng của Nguyễn Thu Thu.
“Nguyễn tiểu thư?”
“Làm tốt công việc dạy bổ túc. Việc học là quan trọng nhất, tôi sẽ chỉ tập trung về vấn đề này, còn lại không liên quan đến tôi.” Cô trả lời ngắn gọn, sau đó lại mỉm cười, im lặng.
‘Trợ lý Trịnh có chút vừa lòng nhìn cô gái trước mắt. Dựa theo yếu tố thẩm mỹ, gương mặt này tuyệt đối đạt chuẩn, nhưng quá đẹp rồi, nếu bị paparazzi chụp được sẽ không hay.’
Nguyễn Thu Thu nhìn thẳng vào mắt anh ta, nở nụ cười ngại ngùng, chủ động đặt câu hỏi: “Xin lỗi, hôm nay tôi trang điểm không đẹp sao? Thường ngày tôi không trang điểm, cũng không biết cách trang điểm, tôi cảm thấy đây hẳn là công ty giải trí nên chú trọng vẻ bề ngoài, mới bỏ thời gian nhờ người khác trang điểm giúp.”
Thật ra do cô tự trang điểm, đồ trang điểm của nguyên chủ có rất đầy đủ, nhưng cũng chưa từng được dùng qua, có hai thỏi son môi do Hứa Triết tặng.
Cô nhận thấy rõ ràng tâm trạng của trợ lý Trịnh tốt hơn hẳn.
“Không có gì, nếu được thì sau này không cần trang điểm, cũng thuận tiện cho việc ra vào đoàn phim hơn.” Trợ lý Triết gật gật đầu.
Sau đó, trợ lý Trịnh lại hỏi thêm mấy câu, câu trả lời của Nguyễn Thu Thu không xuất sắc lắm, chỉ vừa đủ khéo léo, như vậy chắc là tạm ổn rồi.
Cô bất ngờ phát hiện ra, Tự Thuật Quân không phải là bàn tay vàng lớn nhất sao? Có thể xem rõ ý nghĩ, tâm tình của người khác, lại biết trước cốt truyện, khuyết điểm duy nhất là không biết thời điểm chính xác mà Tự Thuật Quân xuất hiện. Nguyễn Thu Thu cũng thử nói chuyện qua với ‘nó’, đáng tiếc, Tự Thuật Quân chỉ nói lời tự thuật, một câu dư thừa cũng không hó hé.
Trợ lý Trịnh để mọi người chờ đợi khoảng 10 phút, sau đó lần nữa tiến vào, mặt mày tươi cười đưa cho Nguyễn Thu Thu một bản hợp đồng.
“Ký tên, sau đó cô theo tôi lên lầu gặp cậu ta đi, cậu ta đang nghỉ ngơi trên đó.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Thu Thu nhếch môi, lễ phép nói cảm ơn, xem qua hợp đồng một lượt rồi ký tên mình vào. Đi theo trợ lý Trịnh rời khỏi phòng, trợ lý Trịnh đi phía trước dặn dò: “Trên hợp đồng đã đề cập, phải tuyệt đối giữ bí mật về công việc này, điều này là tốt cho cô cũng là tốt cho chúng tôi. Cũng không cần thắc mắc về vấn đề sinh hoạt của cậu ta, hai người tiếp xúc với nhau theo quan hệ cô trò, chỉ có duy nhất là dạy học và học tập, tôi cũng sẽ kiểm tra định kỳ tiến độ học tập…”
Anh ta nói suốt một đường, cuối cùng tới cửa, trợ lý Trịnh dừng chân, gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Nguyễn Thu Thu đi vào, đây là phòng nghỉ, bức màn cửa sổ dày nặng chặn mất ánh sáng ở bên ngoài, đèn trong phòng sáng lên, trên thảm lót sàn có một cây đàn dương cầm, ven tường có treo đàn ghi-ta, lưng ghế sô pha có một chiếc áo lông vũ đen, trên bàn trà có lon nước ngọt có gas mở sẵn, dưới đất có máy chơi game bị vứt tùy ý, còn có mấy cái tay cầm. điều khiển.
“Hải Đồng?”
Ôn Hải Đồng đang đưa lưng về phía hai người, khép sách lại, quay đầu nhìn, thời điểm nhìn thấy Nguyễn Thu Thu động tác dừng lại một chút, sau đó mặt không đổi sắc đem giấy gói kẹo ném vào thùng rác.
Cậu ta rất giống với ảnh chụp, gương mặt sạch sẽ đẹp trai, nói đúng ra thì đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Cậu ta mặc một cái áo đen, làn da trắng nõn, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, bởi vì ánh mắt quá mức ôn hòa nên nhìn cậu có vẻ ngoan ngoãn, không mang theo chút sắc bén nào.
Đánh giá sơ lược là người rất dễ ở chung.
“Xin chào, tôi tên Nguyễn Thu Thu.” Cô nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Ôn Hải Đồng đứng trước mặt Nguyễn Thu Thu, rỡ ràng chỉ mới hơn 20 tuổi nhưng lại có chiều cao vượt trội, cao hơn cô một cái đầu, làm cô phải ngửa mặt nhìn cậu.
Ôn Hải Đồng rất muốn duỗi tay xoa tóc cô, chắc do giờ phút này nhìn cô mẹ kiếp siêu đáng yêu.
“Nguyễn Thu Thu? Thu Thu? Chíp Chíp?”
Ôn Hải Đồng như phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc lặp lại vài lần, sau đó cười phá lên, nhưng bởi vì nụ cười quá đẹp, ánh mắt quá vô tội nên làm con người ta không thể nào nổi giận được.
Nguyễn Thu Thu: “...”
Trợ lý Trịnh: “Khụ khụ…” Thành thật mà nói ngay từ lần đầu nhìn thấy cái tên này anh cũng rất muốn cười.
Trợ lý Trịnh nhìn thấy tâm trạng cậu đang rất tốt, nhẹ nhàng thở ra: “Lịch trình của cậu ta không thể tiết lộ, cô đợi điện thoại của tôi. Nguyễn tiểu thư, phiền cô về nhà chuẩn bị tốt, cảm ơn cô.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Ôn Hải Đồng nhìn bộ dạng khách sáo của cô, lại cười nữa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý Trịnh, cậu vươn tay xoa đầu Nguyễn Thu Thu: “Nhờ chị hết, chị Thu Thu.”
Nguyễn Thu Thu khó chịu túm lấy cổ tay cậu, trong nháy mắt hai làn da chạm nhau, một ấm áp một lạnh lẽo, cả hai đều sửng sốt.
Cũng may nhờ có trợ lý Trịnh phản ứng kịp: “Hải Đồng thật sự là cậu bé lễ phép, ha ha…”
Trwoj lý Trịnh tiễn cô đến thang máy, Nguyễn Thu Thu vào thang máy, lấy điện thoại ra, thấy mấy tin nhắn từ Hứa Triết, đều hỏi cô kết quả thế nào rồi.
Nguyễn Thu Thu báo kết quả cho anh.
Vài phút sau, Hứa Triết gọi điện qua, cười nói: “Chúc mừng em, lát nữa anh đến đón em, cùng nhau ăn bữa cơm xem như chúc mừng.”
“Em…”
Nguyễn Thu Thu chưa kịp từ chối thì đối phương đã tắt máy.
Hy vọng không bị lộ. Cô nghĩ.
Gia cảnh Hứa Triết rất tốt, cũng coi như là gia đình nuôi dưỡng ra nhiều người đàn ông chất lượng tốt. Anh mở cửa xe đi xuống, tươi cười hiền hòa, thời điểm ánh mắt nhìn thấy Nguyễn Thu Thu lóe lên tia kinh diễm. Xe chạy đến cửa một nhà hàng, sánh vai cùng đi vào.
Nguyên chủ thích anh ta cũng không có gì lạ, chỉ là bộ dáng bình thường của anh gặp ai cũng nở nụ cười, ai nhìn thấy cũng như tắm gió xuân, nếu độ hảo cảm của thích là 80, thì anh ta đối với nguyên chủ chỉ có 70 mà thôi, kém một chút so với thích.
Hứa Triết một bên xem thực đơn, một bên hỏi: “Phỏng vấn căng thẳng lắm không?”
“Cũng tạm.”
‘Hứa Triết chưa bao giờ nảy lên ý nghĩ khác thường với Nguyễn Thu Thu, dù sao thì thường ngày cô giống như một tên đàn ông. Nhưng nhìn thấy gương mặt được trang điểm của cô, nhìn cô khẩn trương mà lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ rất đáng thương, anh bỗng nhiên nhận ra, hóa ra cô cũng là phụ nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp.’
“???”
Nguyễn Thu Thu đang uống nước, nghe những lời này trực tiếp phun một ngụm lên người Hứa Triết, sau đó ngơ ngác.
“Xin lỗi xin lỗi…”
“Không sao, em có ổn không?” Hứa Triết làm ra vẻ không có việc gì, nhận lấy khăn giấy của cô, lau mặt.
Nguyễn Thu Thu sợ Hứa Triết nhận ra cô không giống bình thường, nên lúc dùng bữa không nói lời nào, nhưng Hứa Triết lại hiểu lầm là cô đang ủy khuất, tận lực tìm chút đề tài thú vị nói chuyện cùng cô, muốn làm cô vui vẻ.
Trên đường về nhà, Hứa Triết không nhịn được mở miệng: “Hôm nay em chịu ủy khuất rồi?”
“Hả? Sao lại hỏi như vậy?”
“Em xem” Anh nhoẻn miệng cười, “Nếu như bình thường anh nói như vậy, đã sớm bị em gào thét vào mặt rồi. Bây giờ lại ôn nhu như tế, anh có chút không quen.”
“Ha hả”
Trong đầu Hứa Triết đã đánh dấu cô là người mắc chứng bệnh Stockholm (1).
(1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Về đến nhà, Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, phát hiện trợ lý Trịnh gửi tin nhắn qua cho cô, nói rằng gần đây có hoạt động, tuần sau bắt đầu học bổ túc.
Dạy bổ túc gì đó… Chắc là không quá khó? Lúc trước cô dư điểm thi đậu vào trường đại học trọng điểm, suốt 4 năm đại học toàn lấy được học bổng, chắc là không khó khăn lắm đâu.
Nguyễn Thu Thu lười biếng duỗi eo, mở hộp thư ra, dự tính bắt đầu dạy toán trước.
Mười phút sau.
“Mẹ kiếp, sao mình lại không hiểu gì hết? Bài này làm sao giải?” Tốt nghiệp đại học lâu như vậy, bây giờ nhìn lại làm Nguyễn Thu Thu há hốc mắt chữ O mồm chữ A.
“Được rồi, buổi tối không thích hợp để học toán, đổi môn.”
……
Nửa tiếng sau.
“Xong rồi xong rồi, khẳng định là do tâm trạng học tập không đúng.”
Một tiếng sau.
“Bị điên à? Đề Sinh cao trung thôi sao mà khó vậy? Muốn đi thi đường lên đỉnh Olympia à?”
Hai tiếng sau.
“Khò… Khò…” Cô gái nằm trên bàn ngủ ngon lành, một chồng giáo án bị mở ra toàn bộ, trong tay còn cầm viết.
_______
Gà: Gà sẽ không chú thích nhiều về các câu thành ngữ! →_→