Lương Vận không biết đường, chỉ đành lẽo đẽo theo sau La Thành.
Cô không kén ăn, hơn nữa bụng đã đói cồn cào chỉ muốn tìm một quán ăn để ăn cho no cái bụng.
Nhưng người đàn ông bên cạnh dường như không nghĩ đến điều này, vẫn luôn men theo lề đường mà đi. Lương Vận không biết còn bao xa nữa, cũng không biết anh đang đưa cô đi đâu.
Cô nhịn rồi lại lên tiếng: “Anh có muốn đi đâu không? Hay là mình tìm đại một quán nào đó đi.”
La Thành quay đầu lại: “Tôi không.”
Con đường từ nhà nghỉ ra ngoài không xa nhưng Lương Vận lười chẳng muốn đi. Vừa định lên tiếng gọi anh, thì thấy La Thành bỗng nhiên dừng lại.
“Cô đã từng ăn đồ ăn Mông Cổ chưa?”
Lương Vận quay người lại, nhìn qua tấm kính, phóng tầm mắt vào bên trong. Hầu hết các vị trí ăn uống đều được đặt dưới những căn nhà gỗ nhỏ, trên tường treo rất nhiều đồ vật cũ, toàn bộ quán có phong cách dân tộc rất sâu sắc.
“Chưa.”
La Thành bước chân về phía cửa chính: “Vào đi, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Lương Vận không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá anh.
La Thành liếc mắt nhìn sang, vén rèm cửa cho cô, “Sao vậy?”
Lương Vận nói với giọng bình thản: “Anh có thể coi là người đáng tin cậy nhất ở cái nhà nghỉ này.”
Câu nói của cô không mang ý nghĩa gì khác, chỉ đơn thuần là sự thật. Bỏ qua sự chậm trễ khi đón khách vào ngày đầu tiên, những ngày còn lại cũng tạm ổn, ít nhất mọi thứ cần thiết đều được chuẩn bị đầy đủ.
La Thành cúi mắt xuống, khẽ bật cười như thể hiểu ý cô.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, khi thấy hai người bước vào lập tức nở nụ cười chào đón: “Chào buổi tối, hai vị?”
“Chúng tôi đã đặt chỗ trước rồi.” La Thành nói số điện thoại cho nhân viên lễ tân.
Dường như công việc kinh doanh rất thuận lợi, bên trong tiếng ồn ào náo nhiệt, hầu như mọi bàn đều chật kín người.
La Thành dẫn cô đến chỗ ngồi đã đặt sẵn, “Món đã được gọi trước rồi, sẽ lên nhanh thôi, tôi ra ngoài đợi cô.” Anh nhìn Lương Vận một cái rồi nói thêm: “Không cần vội.”
“Anh không ngồi à?”
La Thành quay người, đánh giá vài giây rồi nói: “Tôi không ngồi.”
Lương Vận dứt khoát hỏi: “Sếp Điền của các anh yêu cầu không được ngồi ăn cùng bàn với khách hàng à?”
Nơi xa nhất mà cô từng đến là từ Giang Tô đến Thanh Đảo để học đại học. Sau bao nhiêu năm tốt nghiệp, cô vẫn đi lại giữa hai nơi này. Cô không có nhiều kinh nghiệm du lịch, nhưng cũng không đến mức không hiểu được lý lẽ đơn giản này.
“Không có quy định nào cả.” La Thành ám chỉ nhà hàng này: “Ăn nhiều rồi thì sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.”
Lương Vận bỏ qua lời biện minh của anh, nhàn nhã cười: “Trên đường đi sau này chỉ có hai người chúng ta, lẽ nào đến cả việc ăn uống cũng phân chia rạch ròi như vậy? Hay là anh thấy tôi khó ưa, không muốn làm bạn?”
Mặc dù cô không thích ồn ào nhưng cũng không muốn những ngày này phải một mình đi lại, quá vắng vẻ. Trên đường đi có người để nói chuyện, làm bạn, dù sao cũng tốt hơn nhiều.
La Thành bỗng nhiên bật cười, người phụ nữ này… nói chuyện khá giỏi khiến anh không biết phải nói gì.
Lương Vận thấy anh không có ý định đi, gật đầu về phía sau anh, ra hiệu cho nhân viên phục vụ: “Hay là gọi thêm món, anh gọi có lẽ không đủ cho hai người.”
“Đã gọi nhiều rồi, tôi không đói.”
Chờ một lúc, không thấy cô trả lời.
Anh ngước mắt lên, Lương Vận vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó nhìn anh, anh lắc đầu cười: “Thật đấy, gọi nhiều món rồi hay là gọi thêm món chính?”
“Ừm.” Lương Vận bị nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn thu hút, “Anh gọi gì vậy?”
Nhân viên phục vụ giới thiệu cho cô trước khi La Thành mở lời.
“Thưa quý khách, là thịt cừu nướng tay.” Nhân viên chỉ vào đĩa rộng bên cạnh: “Còn đây là sườn cừu nướng, tất cả đều là đặc sản, quý khách cứ việc yên tâm, ăn rất ngon.”
“Ồ, cảm ơn.” Lương Vận nhìn chằm chằm vào món ăn.
Cô rất đói, nếu không đánh giá cao món ăn trong lòng cũng sẽ không có biểu cảm như vậy.
Nhân viên phục vụ cười hỏi: “Món chính thì sao ạ, quý khách có muốn gọi thêm ngay bây giờ hay đợi một lát ạ?”
Lương Vận chuyển ánh mắt sang người đối diện.
La Thành nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ búng menu, “Giờ lên hết đi, trừ cơm rang, gọi thêm bánh bao nữa.”
Nhân viên phục vụ cười và đồng ý.
Lương Vận chu chu môi: “Nhiều quá rồi.”
“Nói không quá chứ đây chính là khẩu phần ăn bình thường ở đây.” La Thành đưa cho cô một đôi đũa, “Còn có một món chay, cải luộc.”
Cô thực sự không thể nhịn được nữa nhưng món ăn vẫn chưa lên đầy đủ nên chỉ đành tiếp tục chờ đợi một cách thèm thuồng.
La Thành liếc nhìn, dường như nhận ra điều gì đó, “Cứ ăn trước đi, chắc là phải đợi thêm lúc nữa.”
Nói xong, anh cầm đũa trước.
Thấy anh gắp thức ăn, Lương Vận cũng không còn ngại ngùng gì nữa.
Miếng đầu tiên, Lương Vận thực sự nếm được hương vị đặc trưng của dân tộc mà nhân viên phục vụ nói, thịt béo ngậy mà không ngán cũng không có mùi hôi.
Trước món ăn ngon, ai cũng không quan tâm đến phong thái đoan trang.
“Cô thích uống sữa không?” La Thành đột ngột lên tiếng.
Lương Vận dừng lại: “Cái gì?”
La Thành nhếch môi, nhận ra mình đã hỏi không rõ ràng: “Ý tôi là trà sữa, cô có quen uống không, loại mặn ấy.”
Lương Vận sững sờ, cô đã từng nghe nói đến loại mặn nhưng chưa từng thử qua.
Cô nói: “Được.”
Không đợi lâu, tất cả các món La Thành gọi đều được dọn ra.
Ban đầu tưởng sẽ còn thừa rất nhiều nhưng đĩa cũng dần vơi đi, La Thành không ăn bao nhiêu, tất cả đều vào bụng cô gái đối diện.
Bữa ăn này có thể được coi là bữa ăn ngon nhất mà Lương Vận đã ăn trong những ngày qua kể từ khi xuống máy bay.
Cô nhìn xung quanh, ồn ào náo nhiệt, nếu không phải anh đã đặt chỗ trước thì hiển nhiên cô không có may mắn để thưởng thức các món ăn này.
Lương Vận bỗng nhiên nhớ đến một người, nhớ đến chuyện anh luôn nhắc bên tai về quê hương của mình tốt đẹp như thế nào, món ăn độc đáo, con người cũng chất phác. Hôm nay được trải nghiệm một chút, cảm giác thực sự không tệ.
Chỉ tiếc là không được thưởng thức sớm hơn.
Lương Vận nhấp một ngụm trà sữa, chợt hiểu ra món cơm rang anh gọi là để ăn kèm với món này, còn có những miếng giống như sữa đông nổi trên bề mặt.
La Thành thấy cô tò mò, “Chưa từng ăn qua?”
“Chưa.” Lương Vận dùng muỗng múc lên.
“Đây là da sữa, có nhiều cách ăn.” La Thành ra hiệu cho cô nhìn vào nồi, “Bây giờ là ngâm trong trà sữa, trộn với cơm rang, cũng có cách ăn không cho vào.”
“Khá nhiều kiểu ăn mới.” Lương Vận cong môi.
La Thành cười: “Có dịp sẽ dẫn cô đi thử những món khác.”
Cả hai đều không thuộc kiểu người tự nhiên nhưng nói chuyện một câu một câu cũng coi như hợp nhau.
Lương Vận mỉm cười, bỗng ngẩng đầu lên nói: “Hỏi anh một câu hỏi.”
“Ừ.” La Thành đang định lấy điện thoại ra xem giờ, theo bản năng trả lời: “Hỏi đi.”
“Tôi nhớ ông Điền nói anh rất bận, không có thời gian đón tôi, vậy tại sao anh lại đột nhiên đồng ý?”
La Thành dừng tay một lúc, hồi lâu mới nói ra một câu: “Tiền công cao.”
Anh không nói thật, hoặc nói đúng hơn không hoàn toàn nói thật.
Lương Vận mỉm cười gật đầu, cô có thể nhìn ra nên không chọn tiếp tục trò chuyện.
Khi ra khỏi nhà hàng Mông Cổ, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Rõ ràng còn chưa vào đông nhưng thời tiết ở đây lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Trên những con đường của thị trấn nhỏ xa lạ, dạo bước bên cạnh một người đàn ông mà có thể coi là quen biết, không thể nói là thân thiết nhưng ít nhất không phải là người xa lạ, cảm giác này cũng không tệ.
Lương Vận nghĩ, không nói là nhớ, ít nhất anh cũng nên có ấn tượng với cô.
Bước đi không nhanh, dường như là do ăn tối khiến hai người gần gũi nhau hơn nhiều.
La Thành thấy cô xỏ tay vào túi áo khoác nói: “Chênh lệch nhiệt độ ở đây lớn, vào mùa này nhiều người đã mặc áo bông rồi, buổi tối nên mặc nhiều chút.”
Lương Vận nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn anh, ánh mắt lướt qua người anh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên mặt.
Vẻ mặt không tin, anh không mặc à?
“Tôi không thấy lạnh, tôi chỉ nói cho cô nghe thôi.” La Thành nhìn vào mắt cô, nhếch môi cười: “Lần đầu tiên đến đây à?”
Lương Vận nói: “Ừ.”
“Vậy tại sao lại chọn mùa này đến đây?”
“Nhân lúc rảnh rỗi thì đến thôi.” Lương Vận cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
La Thành lắc đầu, nói: “Chẳng sao cả, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Hai người càng đi gần đến tấm biển hiệu nhà nghỉ màu đỏ, khi sắp đến cửa, Lương Vận bỗng lên tiếng.
“... Tài xế La, năm nay anh bao nhiêu tuổi?” La Thành ngoái cổ lại nhìn cô.
“Nói chuyện vu vơ không được à?”
Đợi vài giây, La Thành nói: ” Tôi lớn hơn cô nhiều đấy.”
Lương Vận nhướn mày: “Phải không? Năm nay tôi 27 tuổi.”
Khóe miệng La Thành khẽ cong, cũng không giấu diếm: “Tôi 31 tuổi.”
Lương Vận cười nhạt, gật đầu một cái.
Vào cửa, bên tay phải là quầy tiếp tân, vẫn là một nhân viên phục vụ nhưng người phụ trung niên đã thay thế người buổi chiều.
Lương Vận hỏi: “Mai mấy giờ đi?”
La Thành lấy chìa khóa phòng ra khỏi túi, “Cô muốn đi lúc nào cũng được, chín giờ hay mười giờ đều được.”
“Không sao cả, tôi dậy được.”
La Thành nghe trong giọng cô có vẻ cố chấp, bèn cười nói: “Vậy mười giờ nhé, mang theo tất cả những thứ cần thiết trên đường đi, tối mới về.”
Lương Vận ừ một tiếng rồi giơ tay đẩy cửa bước vào.
…
Về đến phòng, La Thành không vội vã vào nhà vệ sinh tắm rửa, anh cởi áo khoác và quần dài vứt sang một bên rồi nằm thẳng xuống giường.
Một tiếng động vang lên, là tiếng đồ vật rơi xuống.
Anh ngồi dậy, nhìn về chiếc ví rơi ở mép giường. Không chút do dự, anh lập tức cúi người xuống nhặt nó lên.
Anh mở chiếc ví đen ra, ngón tay vuốt nhẹ bức ảnh hai lần.
Điếu thuốc dần tắt hẳn.
Anh mới lấy quần quần áo thay từ trong ba lô đặt trên tủ đầu giường ra, cởi trần rồi đi vào phòng tắm rửa.
Căn phòng bên cạnh.
Sau khi rửa mặt xong, Lương Vận mang máy tính lên giường. Dù đang tạm thời thất nghiệp nhưng cô vẫn giữ thói quen kiểm tra email hàng ngày.
Tin nhắn trên cùng vẫn là thông báo thay đổi nhân sự từ một tuần trước.
Vẫn không có tin tức gì…
Lương Vận chán nản tựa vào thành giường.
Sự im lặng kéo dài bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, tiếng rung liên tục vang lên trên giường.
Lương Vận lật chăn ra, thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nghe máy.
“Mẹ?” Giọng cô nhẹ nhàng: “Mẹ chưa ngủ ạ?”
“Mẹ vẫn chưa buồn ngủ.” Giọng mẹ Lương đầy quan tâm: “Duẫn à, dạo này con bận lắm hả?”
Lương Vận nghĩ, có lẽ hầu hết mọi người đều giống nhau. Khi gọi điện cho gia đình, họ luôn chọn những điều tốt đẹp để nói chuyện hoặc chỉ là những chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Cô cũng không ngoại lệ, “Vẫn như cũ ạ, cũng gần giống như trước.”
Mẹ Lương nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ có bố con là nhớ con lắm, chiều tan làm còn hỏi mẹ, dạo này sao con không gọi điện về nhà thường xuyên thế.”
Lương Vận cười: “Ngày thường cũng không có chuyện gì mà.”
“Công việc dạo này thế nào?” Mẹ Lương tháo kính trên bàn, bước ra khỏi phòng làm việc.