Lối Rẽ

Chương 39




Trong nhà Hà Xuyên Châu không có đèn nhỏ, cô thích đèn trắng công suất lớn, những nơi đủ ánh sáng khiến cô luôn tỉnh táo. Khi cần yên tĩnh, cô sẽ khóa trái cửa sổ, kéo rèm dày cộp lại, nhốt mình trong không gian kín mít, không chút ánh sáng.

Sự khác biệt giữa hai thái cực kéo dài suốt bao năm đã trở nên cố định, trở thành thói quen sống của cô. Như vậy nó mới có thể nói cho cô biết cô cần suy nghĩ hay cần nghỉ ngơi.

Tối nay gió rất to, Hà Xuyên Châu nằm trên giường, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc như sóng biển bên ngoài, không chắc có phải trời đang mưa không.

Cô mơ mơ màng màng thiếp đi, những nơi không biết tên xưa cũ bất chợt hiện về, có nơi thật, có nơi chỉ là giả. Khi đi qua tiềm thức của cô, mọi thứ mang theo cảm giác tươi đẹp, mông lung.

Cô nhớ tới khi vẫn còn sống ở nhà ông bà ngoại, nghỉ hè mẹ sẽ đưa cô về quê.

Cổng nhà có một nhánh sông, lượng nước thay đổi khiến dòng sông lúc trong lúc đục, có lúc cuồn cuộn chảy. Mực nước có thể cao hơn cả cầu đá bắc ngang, thậm chí còn nhấn chìm cánh đồng hai bên.

Tiếng nước sông vỗ vào nhau mang theo sự tĩnh lặng, bình yên đặc biệt, kèm theo đó là hơi nước thanh mát, dễ chịu. Nhưng Hà Xuyên Châu đã lãng quên nó từ rất lâu.

Nghỉ hè năm lớp 11, Hà Húc vốn muốn đưa cô ra ngoài cắm trại, kết quả có một nhóm trộm lẻn vào khu dân cư Tử Dương, cảnh sát cần huy động toàn bộ lực lượng, do vậy ông không thể rời đi, chỉ đành tìm một thím thân quen trông chừng cô, bảo Hà Xuyên Châu tìm mấy bạn học đi cùng.

Đương nhiên Hà Xuyên Châu đã tìm Châu Thác Hàng. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô thích nghe tiếng nước, vậy nên lều của họ dựng trên bãi đất cạnh một dòng sông.

Tối đó trời đột nhiên đổ mưa, nước bắt đầu dâng lên. Châu Thác Hàng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, anh không dám ngủ, lại không muốn đánh thức Hà Xuyên Châu, thế là nửa đêm anh mặc áo mưa, ngồi xổm bên ngoài lều của cô, liên tục quan sát mực nước dưới sông, có gì kịp thời báo cho bọn họ di tán.

Nửa tiếng sau trời đã tạnh, anh mới quay về lều của mình, nhưng cũng không ngủ được.

Khi đi Hà Xuyên Châu rất vui, Châu Thác Hàng lại mệt mỏi. Anh đá hòn đá bên đường, nhỏ giọng nói: “Lần sau không đi nữa.”

Hà Xuyên Châu buồn cười hỏi anh: “Anh thật sự không ra ngoài với tôi nữa sao?”

Châu Thác Hàng do dự hồi lâu, cho thêm định ngữ*, khiến câu không có bất kỳ sai sót nào: “Lần sau không qua đêm cạnh sông khi trời mưa nữa, nếu là đi với người khác.”

*Là thành phần bổ nghĩa cho danh từ.

Sau khi lược bỏ hết những thành phần râu ria khác, Hà Xuyên Châu hiểu anh đang nói “Có thể ra ngoài với cô”.

Thật ra tối đó, khi trời tờ mờ sáng, Hà Xuyên Châu mơ màng nhìn thấy bóng người ngồi ngoài lều, giống như tối nay, anh yên lặng ngồi bên giường cô, nhìn cô thật lâu, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

Bóng dáng Châu Thác Hàng thay thế tiếng nước chảy, trở thành nhân vật chính cho khoảng ký ức ấy, khiến nó trở nên sống động, an toàn hơn.

Hà Xuyên Châu ngủ rất lâu, mãi cho tới sáng sớm, cô mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện, cầm điện thoại lên xem, là cục trưởng Phùng gọi tới. Cô nhìn đồng hồ, 7h18, may không ngủ quên.

Cục trưởng Phùng nói với cô, vì video trước đó quá hot, đẩy mọi chuyện lên cao trào nên hôm nay có người ở đồn cảnh sát thành phố tới điều tra. Nếu cô rảnh có thể tới đồn sớm chuẩn bị, tốt nhất là viết một bản báo cáo nói rõ mọi chuyện, anh Hoàng đã giúp cô chuẩn bị những tài liệu cần thiết.

Hà Xuyên Châu kéo rèm cửa ra, thấy trời đã sáng hẳn, cô híp mắt, gật đầu đáp: “Vâng.”

Cô tìm dép lê, tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong, khi đẩy cửa đi ra thì thấy Châu Thác Hàng đang ngồi trên sofa trong phòng khách, Một cây chổi lau nhà còn ướt dựa vào góc hành lang, hiển nhiên nhà đã được dọn dẹp.

Hà Xuyên Châu sững sờ, hỏi: “Mấy giờ anh qua đây?”

“Khoảng năm giờ.” Châu Thác Hàng cúi đầu nhìn đồ trong tay: “Anh không ngủ được.”

Vì thức đêm nên giọng anh rất trầm, âm cuối còn rất nhẹ, cũng vì vậy mà nghe có vẻ anh vô cùng tủi thân. Nói xong anh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô.

Hà Xuyên Châu tưởng anh định nói gì, Châu Thác Hàng hỏi một câu khiến cô rất mất thể diện: “Bao lâu rồi em chưa lau nhà? Tích một đống bụi luôn.”

Hà Xuyên Châu im lặng, giả vờ nhớ kỹ lại rồi nói với anh: “Hôm qua, hoặc hôm kia, em có lau rồi.”

Châu Thác Hàng tưởng ít nhất phải một tuần chưa lau, cho dù lau chắc cũng chỉ lau cho có, chứng cứ rành rành ra đó.

Hà Xuyên Châu ngẩng đầu nhìn đồ anh cầm, thấy là vở bài tập tìm ra được lúc cô dọn đồ trước đó. Những quyển sách cũ không dùng đến khác đã bị cô mang đi hết, một ít tài liệu được giữ lại, quyển vở bài tập này là một trong số đó, có thể dùng từ ma xui quỷ khiến để hình dung về hành động này.

Châu Thác Hàng phát giác ra ánh mắt của cô, anh giơ vật chứng lên, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: “Năm đó anh không tìm thấy, anh hỏi có phải em cầm nhầm không, em thề thốt nói không có, còn nói mình đã tìm rồi.”

Hà Xuyên Châu: “…” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hôm nay chủ đề Châu Thác Hàng nói xoay chuyển vừa nhanh vừa sượng trân, anh liên tiếp đánh phủ đầu cô hai lần khiến Hà Xuyên Châu không biết đáp sao. Anh lại chuyển chủ đề lần nữa, lần này đã cẩn thận hơn nhiều, chậm rãi nói: “Tối qua em…”

Hà Xuyên Châu không tiếp lời, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Mắt Châu Thác Hàng sáng lên, khóe môi giật giật: “Quét thẻ tín dụng của anh.”

Hà Xuyên Châu không nhịn được cười thành tiếng, cô phát hiện ra không biết Châu Thác Hàng đã học được khả năng nói dối đỉnh cao từ trường học lúc nào.

Nếu Hà Xuyên Châu thừa nhận, anh cũng không bị thiệt, nhưng nếu cô không thừa nhận, vậy anh sẽ được đà lấn tới.

Có điều cô thấy kỹ năng anh học được không ổn lắm, giới hạn trong rất nhiều trường hợp, không thể sử dụng rộng rãi, Hà Xuyên Châu nghĩ anh có thể đi làm đơn xin hoàn lại học phí.

“Em không nhớ sao?” Châu Thác Hàng nhìn chằm chằm mắt cô: “Phải trả lại chứ.”

Hà Xuyên Châu cười hỏi: “Thật sao?”

“Ừm.” Châu Thác Hàng gật đầu, nói y như thật: “Nhiều lắm, vượt quá mức chi tiêu rồi.”

Dường như khi đối diện với Hà Xuyên Châu, anh sẽ mất đi chút lòng dũng cảm, không thể thẳng thắn hoàn toàn được, điều này không giống với tác phong làm việc vốn có của anh.

Anh muốn hỏi một vài câu trả lời mẫn cảm, nhưng cách áp dụng lại khéo léo, uyển chuyển, thăm dò rất nhiều suy nghĩ của Hà Xuyên Châu, giống như làm những đề yêu cầu chọn ra đáp án đúng nhất.

Phán đoán của anh chưa chắc đã đúng, vậy nên anh có thể khiêm tốn tiếp nhận sai sót của mình. Điều này mâu thuẫn với sự cố chấp tồn tại trong anh, một khi phát hiện đề bài chính là Hà Xuyên Châu thay đổi suy nghĩ, cho dù là cách giải vô lý tới đâu, anh cũng chịu được.

Trần Úy Nhiên đau đớn nói với anh, nếu anh có thể dùng một phần sự lạnh lùng khi đối xử với người khác để đối diện với cô, anh sẽ không ra nông nỗi này.

Châu Thác Hàng không đồng tình lắm.

Anh cảm thấy mình vẫn rất tiết chế, anh cũng biết tức giận.

Nếu lần này Hà Xuyên Châu không trả lời anh, anh sẽ giận.

Và sau đó sẽ nghĩ cách khác. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Em không có tiền.” Hà Xuyên Châu cảm thấy thú vị, mặt không biến sắc nói: “Một đồng cũng không có. Anh lấy đồ trong nhà em đi cầm đi.”

Châu Thác Hàng nhíu mày, hiển nhiên không thể chấp nhận sự vô lại của cô. Anh đang định lên tiếng, điện thoại của Hà Xuyên Châu lại vang lên. Cô nhìn tên người gọi tới, sau khi nghe máy thì ra hiệu “Đợi chút” với Châu Thác Hàng, tiếp đó đi giày, vội vàng chạy ra ngoài.

***

Hôm nay cục trưởng Phùng tới rất sớm.

Bà* đã mất ngủ cả đêm. Khi Hà Xuyên Châu đi vào, bà đang đi đi lại lại trước cửa sổ. Đợi anh Hoàng đi vào trong, đóng cửa lại, cô mới ngồi vào vị trí của mình. Bà nhận lấy báo cáo Hà Xuyên Châu đưa, không nhìn mà bảo hai người lên mạng tìm từ khóa trước.

*Tới bây giờ mới biết cục trưởng Phùng là nữ, nên từ chương này mình sửa ngôi 3 của cục trưởng thành bà nhé.

Qua một đêm, dưới sự tác động của một vài yếu tố tiêu cực, độ hot của chuyện này đã tăng nhanh hơn tưởng tượng. Rất nhiều mạng xã hội đều đang thảo luận về việc này, xem ra lần này Hàn Tùng Sơn đã đầu tư không ít vào dư luận.

Ông ta rất thính, giỏi đục nước béo cò, đọc một lúc lâu mà mọi người vẫn không nhìn ra những bài đăng, bình luận đó có phải do ông ta viết hay không.

Hiện tại trong những bài viết liên quan, rất nhiều người đang chửi Hà Húc, Hà Xuyên Châu và cả cục trưởng Phùng. Còn có người chửi cả bộ công an.

Có người còn quá đáng hơn, cảm thấy Hà Xuyên Châu chỉ là một trung đội trưởng của một phân cục cảnh sát lại có thể nắm thóp ông chủ của doanh nghiệp lớn như Quang Dật, đổi lại là người bình thường thì sao?

Nếu cảnh sát bán thông tin cá nhân của người dân cho phóng viên vì tiền, lợi ích thì làm sao?

“Cho dù chuyện của Đào Tiên Dũng có phải thật hay không, cảnh sát này cũng rất có vấn đề.”

“Tôi là người của thành phố A, tôi nhớ trước đây cảnh sát Hà Xuyên Châu này từng có tiền lệ thi hành luật pháp bằng bạo lực.”

“Bởi vì có thù với mình nên không chút đồng cảm với người bị hại, cho dù là lịch sử đen tối nhỏ bé tới mấy cũng phải đào ra hết đúng không? Còn xứng làm cảnh sát sao?”

Cục trưởng Phùng chọn cho họ đọc mấy bài, sáng sớm đọc mấy bài đó khiến người ta muốn tăng xông.

Anh Hoàng đau đầu kêu la: “Đủ rồi đủ rồi, cục trưởng Phùng, chúng tôi lập tức giải quyết, tôi bảo đảm đấy!”

Từng nếp nhăn trên mặt cục trưởng Phùng đều viết lên chữ “sầu”, bà xoa trán, hất cằm hỏi Hà Xuyên Châu: “Địa chỉ nhà cháu bị lộ chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Hà Xuyên Châu đáp: “Hôm qua cũng không có động tĩnh gì.”

Anh Hoàng chạm vào tay cô, nhắc nhở: “Mấy người này không có ý tốt, nếu được cô tạm thời đổi chỗ ở đi.”

Hà Xuyên Châu cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không phản bác lại ý tốt của anh ấy.

“Video đầu tiên đã bị chủ xóa, nhưng có rất nhiều tài khoản kinh doanh, mạng xã hội phổ biến đã chia sẻ nó, tạm thời không thể xử lý được. Số like của video hot nhất trên Douyin đã là hơn 300 nghìn, chúng ta không thể cưỡng ép dư luận được. Bây giờ không để cư dân mạng thảo luận, tới lúc đó có khi còn xuất hiện suy đoán độc ác hơn.” Sắc mặt cục trưởng Phùng nghiêm trọng, tay phải gõ mặt bàn: “Khó lắm phân cục chúng ta mới được hot một lần, nhưng lại vì lý do không mấy tốt đẹp, chúng ta nhất định phải nhanh chóng ra mặt đưa ra lời giải thích xác đáng.”

Anh Hoàng gật đầu lia lịa, bày tỏ sự đồng tình, anh ấy ai oán phụ họa: “Sao cư dân mạng lại hứng thú với tin tức còn chưa được chứng thực như vậy nhỉ?”

Anh ấy thấy Hà Xuyên Châu vẫn còn xem video liền giữ tay cô lại, lắc đầu, nói với cục trưởng Phùng: “Tôi là người phụ trách, dù sao tôi cũng vô cùng công bằng trong việc điều tra Đào Tiên Dũng. Thông tin trong bài viết của Mùa thu lạnh mấy độ là do anh ta tự đi liên lạc với nhân chứng rồi có được, không liên quan gì tới chúng ta. Bản thân Viên Linh Vân cũng là người bị hại, cô ấy có quyền kể lại những chuyện mình đã trải qua, chúng ta không thể ép cô ấy phải giữ im lặng được đúng không?”

Cục trưởng Phùng nghiêng người về phía trước, hỏi anh ấy: “Cậu nói với tôi điều này có tác dụng gì sao?”

Anh Hoàng vô tội nói: “Vậy bác nói với bọn cháu những điều này cũng có tác dụng gì đâu, cũng đâu phải lỗi của bọn cháu.”

Cục trưởng Phùng khó chịu, Hà Xuyên Châu nói: “Hôm qua Đào Duệ Minh bị đưa tới đồn, nếu như cậu ta có thể ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, có lẽ tình thế sẽ được kiểm soát nhanh chóng.”

“Cháu hy vọng vào cậu ta?” Cục trưởng Phùng lắc đầu: “Cháu nghĩ cách khác đi, bác cảm thấy cậu ta không đáng tin.”

Theo kinh nghiệm của bà, thanh niên phản nghịch còn đáng sợ hơn cả phần tử phạm tội bình thường.

“Nếu như Mùa thu lạnh mấy độ có thể đứng ra lên tiếng cũng được, vấn đề là không biết anh ta là ai.” Anh Hoàng bất lực thở dài: “Hơn nữa bài viết của Đào Duệ Minh nửa thật nửa giả, đối tượng không rõ ràng, muốn thanh minh hoàn toàn hơi khó.”

Bài viết của Mùa thu lạnh mấy độ ra quá nhanh, lại chi tiết. Ngay cả Thiệu Trí Tân ban đầu cũng nghĩ là thông tin bên cảnh sát tuồn ra, họ phải làm sao để chứng minh mình không làm vậy?

“Hà…” Anh Hoàng ngập ngừng, cẩn thận nhìn Hà Xuyên Châu rồi mới nói tiếp: “Cái chết của chú Hà đã được một số phóng viên thanh minh cho, nhưng nó không được mấy ai biết tới.”

Ba người rơi vào im lặng, điện thoại của anh Hoàng và Hà Xuyên Châu đều lần lượt rung lên, là tin nhắn trong nhóm.

Anh Hoàng sầm mặt ấn vào, đọc xong tiêu đề, vẻ mặt anh ấy mới giãn ra, vui vẻ nói: “Trời ơi cái miệng nhỏ xinh thần tiên của tôi, Mùa thu lạnh mấy độ lên tiếng thanh minh thật này!”