Khung cảnh bình minh ở thành phố A luôn yên bình và rất nên thơ. Thiên nhiên dường như luôn dành một sự ưu ái đặc biệt cho thành phố tuyệt đẹp này. Những tia nắng dát vàng xuống từng mái nhà, từng tán cây cho đến từng con ngõ mặt đường. Vài giọt nước long lanh đọng trên lá giống như một lăng kính tí hon của cuộc sống, một sự tròn trĩnh và đầy tinh khiết của sương sớm. Cả một khung cảnh rộng lớn, rực rỡ màu nắng sớm tạo cho người ta cảm giác khoan khoái và dễ chịu...
Ngày đầu tiên thức dậy trong bệnh viện, Giai Nghi có chút không quen. Nơi này chưa bao giờ khiến cô cảm thấy thoải mái. Nữ y tá bên cạnh cẩn thận thay từng lớp băng cho Giai Nghi. Mùi máu tươi cùng mùi thuốc sát trùng cứ lởn vởn trong trong khí khiến cô bất giác nổi da gà. Đột nhiên, một tiếng mở cửa dữ dội phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bệnh.
- Giai Nghi, cái con bé này. Sao sáng nay mới gọi cho chị cơ chứ?
Vừa mới bước vào phòng, Liên Chi đã không nhịn được mà kêu ầm lên. Hộp cháo trên tay tùy tiện bị ném lên bàn. Liên Chi không kiêng dè gì mà tiến lại gần giường bệnh, tốc thẳng chăn của Giai Nghi lên.
- Chậc chậc, coi cái gì đây, rốt cuộc là tên quỷ tha ma bắt nào lại không có mắt mũi như vậy cơ chứ?
- Người ta chở nhiều đồ quá thôi mà. - Giai Nghi nhẹ nhàng giải thích.
- Biết nặng mà còn chở, tên đó không học luật phải không, có biết chở hàng quá tải sẽ bị phạt bao nhiêu không? - Liên Chi trong cơn tức giận không ngừng mắng chửi sa sả như súng liên thanh. Không thể không thừa nhận, kỹ thuật mắng người không vấp một từ của cô thật khiến người ta mắt tròn mắt dẹt. Giai Nghi ngồi trên giường bất đắc dĩ cười trừ, đợi cho đến khi người chị của mình xả hết cơn giận mới từ từ nắm lấy tay cô ấy:
- Em không sao, chị đừng lo.
Nhìn gương mặt dịu dàng của người con gái nằm trên giường, Liên Chi rốt cuộc cũng nguôi ngoai một chút.
- Chuyện qua rồi, chị cũng không muốn tính sổ với hắn nữa. - Vừa nói, cô vừa với lấy hộp cháo trên bàn đưa đến tay Giai Nghi - Còn em, ở đây một tuần tranh thủ mà bồi bổ cơ thể, mau khỏe thì mới nhanh nhanh xuất viện được.
Bàn tay đưa cháo đến tay Giai Nghi bỗng nhiên bị chặn lại.
- Em... ăn sáng rồi. - Giai Nghi ngập ngừng lên tiếng, đẩy hộp cháo về phía Liên Chi - Hộp cháo này chị cứ đóng lại cho ấm, để dành buổi trưa em ăn cũng được.
Nhìn nét mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái trên giường, Liên Chi liền hiểu ra:
- Sáng nay anh ta mang đến cho em à?
- Không. - Giai Nghi mím môi thật nhẹ - Anh ấy vẫn ở đây từ hôm qua, sáng sớm nay mới rời đi.
- 2 người ở với nhau một đêm? - Liên Chi cao giọng hỏi lại.
- Không phải như chị nghĩ đâu, anh ấy chỉ chăm sóc em thôi, bọn em hoàn toàn chưa có gì cả - Giai Nghi luống cuống giải thích, hai má nóng bừng lên như hai trái cà chua. Bàn tay vội vàng bưng kín mặt, cả người cúi thấp xuống như sắp chôn cả cơ thể dưới tấm chăn mỏng.
- Da mặt cũng quá mỏng đi. - Liên Chi có chút bất đắc dĩ bật cười - Không trêu em nữa, nếu không muốn ăn thì nằm xuống nghỉ ngơi đi, chị phải về trông cửa hàng đây, tối chị lại ghé qua.
Liên Chi kéo chăn cẩn thận đắp lên cho Giai Nghi, sau đó đứng dậy đặt hộp cháo lên bàn. Cơ thể hơi cúi xuống, cổ áo cũng theo đó hạ thấp vô tình lộ ra đôi gò bồng đầy đặn thấp thoáng bên trong. Có lẽ, chỉ cần ngồi thở thôi người phụ nữ này đã toát lên dáng vẻ phong tình rất tự nhiên, không hề gượng ép. Tiếc là, người được "chiêm ngưỡng" vẻ đẹp này lại chỉ có mình Giai Nghi.
Gần nửa tiếng sau, Liên Chi mới về đến chỗ làm. Chưa kịp đi vào, cô liền phát hiện ra một chiếc ô tô đen quen thuộc đậu ngay trước cửa tiệm. Người bên trong hạ cửa kính xuống, không nói lời nào. Liên Chi thở một hơi rất nhẹ, chầm chậm mở cửa bước lên xe.
- 5 năm rồi, vẫn còn muốn chống đối đến bao giờ.
Người phụ nữ trên xe lạnh lùng lên tiếng. Cả người bà ta toát lên hơi thở quyền quý, phong cách ăn mặc vô cùng nghiêm túc, chỉn chu, chỉ có gương mặt là giữ nguyên biểu cảm thờ ơ, lạnh nhạt.
- Mẹ biết là con sẽ không bao giờ quay về nữa mà.
- Mạc Liên Chi, cô đừng có mà hỗn. - Giọng nói người phụ nữ ẩn ẩn tức giận - Nên nhớ bản thân mình là phụ nữ, làm một nghề nghiệp đứng đắn còn không ăn ai, lại còn muốn đỏng đảnh đứng cắt tóc cho đàn ông. Sao cô không đứng ngoài đường vẫy khách luôn đi.
Người phụ nữ càng nói càng hăng, khuôn mặt phừng phừng như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh. Liên Chi ngồi yên không nhúc nhích, nhưng bàn tay trên đùi không biết từ bao giờ đã siết chặt lại.
- Còn mẹ, 5 năm qua vẫn không thay đổi quá nhiều nhỉ. Vẫn muốn can thiệp vào cuộc sống của con, không ngừng áp đặt con phải sống theo ý mẹ. Con đã 27 tuổi rồi, không còn là cô sinh viên ngây thơ để mặc cho người ta đặt đâu ngồi đó nữa. - Liên Chi vừa nói vừa cố gắng kìm những giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mi - Hôm nay như vậy là đủ rồi, mẹ về đi.
Dứt lời, Liên Chi mở thẳng cửa xe đi xuống, tuyệt nhiên không hề ngoảnh đầu lại nhìn. Người phụ nữ trong xe tức đến không nói thành lời, nhưng lòng tự trọng không cho phép bà ta chạy xuống theo đứa con gái. Rốt cuộc, chiếc xe màu đen cũng nhanh chóng rời đi. Liên Chi đi một mạch vào trong cửa hàng, bỏ ngoài tai toàn bộ lời chào hỏi của nhân viên, cứ thế lao vào bên trong phòng nghỉ.
Cánh cửa vừa khép lại, Liên Chi liền ngồi sụp xuống sàn, nước mắt ấm ức cứ thế trào ra. Người con gái xinh đẹp kiêu kì giờ đây giống như một con phượng hoàng gãy cánh, ngồi nép sát vào góc tường để mặc nước mắt thấm ướt gò má.
5 năm trước, Liên Chi là sinh viên xuất sắc của một trường đại học luật danh tiếng. Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, cha là thẩm phán, mẹ lại là nữ luật sư giỏi giang và thành công bậc nhất thành phố A, Liên Chi vì vậy mà luôn nhận được sự kỳ vọng sẽ nối nghiệp cha mẹ mình. Dưới sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình, cô trở thành một đứa con ưu tú và biết nghe lời. Tuy nhiên, khi lên đại học, mọi thứ đã thay đổi. Cuộc sống tự do và cởi mở hơn đã vô tình đưa cô rẽ hướng đến với một niềm đam mê mới, đó là nghề tạo mẫu tóc. Cô đã lén lút tìm tòi, đi học các lớp tạo mẫu tóc chuyên nghiệp để theo đuổi ước mơ của mình. Với tài khéo tay thiên phú cùng nỗ lực bền bỉ suốt 4 năm học đại học, Liên Chi rốt cuộc cũng có đủ tự tin để mở một tiệm làm tóc của riêng mình.
Nhưng với mẹ của Liên Chi, hành động của cô không khác gì vết nhơ nhục nhã khiến bà không thể chấp nhận được. Cô bị cấm túc ở trong nhà trong gần một năm trời. Trong suốt khoảng thời gian đó, Liên Chi làm ra không biết bao nhiêu chuyện điên rồ để chống lại sự áp đặt vô lý từ mẹ mình. Nhẹ thì tuyệt thực, trèo cửa sổ trốn ra ngoài, nặng thì đốt phòng, đập vỡ nhà vệ sinh. Chứng kiến đứa con gái mình vẫn luôn tự hào làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, mẹ của Liên Chi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Bà đã cạo sạch tóc trên đầu rồi đuổi cô ra khỏi nhà. Trước khi quay đi, bà chỉ lạnh lùng lên tiếng "Tôi sẽ chống mắt lên xem đứa con gái xấc xược như cô bao giờ thì khóc lóc quay về xin lỗi người mẹ này". Liên Chi khi ấy, không một xu dính túi, cũng không có một sự giúp đỡ nào từ người thân, cứ thế rời đi. Không ai biết rằng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của người con gái này ánh lên vẻ ngạo nghễ và tự tin vô cùng.
Bản thân Liên Chi cũng không tưởng tượng được lần ra đi này kéo dài đến 5 năm. Tiệm làm tóc của cô bây giờ tuy không to lớn như cô đã từng hy vọng, nhưng cũng đủ để cô tự hào. Tiếc rằng, niềm vui ấy cô chỉ có thể giữ cho riêng mình. Những người cô thực sự muốn chia sẻ căn bản lại không coi nỗ lực của cô ra gì. Thật mỉa mai làm sao! Liên Chi sụt sịt lau nước mắt, chống tay xuống đất tự mình đứng dậy. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô từ từ mở cửa bước ra khỏi phòng. Nhân viên bên ngoài vẫn chăm chăm vào công việc của mình, làm như không nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ, nhợt nhạt của cô. Liên Chi có chút sượng sùng, nhưng rất nhanh liền quay về dáng vẻ thản nhiên như mọi khi, cầm lấy chai thuốc nhuộm tiến về phía người khách đang đợi mình.