Mười hai giờ.
Dưới ánh nắng trưa rực rỡ, Lương Vận ngồi ở cuối giường lục lọi vali. Sau khi đã sắp xếp xong hết hành lý, vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông đã hẹn giờ đến.
Tấm rèm cửa được kéo ra hết cỡ, ánh nắng ồ ạt tràn vào căn phòng.
Lương Vận suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng WeChat.
Tối qua khi ăn tối, Lương Vận đã đề cập, cô nói đùa rằng, không phải để trả tiền cho anh mà chỉ để tiện liên lạc trên đường đi. Còn chưa nói xong đã thấy anh gật đầu đồng ý.
Lần này anh đồng ý khá nhanh, anh buông đũa xuống, lấy điện thoại ra từ túi quần rồi đưa cho Lương Vận để cô thêm vào danh bạ.
…
Lương Vận hỏi: Mấy giờ đi?
Cô gửi tin nhắn đi, còn chưa được mấy giây đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, bóng dáng của người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông cao lớn mặc cả cây đen, ngiêng người chặn cửa.
“Tài xế La, anh đến muộn.” Giọng nói bất mãn nhưng trên mặt lại không lộ vẻ trách móc.
La Thành ho khan hai tiếng, “Đồ đạc đã dọn dẹp xong chưa?”
Lương Vận không nói gì, quay người sang một bên, để anh nhìn thấy chiếc vali bên giá giày.
La Thành cười: “Đi thôi.”
Đi xuống lầu, Lương Vận đi phía trước, La Thành muốn trả phòng nên bảo cô lên xe chờ trước.
Đi qua quầy lễ tân, cô đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn.
“Sao vậy?” La Thành thấy cô đứng im.
KHÔNG PHẢI LẦN ĐẦU TIÊN GẶP..Lương Vận quay lại, nhún vai, “Không có gì, đi cùng nhau đi, cũng không mất nhiều thời gian.”
La Thành gật đầu, đi theo cô.
“Chào anh, anh muốn trả phòng à?” Một người phụ nữ trung niên đứng dậy từ quầy lễ tân.
La Thành ừ một tiếng, từ túi sau móc ra hai thẻ phòng đưa cho bà.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ kính càng lên cao, khiến người ta gần như quên mất sắp đến mùa đông giá rét.
Lương Vận nhận ra, nơi đây chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối rất lớn.
Ánh nắng buổi trưa rọi trên vai, tuy không quá ấm áp, nhưng ít nhất cũng dễ chịu hơn nhiều so với việc phải co ro trong gió cát vào sáng sớm và tối muộn.
Mở cửa ra, chiếc xe việt dã màu đen đã đỗ sẵn trước cửa.
La Thành đi ra sau cốp xe để cất hành lý, Lương Vận vòng qua phía trước và lên xe trước.
Mở cửa xe ra, một mùi hương nồng nàn xộc vào mũi.
Lương Vận nhìn lên kệ trước kính chắn gió, chiếc túi trắng buộc miệng không chặt, tỏa ra hơi nóng hổi từ bên trong.
Lương Vận muốn đưa tay ra sờ nhưng chưa kịp chạm vào, La Thành đã mở cửa xe và chen vào ngồi cạnh.
Cô vội rụt tay lại.
La Thành cắm chìa khóa, khởi động xe nhìn cô: “Sao cô không ăn?”
“À.” Lương Vận quay đầu, sờ sờ mặt: “Anh vừa đi mua cái này à?”
“Ừ, ăn nhanh đi, lát nữa nguội sẽ có mùi tanh.”
Chiếc xe dần chuyển làn, hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Lương Vận cầm chiếc bánh lên, hỏi anh: “Anh đã xem tin nhắn tôi gửi cho anh chưa?”
“Xem rồi.”
“Vậy sao không trả lời lại?”
Lúc cô gửi tin nhắn, anh đang đi lên cầu thang, chỉ vài giây là gặp nhau, cần gì phải trả lời tin nhắn.
La Thành nói: “Lúc đó sắp đi đến cầu thang rồi.”
Lương Vận cắn miếng đầu tiên, nhân thịt cừu, đậm đà và nhiều nước.
Thực ra cô không thích ăn thịt cừu lắm, món này cô không nấu được, nấu không khéo sẽ có mùi tanh.
Đi làm, công ty có căng tin, ăn mãi cũng ngán nên gọi đồ ăn ngoài, về nhà lại đổi sang món xào nấu đơn giản mà hương vị nấu ra thì thảm hại… Cũng tạm qua bữa.
“Tài xế La.” Lương Vận quay đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Anh có biết… Không trả lời tin nhắn của người khác là điều bất lịch sự không?”
La Thành nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Chỉ là một tin nhắn thôi mà.”
Lương Vận nói giọng nhẹ nhàng, giả vờ giận dỗi: “Như vậy khiến tôi cảm thấy mình rất thất bại.”
La Thành nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, hỏi: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Ừ.” Lương Vận đã ăn đến cái thứ ba: “Tôi sẽ nghĩ rằng có lẽ anh không muốn nói chuyện với tôi hoặc là tôi có hành vi nào khiến anh không hài lòng, hoặc là…”
La Thành cảm thấy da đầu tê dại, nghĩ rằng não của người phụ nữ này quả thật khác người.
Anh chặn lời cô, xen vào, lắc đầu cười: “Phụ nữ các cô đều vậy à?”
“Đều thế nào?” Lương Vận hỏi lại.
Anh suy nghĩ một lúc, “Hay suy nghĩ lung tung, mượn chuyện để làm lớn chuyện?”
“Anh La…” Lương Vận không trả lời, giả vờ đánh giá anh, “Hỏi như vậy, xem ra anh có không ít kinh nghiệm nhỉ.”
La Thành bật cười: “Cô cũng biết chơi chữ nhỉ.”
“Cố ý lái sang chủ đề khác.”
La Thành nhìn cô một cái rồi quay lại, nhìn về phía con đường sa mạc phía trước, nghiêm túc hơn một chút: “Người phụ nữ ngu ngốc nào sẽ muốn ở bên một người suốt ngày đêm lái xe, quanh năm không về nhà lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng phải rất ngu ngốc sao?”
Lương Vận dường như nghe ra chút gì đó từ những điều này, cô cười cười, giọng nói bình thản: “Phụ nữ và đàn ông ở bên nhau, không phải lúc nào cũng vì mục đích nào đó.”
La Thành không lên tiếng.
“Người với người có lẽ không giống nhau.” Lương Vận ngồi thụp xuống, “Suy nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm sẽ khiến anh rất mệt mỏi.”
La Thành bỗng muốn hỏi một câu, “Tại sao cô đến đây? Một mình đến đây, nói là du lịch? Thời điểm không thích hợp, mùa cũng không thích hợp, không chuẩn bị hành trình, không có kế hoạch gì, rất khó để khiến người ta tin tưởng.”
Hay là, đã gặp phải chuyện gì đó…
Anh lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong lấy đâu ra tâm trạng để suy nghĩ chuyện khác.
“Ăn xíu mại (*) không?”
(*) Xíu mại là một món của
ẩm thực Trung Hoa, có nguồn gốc từ thành phố
Hồi Hột,
Nội Mông. Trong
ẩm thực Quảng Đông, món này thường được phục vụ như món
dim sum ăn nhẹ.
[1] Ngoài việc gắn liền với cộng đồng người Hoa, một số biến thể của xíu mại cũng xuất hiện tại Nhật Bản (焼売,
Shūmai) và một vài quốc gia Đông Nam Á trong đó có Việt Nam.
Lương Vận đột ngột lên tiếng, hỏi anh.
La Thành nhìn vào túi, tám cái đã ăn sáu cái, còn lại hai cái.
Khẩu vị cũng khá lớn.
“Ăn rồi, bên trong đều là của cô đấy.” Anh lắc đầu, tùy ý hỏi, “Nhân thịt cá ngon không?”
Lương Vận lấy túi lại, nhìn vào bên trong, “Chẳng phải đều là nhân thịt cừu sao, còn có nhân khác nữa à?”
La Thành bỗng bật cười: “Vậy là may mắn hay xui xẻo của cô đây, tôi gọi sáu cái nhân thịt cừu, hai cái nhân thịt cá.”
Cửa hàng xíu mại đó rất nổi tiếng, có đủ loại hương vị, La Thành nghĩ mấy hôm nay toàn ăn thịt bò và thịt cừu, muốn đổi cho cô sang món khác, sợ nhân thịt cá không quen ăn nên chỉ dặn chủ quán cho thêm hai cái vào bên trong, kết quả là còn chưa kịp ăn.
Lương Vận xoa xoa bụng, “Tôi ăn không nổi nữa.”
La Thành giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ăn không nổi thì đừng cố gắng nữa, để đó đi.”
Lương Vận suy nghĩ vài giây, vẫn cầm lấy một cái: “Cũng không phải là không được, tôi chưa ăn nhân thịt cá bao giờ, để nếm thử xem sao.”
La Thành cười nhạt, nhận ra điều gì đó hỏi cô: “Sao không uống trà sữa, không sợ bị nghẹn à?”
“Trà sữa nào?” Lương Vận hoàn toàn không nhìn thấy.
Chiếc xe dần dần giảm tốc độ, La Thành nhìn lên mặt bàn trước tiên, không có, anh mới nhớ ra điều gì đó.
“Ở đây, tự lấy đi.” Anh cúi đầu, nhìn về phía tay vịn, “Uống nhanh đi, không thì sẽ nguội mất.”
Khóe miệng Lương Vận cong lên, tự mình vươn tay ra lấy, “Tài xế La, thái độ phục vụ của anh đối với mọi khách hàng đều chu đáo như vậy sao?”
La Thành khẽ cười, không đáp lời.
Chiếc xe lại chạy đều đặn trên đường cao tốc, hai bên đường dần thay đổi, từ những dãy nhà thấp tầng đến những bãi cỏ khô cằn.
Bên ngoài cửa sổ hai bên không có gì hoang vắng, bầu trời vẫn xanh như thuở nào, nhìn về phía xa, toàn bộ khung cảnh như một sự giải phóng cho tâm hồn, khoáng đạt mà rộng lớn.
Trên đường không có nhiều xe, thỉnh thoảng mới có vài chiếc đi từ phía bên kia.
Lương Vận dựa vào ghế, đột ngột lên tiếng hỏi: “Lái xe cũng phải đi đường đêm à?”
La Thành nghe vậy, suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói của cô, rõ ràng là vì những gì anh vừa nói.
Chưa kịp trả lời, anh lại nghe cô lên tiếng.
“Chúng ta không cần phải đi đường đêm, đi chơi mà, không cần phải sắp xếp lịch trình quá dày đặc.” Lương Vận quay sang nhìn La Thành.
Suốt dọc đường chỉ có anh lái xe mà bản thân cô cũng không có việc gì, chỉ mong đường đi bình an là tốt rồi.
La Thành muốn nói gì đó với cô nhưng nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cô.
“Buồn ngủ rồi à?”
Lương Vận gật đầu.
La Thành đành thôi, tìm thời gian khác để nói cho cô nghe, “Ngủ đi.”
Trước đây, khi làm công việc giao hàng cho khách sạn và nhà máy, thường là hai người đi chung, nếu buồn ngủ hay mệt mỏi trên đường có thể thay thế cho nhau.
Nhưng chuyến đi này, La Thành mới nhận ra, lái xe một mình mới là cô đơn nhất.
Đi về phía tây, ánh sáng dần dần mờ đi, mặt trời đỏ rực rỡ chìm sát vào mép bờ cát mang theo từng đợt gió lạnh.
Điện thoại trên ngăn đựng đồ sáng lên.
La Thành nhìn tin nhắn, là của Tưởng Lợi Xuyên.
Anh không vội vàng lấy điện thoại.
Chiếc xe đi qua một thị trấn nhỏ, La Thành vốn không định dừng lại nhưng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh suy nghĩ một lúc rồi lại vòng lại một vòng.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh một ngôi nhà đất, anh mới đưa tay ra lấy điện thoại.
Tưởng Lợi Xuyên: Anh chở khách du lịch của công ty du lịch à?
La Thành lau mồ hôi trán, nhớ ra mình vẫn chưa nói với cậu ấy, đơn giản trả lời: Ừ, không sao.
Bên kia hiển nhiên đang chờ anh trả lời, tin nhắn trả lời rất nhanh.
Tưởng Lợi Xuyên: Sao lại nghĩ đến việc làm cái việc này?
Anh trả lời: Thuận đường.
Tưởng Lợi Xuyên nhận ra anh không muốn nói nhiều nên đổi sang chủ đề khác: “Thằng súc sinh kia sắp về rồi, có chuẩn bị gì không?”
Trong khoang xe lờ mờ, La Thành khẽ nhếch môi: “Đợi nó vào tỉnh, sau này cậu không cần can thiệp vào nữa, ân oán giữa anh và nó, không ai được phép xen vào.”
Tưởng Lợi Xuyên xóa đi xóa lại, cuối cùng gõ một câu: “Em về Ulanqab rồi, dạo này mẹ không khỏe, em về thăm bà ấy, bên anh khi nào thì kết thúc?”
La Thành trả lời: “Chẳng phải bảo ở Ba Ngạn sao?”
Tưởng Lợi Xuyên nói: “Em giao hàng xong là về, là chuyến cuối cùng.”
La Thành suy nghĩ một lúc, trả lời câu trước của anh: “Còn phải một thời gian nữa, mai vào sa mạc, ở lại hai ba ngày rồi mới lên đường, nếu đi qua đó thì tiện đường đi thăm bà ngoại.”
Tưởng Lợi Xuyên nhanh chóng trả lời: “Được, em chờ anh.”
La Thành giơ tay xoa cổ, thoát khỏi trang web, cất điện thoại đi.
Đang ngoái đầu thì thấy Lương Vận đã tỉnh.
“Trời tối rồi.” Cô nhìn ra ngoài, thu ánh mắt lại và nói với anh: “Sao anh không gọi tôi một tiếng?”
La Thành cười, tự nói một mình: “Cô ngủ giỏi thật.”
Lương Vận không tức giận, từ nhỏ cô đã có tật xấu này, chỉ cần rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất định sẽ buồn ngủ và ngủ rất say.
“Đây là đâu?” Cô hỏi.
La Thành hạ một nửa cửa sổ xe, chỉ cho cô xem, một ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ.
“Bên kia có nhà vệ sinh công cộng, cô muốn đi không?”
Ban đầu không có ý định này nhưng sau khi anh nói vậy lại uống trà sữa, cảm thấy dường như có chút.
Lương Vận nhìn theo hướng anh chỉ, vẻ mặt đờ đẫn.
“Bây giờ không đi thì phải đợi đến tối mới đến chỗ ở.” La Thành dường như đã nhận ra điều gì đó, “Còn phải vài tiếng nữa.”
Lương Vận hỏi: “Anh không đi à?”
Cô không phải là chê bai điều kiện mà là sợ hãi trong đêm tối mịt mù.
Chiếc xe cách nhà vệ sinh ít nhất phải 100 mét, phải đi qua một con mương đất nhỏ, xung quanh không có người, trời cũng đã tối đen hoàn toàn.
La Thành không thể lái xe vào nên chỉ có thể dừng lại bên vệ đường.
Anh cười một cách tự nhiên, “Sợ à?”
Nói thì vậy nhưng đã tháo dây an toàn.
Lương Vận lờ đi biểu cảm trên khuôn mặt anh, giả vờ như không nhìn thấy, đẩy cửa xe và đi theo sau anh.
Cho đến khi đứng trước căn phòng màu đất, cô mới phát hiện ra nhà vệ sinh này không có cửa, đi vào chỉ có một tấm chắn, phía sau là vị trí để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Cô nghiến răng, “Đây là nơi quái quỷ nào mà anh tìm được vậy?”.
Nhưng khi bình tĩnh lại suy nghĩ, thực sự không thể trách anh được, việc tìm ra một nơi như vậy để giải quyết nhu cầu sinh lý dọc đường đã không dễ dàng gì rồi.
Cô thử bước vào trong, kết quả là bật cười.
La Thành đứng trên đống cát hút thuốc, còn chưa cho điếu thuốc vào miệng đã nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau.
Nghiêng đầu nhìn sang, Lương Vận đã đứng sau lưng anh.
“Xong rồi?” La Thành muốn nói sao nhanh thế.
Lương Vận không trả lời, cô nhắm mắt lại nói khẽ.
“…La Thành, ở trong đó không có đèn.”
La Thành hít một hơi thật sâu, đây dường như là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh.
Dưới bầu trời đầy sao rộng lớn, tiếng gió rít từ hướng tây bắc vang vọng qua những cồn cát, cuốn theo bụi cát mịn bay mù mịt quanh chân.
“Không nhìn thấy gì à?”
“Ừm.”
“Vậy làm thế nào, bật đèn pin của cô lên đi,” La Thành mỉm cười: “Tôi cũng không thể vào trong được.”
May mắn là trời tối, La Thành không thể nhìn thấy hai má cô ửng đỏ.
“Tôi quên mang điện thoại rồi, để trên ghế.” Cô bổ sung thêm: “Cái đó… của anh, cho tôi mượn tạm một chút.”
La Thành cười tinh nghịch, ngậm điếu thuốc trên môi, hai tay lần lượt sờ vào túi quần tìm điện thoại, tiện thể vỗ túi hai lần.
Lương Vận nhìn anh tìm kiếm, suýt nghĩ anh cũng không mang theo, kết quả là người đàn ông này nhấc cánh tay lên kéo khóa áo khoác, lấy ra từ túi bên trong.
La Thành đưa cho cô với vẻ đùa cợt: ” Ồ, thì ra là ở đây.”
Lương Vận nhất thời không nói lên lời, không ngờ một người đàn ông tưởng chừng như ít nói lại có một mặt ngây thơ như vậy.
Cô dùng lực, rút điện thoại từ ngón tay La Thành ra, mỉm cười lạnh lùng: “Cảm ơn!”
La Thành lắc đầu mỉm cười, giọng nói trở lại bình thường: “Đi đi, tôi chờ cô bên ngoài.”
Nhà vệ sinh không lớn, chỉ có hai bệ xí xổm, bên trong cũng khá sạch sẽ.
Đêm khuya tĩnh mịch, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đen kịt.
Lương Vận không biết La Thành đang đứng ở đâu, có thể nghe thấy gì hay không, chỉ đành cố gắng kìm nén tiếng động của bản thân.
Sau khi ra ngoài, người đàn ông vẫn đứng trong tư thế kia, đưa lưng về phía bức tường gạch đỏ. Một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc không hút, cúi mắt nhìn mũi chân, chỉ còn lại làn khói trắng chầm chậm bay lên.
Lương Vận bước đến gần, đưa điện thoại cho anh, “Lạnh quá, đi thôi.”
Trở lại trong xe, La Thành khởi động xe trước, sau đó cúi người bật lò sưởi, đưa tay ra khe gió, cảm nhận nhiệt độ vừa phải, mới bắt đầu lên đường.
Một chặng đường tĩnh lặng vô bờ bến, chỉ còn tiếng bánh xe lăn qua sỏi đá trên đường lạo xạo.
Đêm rất tối, không nhìn rõ phong cảnh ven đường.
Càng đi càng xa, cùng với âm thanh phát ra từ trong xe.
–
Phải chăng anh cũng đang thưởng thức… cà phê một mình và ánh sáng ban ngày…?
Phải chăng anh cũng bỗng nhận ra… có thêm thời gian để ngắm nhìn sự thay đổi của bầu trời…?
Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau… liệu thời gian có quay lại một chút…?
Có lẽ chúng ta đều bỏ qua… những cảm xúc ngoài những tổn thương lẫn nhau…?
Nếu một ngày nào đó chúng ta đều nhận ra… tốt đẹp chia tay chỉ là một sự che đậy…?
Nếu chúng ta không nhận ra… hãy dành cho nhau thêm một chút thời gian…?
–
Lương Vận thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ kính, mỉm cười nhẹ không thể nghe thấy, một bài hát tình ca bản nam.
“Tôi thích bản của Lương Tịnh Như hơn.” Lương Vận bỗng lên tiếng, ánh mắt gần như dịu dàng nhìn anh.
Con đường này vắng người, xung quanh thưa thớt.
La Thành đặt một tay lên vô lăng, tay kia chống lên mép cửa sổ, nếu không phải đã ngủ bù sáng nay, thật sợ sắp ngủ quên mất.
“Thật vậy à.” Anh nói: “Thật ra chưa nghe qua.”
Nhiệt độ dần ấm lên, Lương Vận ngồi thẳng người, giơ tay cởi một cúc áo khoác, “Có cơ hội thử xem, cũng không tệ.”
Giọng La Thành đều đều, ừ một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này có một chi tiết ẩn nhỏ, sẽ được giải đáp sau.