Lối Rẽ

Chương 63




Trịnh Hiển Văn lặng lẽ nghe, mong Hà Xuyên Châu có thể nói nhiều thêm một chút. Nhưng vừa mới nghe được mấy câu, ánh mắt anh ta đã rã rời, tâm hồn phiêu bạt về nơi xa.

Lần cuối Trịnh Tần Mỹ gặp anh ta là lần thăm trước khi anh ta vào tù.

Vừa tới nhà tù, bà vẫn như mọi lần, liên tục quát mắng anh, nói anh ta không được gây chuyện trong này, phải cải tạo cho tốt, sau khi được thả ra thì tìm một công việc ổn định.

Trịnh Hiển Văn luôn kiên nhẫn với người khác, duy chỉ Trịnh Tần Mỹ.

Anh ta cúi đầu, ngồi phía đối diện, thậm chí còn không cả nhìn Trịnh Tần Mỹ, bực bội gõ tay lên mặt bàn. Một lát sau, anh ta quay đầu hỏi cai ngục: “Tới giờ chưa?”

Hiển nhiên điều này khiến Trịnh Tần Mỹ rất đau lòng, bà nuốt lại lời định nói phía sau, lấy tay vén tóc vào mang tai. Sau khi suy đi tính lại, bà bỗng thấy ngoại trừ im lặng ra, bà không thể nhận được đánh giá chính xác nào từ chỗ con trai.

“Mẹ là mẹ con.” Trịnh Tần Mỹ khàn giọng hỏi: “Tại sao con lại ghét mẹ như vậy?”

Tựa như vừa sinh ra họ đã là kẻ địch của nhau.

Giọt nước mắt của bà không thể khiến đối phương đồng cảm, sự quan tâm và chân thành của bà cũng không đổi lại được lòng bao dung của đối phương.

Cho dù bà có nói những lời hay ho tới mấy, dịu dàng biết bao, Trịnh Hiển Văn vẫn không thích.

Trịnh Tần Mỹ hỏi: “Tại sao con luôn cảm thấy Hàn Tùng Sơn tốt?”

“Tôi không thấy ông ta tốt.” Trịnh Hiển Văn nhún vai: “Ông ta cũng cảm thấy tôi không phải người làm nên cơ đồ gì đúng không, nếu không tại sao ông ta phải hại tôi?”

Trịnh Tần Mỹ không nhịn được nói: “Con biết ông ta hại con thì tránh xa ông ta ra chút.”

Trịnh Hiển Văn cảm thấy từng lời nói phát ra từ miệng bà đều vô cùng chói tai: “Bà tránh xa ông ta ra mới phải, bà đừng có suốt ngày đi dọa dẫm ông ta.”

Trịnh Tần Mỹ run rẩy, tưởng mình nghe nhầm. Bà không thể tin nổi, suýt chút định đứng dậy, bà vỗ ngực, nói: “Mẹ dọa dẫm gì ông ta? Người nuôi con lớn tới từng này là mẹ, nếu như mẹ muốn dọa dẫm ông ta, mẹ đã không cần sống cực khổ vậy rồi! Hơn nữa loại người không cần mặt mũi như Hàn Tùng Sơn thì sợ gì mấy trò dọa dẫm chứ? Ông ta còn sợ mất mặt sao? Ông ta có quan tâm con là con trai ông ta sao?”

Trịnh Hiển Văn ngả người về sau, bịt tai lại, tỏ ý mình từ chối nghe những lời này.

Trịnh Tần Mỹ kích động, đập bàn, khóc lóc: “Người hại con phải ngồi tù là ông ta, con còn nói giúp cho ông ta! Trước đây con đâu bất thường như thế! Con làm việc bất lương cũng thôi đi, lại còn chỉ biết tới mỗi tiền! Vì tiền mà con bán rẻ cả lương tâm sao? Con còn phạm pháp nữa! Con biết người bị con lừa gạt đáng thương tới nhường nào không?”

Trịnh Hiển Văn thấy bà như vậy cũng nổi giận, gào lên: “Gì mà lừa gạt? Tôi không lừa ai hết! Lẽ nào không phải do chính họ tham lam sao? Tôi nói cho bà biết, bản chất con người đều như nhau cả! Mọi người đều đê tiện, hèn hạ như nhau, điều không chấp nhận được là thất bại! Nhưng bà suốt ngày chỉ đổ lỗi cho người khác!”

Cai ngục nghe thấy tiếng cãi vã liền đi tới ngăn cản: “Đừng kích động vậy, bình tĩnh lại hết đi.”

Trịnh Tần Mỹ khó thở, nói: “Vậy con nói cho mẹ biết, mẹ có lỗi gì?”

Trịnh Hiển Văn vẫy tay, cười âm u: “Hở tí là bà đi tìm ông ta, nhờ ông ta giúp đỡ. Bà có quen hai chị em họ Giang gì đó không? Vớ được người nào trên đường bà cũng đi tìm bố tôi, bảo ông ta sắp xếp công việc cho họ. Nếu tôi là ông ta tôi cũng thấy bà đang dở trò.”

“Nếu bà tốt bụng thế sao bà không giúp tôi? Bà giúp tôi được lần nào chưa? Bà chỉ biết nói cái này không được, cái kia không được, cái gì cũng là lỗi của tôi, của tôi hết! Bà hài lòng chưa?”

Nói xong anh ta bèn đứng dậy, phủi tay rời đi.

Trịnh Tần Mỹ sững sờ tại chỗ, trong mắt chỉ còn lại sự ngỡ ngàng. Bà lẩm bẩm mấy câu, mãi cho tới khi có người giục bà mới lê đôi chân nặng trĩu ra ngoài. Khi đi tới cửa, bà vẫn không cam tâm, quay đầu lại nhìn, xác nhận Trịnh Hiển Văn không ngoái lại nhìn, nước mắt bà lại rơi.

Rất nhiều ngày sau Trịnh Hiển Văn mới nhận được thông báo về cái chết của Trịnh Tần Mỹ. Anh ta chưa bao giờ ngờ tới người phụ nữ mạnh mẽ đó sẽ tự tử.

Bà luôn tự ti, lạc lõng, tựa như mầm non chết yểu trong mưa bão.

Nhưng bà cũng luôn mạnh mẽ, quật cường, ngay cả bệnh tật, nghèo khổ cũng chưa bao giờ đánh gục được bà.

Khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của Trịnh Hiển Văn là không thể nào. Rất lâu sau đó, anh ta luôn trong trạng thái mất hồn mất vía.

Ban đầu, người anh ta không muốn gặp đã dùng đủ mọi cách thức xuất hiện trong thế giới của anh ta. Lúc nằm mơ vào nửa đêm, khi nghe cai ngục nói chuyện, tất cả đều có hình bóng của Trịnh Tần Mỹ.

Nhưng về sau không còn ai nhắc tới cái tên này với anh ta nữa, Trịnh Tần Mỹ đã biến mất, không để lại dấu vết nào.

Cũng không còn ai tới thăm anh ta.

Khi anh ta một mình đi ra cổng trại giam, anh ta mới bàng hoàng nhận ra, anh ta đã không còn người nhà nữa. Cảnh tượng cuối cùng anh ta thấy Trịnh Tấn Mỹ lại hoang đường đến vậy.

Hà Xuyên Châu nói mấy câu, thấy anh ta không tập trung nghe thì dứt khoát dừng lại.

Người đã chết rồi, kể ra bể khổ của bà cũng chẳng ai thương hại.

Trịnh Hiển Văn hoàn hồn, đảo mắt, nhìn cô nói: “Là vậy sao…”

Anh ta nở nụ cười nhạt: “Thảm thật đấy, không có lấy cả một người bạn bên mình.”

Hà Xuyên Châu bật cười: “Anh đúng là có hiếu.”

Trịnh Hiển Văn không bận tâm tới lời châm biếm của cô, khẽ nói: “Bà ấy nhắc tới cô mấy lần liền, vậy nên tôi rất có ấn tượng với cô. Bà ấy luôn nói cô là người tốt, cô là người duy nhất biết rõ hoàn cảnh của bà ấy mà vẫn tình nguyện giúp bà ấy.”

Hà Xuyên Châu chỉ cho bà ấy số điện thoại, đứng bên cửa sổ an ủi bà ấy mấy câu, vậy mà Trịnh Tần Mỹ đã nhớ kỹ như vậy.

Mặc dù Hà Xuyên Châu cũng chưa làm gì cho bà ấy, nhưng cô đã trở thành trụ cột tinh thần đối với một người luôn cô độc, không ai ở bên như bà, cũng trở thành ngoại lệ duy nhất, dám trò chuyện với bà mà không dè chừng điều gì.

Điều này cho thấy bà đáng thương, lương thiện tới nhường nào.

Đáng tiếc cuối cùng Hà Xuyên Châu vẫn không giúp được bà.

Hà Xuyên Châu luôn nghĩ mình và bà chỉ có duyên thoáng qua, nhưng khi vô tình biết được chuyện này, cô không khỏi cảm thấy buồn man mác.

Bao nhiêu năm qua, luôn có một suy nghĩ đè nén lên trái tim cô, thi thoảng cô sẽ tự hỏi, nếu khi đó thái độ của mình không cứng rắn đến vậy, liệu có khi nào Trịnh Tần Mỹ sẽ không đi vào con đường đó hay không?

Tới giờ suy nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn.

Mắt cô lóe lên tia sáng, cổ họng khô khốc khiến cô phải nuốt nước bọt, đầu lưỡi chỉ nếm được vị đắng chát. Cô ngẩng đầu lên, hỏi thẳng: “Trịnh Hiển Văn, anh đã giết Hàn Tùng Sơn sao?”

“Là tôi giết.” Trịnh Hiển Văn đáp rất nhanh: “Chúng ta có thể nói những chuyện khác trước được không?”

Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Trịnh Hiển Văn im lặng trong giây lát rồi lắc đầu.

“Tôi không biết. Sau khi mẹ tôi chết, tôi thật sự cảm thấy tôi rất bất thường. Khóc cũng không khóc được, khó chịu cũng không nói rõ được là khó chịu ở đâu. Bà ấy vừa đi đã như bản thân chưa bao giờ tồn tại trên đời, chỉ có cô vẫn nhớ tới bà ấy.”

Trịnh Hiển Văn chân thành hỏi: “Cô nói xem tại sao bà ấy phải tự sát?”

Hà Xuyên Châu không trả lời, nhìn thẳng vào mắt anh ta, kìm nén lửa giận trong lòng, hỏi lại: “Anh thật sự không biết sao?”

Tóm lại cuộc đời của Trịnh Tần Mỹ chỉ toàn bi thương, nực cười.

Khi còn nhỏ, bà không hiểu chuyện, chủ động nghỉ học phụ giúp việc nhà cho bố mẹ.

Tới khi trưởng thành mà bà vẫn còn chưa đủ chín chắn, bị Hàn Tùng Sơn dễ dàng lừa gạt, sau khi mang thai thì bị vứt bỏ.

Một mình bà nuôi lớn con trai, kết quả lại là một đời cay đắng.

Bà không thông minh nên luôn song song với lựa chọn chính xác. Bà cũng không may mắn nên mới gặp toàn người bất lương.

Trước sự bất cần đời của Trịnh Hiển Văn, cái chết của bà như một vở kịch bi ai, tất cả đều vì sự lạnh lùng của hai bố con họ.

Hà Xuyên Châu cảm thấy, bà ấy cố gắng sống như vậy nhưng lại gánh chịu sự lẻ loi, cô quạnh, bà chết không phải vì thuốc sâu mà là vì tuyệt vọng.

“Tôi luôn nghĩ, tại sao hôm đó sau khi gặp tôi, bà ấy lại tự sát. Lời tôi nói với bà ấy tàn nhẫn vậy sao?”

Trịnh Hiển Văn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trần nhà.

“Đúng vậy.” Anh ta tự hỏi tự trả lời: “Tôi đáng chết.”