Chưa đến 7 giờ, An Chính đã quay lại. Anh tần ngần đứng trước nhà cô, cánh tay giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống. Cuối cùng, anh cũng lấy hết quyết tâm gõ cửa. Giọng nói trong trẻo từ bên trong vọng ra:
- Mời vào, cửa không khóa.
An Chính cẩn thận mở cửa bước vào. Nội thất bên trong căn nhà khiến anh thực sự ngỡ ngàng. Nếu bên ngoài, căn nhà tạo cảm giác rực rỡ, hiện đại bao nhiêu thì bên trong này lại là một không gian gợi cảm giác vô cùng ấm cúng và giản dị. Đồ dùng trong nhà được bài trí rất thông minh, kết hợp tinh tế với những vật dụng trang trí như tranh treo tường, những lọ hoa giả đơn sắc cùng một vài món đồ nhỏ xinh được bày trên kệ. Tuy nhiên, điều kì lạ là mặc dù trời đã sáng nhưng rèm cửa lại không được kéo ra, thay vào đó là ánh điện chập chờn hắt xuống từ ngọn đèn chùm trên trần nhà. An Chính tiến lại gần cửa sổ, vừa định kéo tấm rèm ra thì một giọng nói đã ngăn anh lại:
- Đừng mở nó ra. Tôi... tôi chưa sẵn sàng, nên chú có thể đừng mở nó ra được không?
Sau khi mất đi thị lực, thính lực của Giai Nghi tốt hơn trước rất nhiều. Vì vậy, ngay khi nghe thấy tiếng động từ chiếc rèm, cô mới vội vàng gọi giật lại. An Chính hơi bất ngờ, nhưng anh cũng không dò hỏi. Anh chầm chậm rời xa khỏi mấy chiếc cửa sổ và tiến vào nhà bếp. Đồ ăn đã được bày biện đầy đủ trên bàn. An Chính có chút choáng váng. Cô ấy... thực sự làm hết chỗ đồ ăn này? Nhìn những món ăn hấp dẫn đặt ngay ngắn trên bàn, An Chính bất giác cảm thấy xấu hổ với tài nghệ nấu ăn khiêm tốn của mình, nếu không muốn nói là dở tệ.
Hình như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, Giai Nghi cười nhẹ:
- Đừng ngạc nhiên quá, tôi mất 2 năm mới có thể tự nấu cơm được như vậy. - Vừa ngồi xuống ghế, cô liền tiếp tục - Ngày trước, tôi còn không nấu nổi cho mình một bát mì, bởi vì mẹ tôi thực sự là một đầu bếp giỏi. Nhưng khi bà ấy mất, tôi muốn tự mình làm công việc như mẹ năm xưa.An Chính lẳng lặng lắng nghe lời tâm sự của cô, bàn tay cầm đũa không chần chừ mà gắp một miếng thịt bỏ vào miệng:
- Rất vừa vặn. - Anh thật lòng khen một câu.
- Có thật không? - Giai Nghi mừng rỡ. Đột nhiên, một miếng thịt được đặt trước môi cô.
- Ăn thử thì biết tôi có nói thật hay không.
Cảm nhận miếng thịt trước miệng, cô đờ người ra một hồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào vẫn há miệng ngậm miếng thịt vào. Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên ngượng ngùng khó tả.
Cả bữa ăn sau đó, họ chỉ nói với nhau xã giao một hai câu. Gần đến 8 giờ, An Chính phụ Giai Nghi dọn dẹp chồng bát đũa rồi chuẩn bị trở về phòng bảo vệ.
- Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
- Ngay phòng đối diện đó, chú cứ đi thẳng vào nhé.
An Chính gật đầu, đi theo sự chỉ dẫn của cô. Nhưng vừa mở cửa, nước trong phòng vệ sinh đã tràn hết ra ngoài.
- Thôi chết. - Giai Nghi hốt hoảng bám theo vách tường đi tới gần nhà vệ sinh - Tôi quên mất sáng nay chưa gọi thợ sửa đến, xin lỗi chú, có lẽ nhà vệ sinh không dùng được rồi.
- Bị thế này từ bao giờ?
- Tối hôm qua, tôi có thử kiểm tra rồi nhưng hình như có thứ gì đó mắc rất sâu bên dưới cống.
Nghe xong, anh xắn tay áo bước thẳng vào trong, không nói một lời bắt đầu cậy nắp cống nhà vệ sinh.
- Ấy, để tôi gọi người đến sửa, chú không cần phải tự tay làm đâu. - Giai Nghi vội vã định ngăn lại.Nhưng chưa kịp nói hết câu, An Chính đã rút vật ở dưới cống thoát nước lên. Vừa giở ra, anh liền chết sững. Một chiếc... quần lót. Cô gái bên ngoài nghe thấy tiếng nước thoát xuống cống thì rất bất ngờ.
- Chú lôi được vật dưới cống lên rồi ư, là gì vậy?
- Ờm... hình như là quần áo của cô.
Quần áo mà kẹt được dưới cái cống bé xíu ấy ư? Giai Nghi ngờ vực, hai tay quơ quơ trước không trung ý muốn xem thử. An Chính đành bất đắc dĩ đưa cái quần trả lại cho cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Sờ mó một hồi, Giai Nghi mặt đỏ như gấc, vội vã giấu chiếc quần ra sau lưng. Nhận thấy cô có vẻ như đã phát hiện ra món "hàng cấm", An Chính cũng không muốn ở lại thêm, sợ cô sẽ không thoải mái. Anh nói lời chào tạm biệt rồi rời đi luôn. Còn một mình Giai Nghi đứng trước cửa nhà vệ sinh, xấu hổ đến chết lặng.
- --
Hôm nay quả thật là một ngày có quá nhiều sự bất ngờ đối với An Chính. Và sự "bất ngờ" to lớn nhất chính là cái thứ của nợ đang đứng chình ình trước cửa phòng bảo vệ của anh.
- Cừ An Chính, ở đây, ở đây này.
Người đàn ông cao gần m8 liên tục vẫy tay về phía An Chính hô lớn như thể sợ anh không nhìn thấy hắn ta vậy. Chưa bao giờ, con đường đến phòng bảo vệ với anh lại gian nan đến thế. Còn vài bước chân nữa là đến nơi, tên con trai cao to kia liền lao ra khoác tay lên bả vai An Chính, nở một nụ cười rất không đứng đắn:
- Lâu lắm mới lại gặp nhau, mày có nhớ anh đây không nào?
- Nửa tháng trước mới gặp không phải sao. - An Chính chán ghét gạt cánh tay trên vai mình ra.
Tên con trai dường như không biết xấu hổ, tiếp tục choàng tay lên, bày ra vẻ mặt mếu máo rất gợi đòn:
- Nửa tháng là 2 tuần là 14 ngày là 336 giờ là 20160 phút. Mày xem, xa nhau một phút thôi Kim Bắc tao đã không chịu nổi rồi.
An Chính không nói lại được anh ta nên quyết định lờ đi, tiến vào trong phòng bảo vệ. Kim Bắc cười cười nhanh chân chạy theo sau. Người đàn ông này vốn có hình thể rất đẹp, chiều cao nổi trội cộng thêm làn da trắng bật tông đủ để khiến phái nữ xiêu lòng. Gương mặt của anh ta tuy không nam tính ngời ngời như An Chính nhưng lại mang vẻ trẻ trung, ấm áp cùng đôi mắt cười hấp dẫn chết người. Không quá khi nói rằng anh là kiểu người vừa có ngoại hình xuất chúng, lại vừa có tính cách vui vẻ, hài hước, luôn sẵn sàng chiều lòng phụ nữ. Nhìn anh ta và An Chính đi cạnh nhau, thật giống như nam thần dịu dàng đi cùng với bá vương cao lãnh lại thờ ơ.
Vừa bước vào phòng, anh ta đã khoa trương hú lên:
- Trời đất căn phòng này sạch sẽ này của ai đây, có phải là tao vào nhầm phòng không? An Chính, phép màu nào đã khiến mày trở thành con người ngăn nắp, gọn gàng thế này.
An Chính không tiếp lời. Sau hôm cô gái nhỏ bị thương, anh liền dọn sạch đống đồ thừa thãi trong phòng. Anh không muốn để tình cảnh ấy xảy ra thêm một lần nào nữa. Sau khi ngắm nghía chán chê, Kim Bắc liền quay ra ôm lấy mặt An Chính, đôi mắt trợn tròn lên như gặp phải điều gì kinh khủng lắm.
- Cạo râu sạch sẽ, quần áo thơm tho, phòng ốc ngăn nắp, thật không thể tin được. An Chính, mày đang hồi xuân phải không?
- Đồ thần kinh, đứng xê ra. - An Chính nhíu mày, một tay xách cổ áo Kim Bắc vứt hắn sang một bên.
Kim Bắc ngồi phịch xuống đất, cười ha hả. Trời đất đảo lộn thật rồi, An Chính của anh ta không phải vốn dĩ nên mang dáng vẻ khó gần, lạnh nhạt sao, bây giờ lại bóng bẩy, tươm tất thế này ai mà tin cho được. Đột nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, Kim Bắc bỗng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía An Chính:
- Này, đừng nói với tao là mày đang yêu đấy nhé?