Đêm điên cuồng ấy diễn ra một lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Kể từ đó đến nay, hai người vẫn chưa hề có sự thân mật nào giống như đêm hôm ấy. Hay nói chính xác ra là Giai Nghi hết lần này đến lần khác từ chối "nhã ý" của anh.
Lần đầu tiên để lại cho cô nỗi sợ quá lớn, mặc dù biết anh cư xử với mình rất nhẹ nhàng, nhưng cô không dám chắc với kích cỡ ấy mà "tiểu tử" nhà anh gõ cửa tìm cô lần nữa thì liệu cô có chịu nổi không. Cảm giác nằm trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ mà cứ liên tục ngất lên ngất xuống thực sự đã bào mòn đi toàn bộ chút sức lực yếu ớt của cô.
Trải nghiệm lần đầu tiên đối với cô chẳng khác nào thử thách sức chịu đừng của cái thắt lưng vốn dĩ đã lỏng lẻo của cô. Ngược lại, An Chính sau lần đầu tiên như ăn phải chất gây nghiện, không ngừng tìm cơ hội để đưa "cậu em" ghé qua nhà cô chơi.
- Chỉ một chút thôi, anh hứa là sẽ rất nhanh, sau đó sẽ cho em ngủ. – An Chính nằm phía sau ghé sát vào tai cô thì thầm, bàn tay ấm áp luồn vào trong áo ngỏ ý vòi vĩnh cô.
- Không được, anh nằm yên đi, còn nói nữa là mỗi người ngủ một phòng đấy.
Thấy thái độ cương quyết của cô, An Chính cũng đành lực bất tòng tâm, chấp nhận ôm cô ngủ một đêm thôi thì cũng còn hơn là phải ngủ một mình. Nói thật là, từ sau khi cưới, An Chính hoàn toàn mê mẩn việc ngủ chung với cô rồi. Tối hôm nào cô phải thức khuya làm việc là y như rằng anh mất nhủ. Phải chờ được cô vào nằm bên cạnh, hít hà hương thơm nữ tính trên mái tóc, chạm vào lớp da mịn màng trên cơ thể, anh mới thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Đến nay đã gần nửa năm bên nhau, họ vẫn duy trì mối quan hệ như vậy. Nhiều khi Giai Nghi cũng từng có ý định thỏa hiệp, nhưng giữa chừng lại lo lắng nên quyết định gạt phăng nó đi. Chính vì những lần lưỡng lự như vậy mà cho đến bây giờ, hai người họ vẫn chưa thể nào có được em bé.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tình dục không phải là một nhiệm vụ. Không thể chỉ vì một lí do nào đó mà phải đi gượng ép cảm xúc của bản thân chỉ để hoàn thành nhiệm vụ đó được. Cái gì đến, sớm hay muộn nó đều sẽ đến, cái Giai Nghi thật sự cần bây giờ là sự bình tâm và chịu lắng nghe trái tim của mình.
Một buổi chiều mát mẻ và dễ chịu của mùa xuân khiến cho tâm tình của người cũng dễ dàng thả lỏng. Tối nay là sinh nhật của An Chính, hai người họ quyết định sẽ tổ chức tại nhà cùng nhau. Một bữa tối thịnh soạn với ánh nến lung linh như tô điểm thêm phần nào cho không khí lãng mạn của hai người.
Sau bữa tối, hai người ngồi cạnh nhau bên ngoài lan can, ngửa đầu lên trời ngắm nhìn những vì sao le lói nhấp nháy.
- Nhiều năm trở về trước, trước cả khi anh gặp được em, anh vẫn là tên lang thang phiêu bạt khắp nơi. Bầu trời là nhà, mặt đất là điểm dừng chân, bất cứ lúc nào cảm thấy mệt mỏi, anh đều sẽ dừng lại, nhìn lên trời như thế này. – Anh dừng lại một chút, vươn tay ghé đầu cô tựa vào vai mình – Sinh nhật 25 tuổi, anh ước rằng ông trời có thể ban cho anh một mái nhà chân chính liệu có được hay không. Khi ấy anh thực sự cho rằng điều ước này thực sự quá tham lam và xa vời. Nhưng đúng một năm sau, anh gặp được em.
Giai Nghi chăm chú lắng nghe, cảm nhận thật kỹ nhịp tim vững vàng trong lồng ngực người đàn ông.
- Vợ à, nếu như ngày hôm đấy không may mắn tìm thấy em, chắc có lẽ anh vẫn là kẻ lang thang cơ nhỡ, mãi mãi không tìm thấy chốn dung thân của đời mình. Hôm nay, cho phép anh được ước thêm một điều nữa được không?
Thấy người đàn ông xoay ra hỏi ý mình, Giai Nghi hơi ngạc nhiên. Điều ước gì mà lại phải hỏi ý kiến của cô như vậy?
- Anh ước điều gì?
- Ước rằng đến cuối năm nay, chúng ta có thể chào đón một thành viên mới cùng sống với hai chúng mình.
Giai Nghi ngớ người ra một chút, lại bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt vui vẻ của anh, cứ như thể trong đầu anh đã vẽ ra một bức tranh gia đình hoàn hảo rồi vậy.
- Anh... thực sự muốn chúng mình có em bé như vậy sao?
- Hở? Ừm, đương nhiên rồi, có người chồng nào lại không muốn cơ chứ? - Anh nói rất khẽ, ngữ điệu dịu dàng và trìu mến – Tôi vẫn đợi đến lúc em thực sự cảm thấy thoải mái, càng ép buộc sẽ càng khiến em căng thẳng, tôi không nỡ làm như vậy.
Giai Nghi toàn thân chấn động, tầm mắt rũ xuống nhìn bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô. Đôi nhẫn mặt trăng và mặt trời vẫn tỏa sáng lấp lánh trên tay họ.
- Nếu có em bé, chắc chắn bé con của chúng mình sẽ là một vì sao nhỏ xinh xắn và đáng yêu.
An Chính hướng tầm mắt xuống ngón tay đang mân mê chiếc nhẫn trên tay mình, nụ cười cưng chiều khẽ hôn nhẹ lên trán cô.
Giai Nghi ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau, dừng lại rất lâu, cho đến khi hai bàn tay đang đan vào nhau như siết chặt gần thêm. Không biết điều gì đã thôi thúc họ, cho đến khi hai bờ môi khóa chặt vào nhau thì mọi thứ đã đi xa khỏi tầm kiểm soát. Xúc cảm kỳ lạ thôi thúc khiến hai người rất nhanh đã đắm chìm trong cơn ảo giác mà tình yêu mang lại. Rốt cuộc, sống hơn nửa năm cấm túc, "tiểu tử" của anh cũng thành công về chung nhà với cô rồi.
"Rào rào..."
Nước ấm được xả đầy ra bồn. An Chính nhẹ nhàng đặt cơ thể người con gái đang mê man xuống. Cảm nhận làn nước ấm áp, thần trí của cô rốt cuộc cũng tỉnh táo vài phần, nhưng tay chân chung quy vẫn là không cựa quậy nổi. Cô đành nằm im, để mặc An Chính giúp mình lau rửa trên cơ thể. Bọt nước lấp lánh chảy dọc theo cơ thể mỹ miều tạo ra hiệu ứng thị giác vô cùng kích thích. Đặc biệt những dấu tròn đỏ lan từ cổ xuống đến tận vùng đùi của cô thực sự khiến An Chính phải nhiều lần né tầm mắt ra phía khác, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Khẽ cử động đôi chân, cảm giác nhưng nhức khiến cô thoáng nhíu mày.
- Không thoải mái sao? Chịu khó một chút, tôi đưa em về giường nằm.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng, anh cũng đưa cô ấy trở về giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho cô, anh mới khe khẽ nằm xuống bên cạnh. Ngắm nhìn cô lúc ngủ say giống như một thói quen, An Chính từ từ đặt một nụ hôn xuống gò má trắng trẻo của người con gái. Cô ấy là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, và sau này còn là mẹ của con anh nữa. Một người phụ nữ phúc hậu, hòa ái với một tâm hồn thánh thiện như em, chắc chắn con của chúng ta cũng sẽ nhân hậu và tốt bụng như thế. Cử chỉ của anh dịu dàng như nước, chầm chậm nằm xuống vắt tay qua bụng của cô, cảm nhận hô hấp phập phồng từng nhịp.
Đêm nay chính là sinh nhật đáng nhớ nhất từ trước đến giờ của anh. Một mái nhà với một người con gái mà anh dùng cả sinh mệnh để yêu thương. Mong rằng sáng mai thức dậy, anh vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ này nằm bên cạnh mình. Còn bây giờ, chúc em ngủ ngon...
Ánh sao ngoài cửa sổ lấp lánh tỏa sáng giữa bầu trời đêm, thỉnh thoảng lại nhấp nhánh vui mắt. Không ai để ý, vì sao nhỏ kia dần biến mất, giống như một hóa thân của một sinh linh nhỏ sắp hạ trần.