Trần Úy Nhiên luôn nghĩ rằng Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu đều thuộc kiểu người không có thiên phú trong việc yêu đương. Họ không có bất kỳ kỹ năng nào, vậy nên khi tiếp xúc với nhau sẽ dè dặt, cẩn thận thăm dò những tình cảm yêu đương nồng cháy.
Đương nhiên, nếu như kiên quyết phải so sánh hai người này, vậy Châu Thác Hàng sẽ thông minh hơn chút. Dù sao anh cũng sẵn sàng bỏ thời gian, sức lực ra làm những kế hoạch không thể thực hiện được. Đối với người coi thời gian như sinh mạng, đây thật sự là sự hy sinh to lớn.
Anh ấy không biết cách thức chung sống như vậy có thể duy trì được bao lâu, nhưng anh ấy nhìn ra sự thay đổi từ từ của Châu Thác Hàng trong quá trình tìm kiếm. Quá trình thích ứng ấy có lúc khiến Trần Úy Nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Bởi lẽ anh quá lo lắng, suy đoán quá nhiều, biến việc ở bên nhau như một đề bài để nghiên cứu. Sự vụng về của Châu Thác Hàng đầy vẻ trịnh trọng, chu đáo, thấp thỏm.
Vấn đề là tình yêu không có một công thức nào cố định. Cho dù Châu Thác Hàng có làm nhiều tới mấy cũng chưa chắc mang lại sự phát triển đúng hướng.
Đương nhiên, sự thay đổi này không hẳn là chuyện xấu, ít nhất đối với người hợp tác như anh ấy, ngoại trừ cảm xúc tiêu cực trong thời gian đầu khi Hà Húc mất ra, Châu Thác Hàng đã nhiệt tình hơn nhiều trong công việc. Anh không chỉ chủ động xin tăng ca, mà còn đích thân đôn đúc những đồng nghiệp khác trong tổ dự án đẩy nhanh tiến độ, từ đó đưa ra yêu cầu tăng tiền lương và thưởng với Trần Úy Nhiên.
Tên ngốc họ Châu đó nói là vì kiếm tiền, Trần Úy Nhiên lại không thể hiểu nổi. Yêu đương với người như Hà Xuyên Châu có điều gì có thể tạo nên nguy cơ tài chính cho người anh em này vậy?
Hiển nhiên suy nghĩ của Châu Thác Hàng không phải thứ anh ấy có thể dự đoán được, điều này có thể nhìn thấy rõ từ việc anh liên tục hỏi anh ấy một số vấn đề nực cười.
Vào khoảng nửa tháng cuối của tháng 5, Châu Thác Hàng tới văn phòng, thảo luận với anh ấy về các vấn đề trong việc cải tiến chức năng của dự án, Trần Úy Nhiên đột nhiên phải đi nghe điện thoại.
Khí lắm anh ấy mới ứng phó xong vấn đề giục kết hôn của bố mẹ, khi ngẩng đầu lên lại thấy Châu Thác Hàng ngồi trên ghế đối diện, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Cậu cảm thấy có phải tôi nên đưa Xuyên Châu đi gặp phụ huynh không?”
Trần Úy Nhiên sững sờ, sau khi do dự một hồi, sau đó nói cho anh nghe quyết định một người bình thường sẽ đưa ra: “Hay là cứ gặp mặt đi. Không cần nói chuyện quá nhiều, ăn bữa cơm là được.”
Châu Thác Hàng hỏi tiếp: “Tại sao?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trần Úy Nhiên ngước mắt lên nói: “Như vậy có thể giảm bớt rắc rối về sau.”
Châu Thác Hàng ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu: “Vậy thì bỏ đi.” Trần Úy Nhiên như bị sặc nước bọt.
Con mẹ nó, cậu coi tôi là đáp án sai để loại trừ đấy à?
Châu Thác Hàng thở dài: “Tôi cảm thấy gặp họ lần nào là rắc rối lần đó.”
Mối quan hệ gia đình của Châu Thác Hàng rất phức tạp, đây là điều Trần Úy Nhiên không thể lý giải nổi.
Châu Thác Hàng không nhận được bất kỳ tình thân nào từ gia đình, cũng không được giúp đỡ quá nhiều về mặt tài chính. Sau khi hợp tác với Trần Úy Nhiên, vì có qua lại chung với số ít thành phần trong mạng lưới xã hội nên bố dượng và mẹ anh bắt đầu coi trọng anh hơn. Khi gặp người ngoài, họ cũng sẽ chủ động nói anh là con mình.
Nhưng cảm giác thân thiết tới đột ngột đó khiến anh không sao thích ứng được, cũng không có bất kỳ thay đổi nào trong mối quan hệ vốn có.
Anh không muốn Hà Xuyên Châu phải chịu sự quẫn bách, lúng túng như anh, cũng không bận tâm tới việc liệu có được sự đồng tình, công nhân từ họ hay không.
Vậy nên không cần gặp mặt là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc là hiện thực không tươi đẹp như những gì Châu Thác Hàng phân tích.
Một ngày nào đó vào cuối tháng sáu, Châu Thác Hàng tới công ty sớm hơn mọi ngày, gương mặt anh thâm trầm, bực bội phát ti3t lên máy tính, tiếng gõ bàn phím to tới nỗi cách một cánh cửa vẫn nghe thấy được. Anh tăng ca tới tận 11 giờ vẫn chưa chịu về.
Trần Úy Nhiên đi vào hỏi anh: “Sao thế?”
Châu Thác Hàng mím chặt môi, ngước mắt lên, đau khổ nói: “Mẹ và em gái tôi tới rồi, còn dẫn theo một người khác.”
Mấy ngày trước, Châu Thác Hàng liên tục nhận được điện thoại từ mẹ, đối phương nói với anh mấy ngày nữa sẽ tới thành phố A du lịch, tiện thể tới nhà anh chơi.
Châu Thác Hàng bóng gió kiến nghị bà đặt trước khách sạn, hoặc gửi căn cước cho anh, anh có thể đặt cho.
Mẹ Châu không trả lời thẳng vào vấn đề mà ẩn ý nói với anh: “Sẽ có chuyện hỉ.”
Châu Thác Hàng có dự cảm chẳng lành, nhíu mày xóa tin nhắn, đáp lại: “Không cần đâu, con bận, không có thời gian.”
Hơn chín giờ tối qua, Châu Thác Hàng vẫn đang ở trong thang máy, mặc dù còn cách hai, ba tầng lầu nhưng anh đã nghe được tiếng cười nói của mấy người trên hành lang.
Tâm trạng anh tuột dốc không phanh, khi thang máy mở ra, anh chỉ muốn quay đầu rời đi.
Anh kiềm chế cảm xúc, vẻ mặt như thường, bước ra ngoài. Quả nhiên anh nhìn thấy mẹ và em gái, còn có một cô gái trẻ tuổi lạ mặt đứng bên.
Châu Thác Hàng nhìn mấy người đó, sau đó dừng lại ở người mẹ Châu.
Mẹ Châu không nhìn ra sự kháng cự của anh, cứ thế nhiệt tình sắp xếp thay anh mọi chuyện về cô gái kia: “Thác Hàng, đây là con gái của chú Trương, con còn nhớ không? Em gái con bắt đầu nghỉ hè, con bé theo mẹ tới đây chơi mấy ngày. Bọn mẹ đã đi dạo cả tối ở trung tâm thương mại phía trước, tiện thể tới thăm con luôn.”
Bà đưa cho Châu Thác Hàng một cái túi nhỏ, nói là quà mua cho anh.
“Con rành thành phố A, người trẻ với nhau nên dễ nói chuyện hơn, có thời gian thì hai đứa có thể hẹn nhau ra ngoài chơi.”
Châu Thác Hàng không nói gì, đi về phía trước, giơ tay lên định mở khóa, nhưng anh chợt dừng lại, nói: “Con có đối tượng kết hôn rồi.”
Ba người bất ngờ, cô gái trẻ kia còn hơi lúng túng, quay đầu nhìn mẹ Châu một cái.
Mẹ Châu tức giận hỏi: “Ai? Sao mẹ chưa nghe con nhắc tới bao giờ?”
Châu Thác Hàng đáp: “Bạn gái con.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Câu trả lời này nghe có vẻ rất ngu ngốc, hiển nhiên Châu Thác Hàng không phải người đần độn tới vậy.
Mẹ Châu im lặng mấy giây, sau đó nắm chặt túi trong tay lại, cứng rắn hỏi: “Mẹ không thể biết sao?”
Châu Thác Hàng bình tĩnh nói ra lý do: “Con cảm thấy hai người không thể vui vẻ với nhau được nên không muốn giới thiệu hai người với nhau.”
Mẹ Châu há miệng, sững sờ, không khỏi đau xót. Bà hiểu ý trong lời anh nói, mặt tái nhợt, cảm xúc trở nên phức tạp.
Lúc này Châu Thác Hàng mới mở cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, anh quay đầu nhìn lại.
Tiếng mở thang máy vang lên lần nữa, thang máy dừng lại ở tầng này vẫn chưa đi xuống. Mẹ Châu thẹn quá hóa giận, ra sức ấn vào nút bấm, đợi khi cửa mở ra, bà dắt hai người đi vào trong, đầu không ngoảnh lại.
Trần Úy Nhiên nghẹn lời, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Châu Thác Hàng: “Sau đó họ đi rồi.”
Trần Úy Nhiên nghĩ thầm, người đau đớn nhất trong chuyện này phải là mẹ cậu mới phải chứ? Mặc dù đồng chí Châu bực bội đấy, nhưng anh cũng đâu nể nang ai.
Châu Thác Hàng vung con chuột trong tay, nói thêm: “Bà ấy tới dưới lầu rồi lại quay lại.”
Trần Úy Nhiên phấn chấn hẳn lên, ngồi vào mép bàn, hỏi tiếp: “Quay lại đánh cậu hả?”
“Không.” Châu Thác Hàng cho anh ấy ánh mắt lạnh lẽo: “Bà ấy quay lại hỏi cho rõ mọi chuyện.”
Châu Thác Hàng không nhớ rõ nội dung trò chuyện cụ thể, khi đó anh không tập trung, khiến mẹ Châu nói dông dài một hồi, nào là sự vất vả khi còn trẻ, rồi nỗi đau khi gặp phải người tồi tệ.
Cuộc hôn nhân đầu tiên gần như không khiến bà hạnh phúc gì, ngay cả nghĩ lại cũng khiến bà đau khổ.
Châu Thác Hàng phụ họa mấy câu, đồng tình với bà rằng chồng cũ là tên tệ bạc vô trách nhiệm.
Có lẽ thái độ của anh quá khô khan nên câu trả lời này khiến mẹ Châu nổi trận lôi đình.
Bà đứng bật dậy, ôm ngực, mắt đỏ hoe: “Con đang chỉ trích mẹ sao? Con cảm thấy mẹ không xứng làm mẹ con sao? Vậy nên con không ca rnois với mẹ chuyện lớn như kết hôn nữa.”
Lời Châu Thác Hàng nói là thật lòng, không mang theo chút cảm xúc tiêu cực nào: “Mẹ không cần làm một người mẹ đúng nghĩa trước mặt con, con đã 27 tuổi rồi.”
Điều mẹ Châu nghe ra lại là ý không đồng tình, bà lắc đầu, không nói được gì, thử thăm dò giới hạn tình thân giữa hai người: “Nếu mẹ không đồng ý thì con tính sao?”
Châu Thác Hàng không cần suy nghĩ đã kiên định nói: “Con đồng ý là được, đây là cuộc đời của con.”
Mẹ Châu: “Vậy khi con kết hôn không cần báo với mẹ!”
Châu Thác Hàng im lặng giây lát rồi nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Trần Úy Nhiên: “…”
Anh ấy xoa mặt, khó tin xác nhận lại: “Cậu nói một câu được thôi á?”
“Bà ấy không đánh cậu sao?”
Trần Úy Nhiên hỏi tiếp: “Vậy nên mấy ngày này cậu cứ thần bí, xây xẩm mặt mày là vì tự thấy mình quá lạnh lùng hay là hối hận vì mình còn chưa phát huy hết khả năng?”
Châu Thác Hàng bỏ chuột ra, tắt màn hình máy tính, ngả người ra sau, nhắm hờ mắt: “Chắc bà ấy đã nhìn thấy ảnh chụp chung của tôi và Xuyên Châu trong nhà tôi rồi. Bà ấy vẫn nhớ Xuyên Châu là ai.”
Trần Úy Nhiên vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bà ấy gọi cho cô ấy.”
“Tiếp nữa?” Trần Úy Nhiên gấp gáp: “Cậu đừng đợi tôi tự động trả lời rồi cậu mới nói tiếp có được không?”
Châu Thác Hàng ngập ngừng, mơ màng nói: “Xuyên Châu nói chắc phải gặp mặt một lần, nếu tôi không muốn đi, cô ấy có thể đi một mình.”
Trần Úy Nhiên hỏi một cách kỳ quái: “Lần này cậu không nói được đấy chứ?”
Châu Thác Hàng nhìn anh ấy như nhìn tên ngốc, bưng cốc nước trên bàn lên nhưng lại không uống, lấy tay vẽ nguệch ngoạc lên thành công.
“Họ sẽ nói gì nhỉ?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Anh không cho rằng bố mẹ có thể làm khó được Hà Xuyên Châu.
Cùng lắm hai bên chỉ nói với nhau vài câu khách sáo. Nhưng cho dù không nói khách sáo kiểu đó, anh cũng không muốn nghe thấy lời đấy từ miệng Hà Xuyên Châu. Châu Thác Hàng nghĩ tới cảnh tượng đó đã tức giận: “Tôi không thích.”
Trần Úy Nhiên vỗ vai anh: “Vậy cậu nói với cô ấy đi!”
Châu Thác Hàng nghiêm túc: “Tôi không thể chỉ trích hay nghi ngờ cô ấy trước khi mọi việc xảy ra được.”
Trần Úy Nhiên cảm thấy con người anh đã hết thuốc chữa, anh ấy rút lại lời an ủi, nhảy xuống bàn, chỉ muốn cách xa tên đầu xỏ này.
“Người anh em, tôi cho cậu sự ủng hộ cuối cùng, đó là sau việc này tôi sẽ đi uống với cậu mấy ly, giờ tôi không ở bên cậu u buồn nữa. Lần sau gặp lại, tôi đợi tin xấu từ cậu.” Nói xong anh ấy đóng cửa lại, phủi mông bỏ đi.
Châu Thác Hàng còn có tiết ở trường nên anh không tới công ty cố định. Trần Úy Nhiên cũng phải đi tiếp khách, hai bên chia nhau ra, mấy ngày liền vẫn không thấy mặt nhau.
Trần Úy Nhiên sắp quên chuyện này tới nơi, trưa nay, khi gọi đồ ăn ngoài với đồng nghiệp, anh ấy mới nhớ ra điều này nên hỏi bâng quơ: “Lần trước cậu nói phải cùng Xuyên Châu đi gặp bố mẹ, thế gặp chưa?”
Gần đây Châu Thác Hàng rất vui, nỗi buồn mấy ngày trước đã bay lên tận trời xanh, nhưng ngoài mặt anh không thể hiện quá rõ. Ấy vậy mà lúc gọi tên người khác, anh đã gọi bằng giọng điệu yêu thương, sự thay đổi cực lớn này khiến toàn bộ đồng nghiệp cảm nhận được sự ấm áp khi ngày xuân trong anh tìm về.
Anh không trả lời câu hỏi ngay mà chậm rãi uống nước, liếc mắt nhìn mọi người.
Trần Úy Nhiên nhìn ra anh đang đắc ý, anh ấy quay người định đi thì bị Châu Thác Hàng giữ lại, ấn lên ghế.
“Thật ra cũng không có gì.” Anh làm ra dáng vẻ miễn cưỡng mở miệng, thực tế lại ăn nói lưu loát như đã tập dượt trước lời mở đầu mấy lần: “Ban đầu chỉ nói chuyện bình thường thôi.”