La Thành đưa cho Lương Vận chìa khóa dự phòng, nếu anh không ở nhà, cô muốn đi đâu cũng được.
Lương Vận đang rửa tay, nghe thấy vậy chỉ hỏi: “Anh đi đâu?”
La Thành sắp xếp đồ đạc trong tủ, không quay đầu lại: “Anh chỉ nói cho em biết vậy thôi, phòng khi em muốn ra ngoài.”
“Không sao, nếu anh không ở nhà thì em cũng không muốn đi đâu.” Lương Vận đứng cạnh anh giúp anh dọn dẹp.
“Em vào phòng đi.” La Thành giơ tay ngăn cô: “Còn ít nữa thôi, để anh làm.”
Lương Vận khẽ kéo tay anh, ánh mắt lấp lánh, “Em cũng không phải công chúa, không cần anh làm hết mọi việc đâu.”
La Thành bị cô chọc cười, nhìn cô vài giây, không nói gì.
Không phải là công chúa, mà giống như một nữ hoàng hơn, cô không sợ hãi bất kỳ ánh mắt nào, tự do và phóng khoáng.
Lương Vận thấy anh không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh: “Anh có phải đang nghi ngờ em không.”
La Thành cười gượng: “Anh làm gì dám nghĩ.”
Lương Vận hừ một tiếng, không để ý đến anh, tự mình xách một túi đồ khác đặt lên bàn cố ý làm cho anh xem.
La Thành cười nhạt, “Nếu em không ngại vất vả thì cứ làm đi.”
Lương Vận nói: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Thật ra anh hơi nghi ngờ về khả năng nấu ăn của Lương Vận.
Lương Vận không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại: “Anh biết nấu ăn à, mà lại không tin em.”
La Thành nói bóng gió: “Em còn nhớ lúc anh tập luyện không, Bành Trí Lũy không những không gầy đi mà còn bị béo phì, thường xuyên bị huấn luyện viên mắng.”
“Thà anh cứ nói thẳng là anh nấu ăn ngon đi, còn anh ta là do không kiềm chế được miệng.
La Thành hiếm hoi khoe khoang, cười nói: “Nói đi, em muốn ăn gì, anh đều làm được hết.”
Lương Vận tin nhưng không muốn thừa nhận nên đổi chủ đề, tay luồn vào áo len của anh nói: “Anh khỏe hơn trước nhiều rồi, hồi đó anh gầy lắm.”
Hai bàn tay lại bắt đầu nghịch ngợm, La Thành ấn vào chỗ lồi lên trên ngực nói: “Lúc đó chắc chắn không tệ hơn bây giờ đâu, những gì nên có đều có cả.”
Lương Vận biết anh đang ám chỉ cái gì, cô dịch tay xuống dưới, sờ vào phần cứng rắn của anh, gõ nhẹ hai cái hỏi: “Lúc đó có cái này không?”
“Có.” La Thành trả lời ngắn gọn súc tích, “Vì em chưa từng thấy nên mới cảm thấy bây giờ mới tốt.”
Một hai giây trôi qua.
Lương Vận rụt tay lại, giọng điệu thay đổi: “Vậy anh nói xem, ai đã từng thấy?”
La Thành thầm than trong lòng, không hiểu sao lại bị cô gái này lừa vào thế này.
Anh vừa định mở miệng thì Lương Vận lại nói: “Em vẫn thích anh của bây giờ hơn.”
Bởi vì anh của bây giờ mới chỉ thuộc về em.
Thuộc về em trọn vẹn.
“Vào nhà đi, bật lò sưởi lên.” La Thành vỗ vào eo cô, cười nói: “Anh dọn xong phần bếp này, tối nay đến lượt em trổ tài.”
Lương Vận lúc này cũng hơi mệt, gật đầu, “Anh dọn xong cũng vào nhanh nhé, em đợi anh.”
La Thành khẽ cúi người, môi dừng lại trên khóe miệng cô vài giây.
Cô không quen với những nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, tay vừa định đặt lên cổ anh thì người kia đã rời đi.
Lương Vận lẩm bẩm, liếc anh một cái, “Thật keo kiệt.”
La Thành nhìn theo bóng dáng mảnh mai ấy, không quay đầu lại mà đóng sầm cửa lại, không nhịn được bật cười thành tiếng.
…
Rèm cửa màu xám được kéo xuống thấp nhất, căn phòng tối đen.
La Thành một lần nữa xác nhận Lương Vận đã ngủ say rồi mới nhẹ nhàng vén chăn lên. Anh không ngủ được cũng không có thói quen ngủ trưa.
Anh cố gắng giữ tiếng động ở mức thấp nhất, lục tung tủ quần áo tìm chiếc áo khoác lông vũ màu đen tiện tay cầm thêm một chiếc mũ, quay đầu nhìn lại giường một cái, bóng người co ro không hề nhúc nhích, anh mới từ từ kéo cửa ra ngoài.
Ra khỏi sân trước, La Thành đội mũ lên, vành mũ che khuất gần hết khuôn mặt.
Con hẻm cũ rất dài, nhà La Thành ở tận cuối ngõ, đi về phía trước khoảng bốn trăm năm trăm mét mới mơ hồ nhìn thấy biển hiệu của nhà đó.
Anh đã đi đi về về hai lần vào buổi sáng nhưng không thấy bóng dáng người đó. Anh khá chắc chắn người sống trong căn nhà đó đã chuyển đi.
Bên trong nhà, tiếng trẻ con nô đùa vang lên. Cửa chính không đóng, một người phụ nữ đang ôm đống quần áo vừa giặt xong từ máy giặt chậm rãi bước ra ngoài.
La Thành lùi lại một bước rồi giả vờ như vừa đến, gõ vào cửa sắt.
Từ khe cửa, người phụ nữ hỏi: “Ai đấy?”
Không ai trả lời, cô ta nghĩ mình nghe nhầm, tiếp tục công việc của mình.
La Thành gõ thêm hai cái nữa, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Người phụ nữ chắc chắn rằng tiếng động phát ra từ cửa, cô đặt giỏ đồ phơi vào chậu rồi mới đến cửa. Cửa mở ra một nửa, người phụ nữ có vẻ hơi bối rối, thấy người đứng trước mặt cao lớn và lạ mặt, cô ta cũng hơi ngần ngại.
Người phụ nữ cẩn thận hỏi: “... Anh là ai, anh tìm ai vậy?”
La Thành thấy cô ta thu hẹp khe cửa, sau đó đổi sang một nụ cười, giơ tay che cửa, lịch sự nói: “Chào chị, tôi đến tìm bạn tôi.”
“Bạn của anh?” Người phụ nữ hơi bối rối.
La Thành cười, hỏi lại: “Đúng rồi, sao lại là chị ra mở cửa? Anh ấy không ở đây nữa à?”
“À.” Người phụ nữ bừng tỉnh, vẻ mặt thoải mái hơn, xác nhận với anh, “Tôi biết anh đang nói về ai rồi, chắc là người thuê trước đó.”
La Thành kiên nhẫn, “Người thuê trước? Không ở đây nữa à?”
“Đúng rồi, anh ấy có nói với anh không?” Người phụ nữ thấy anh vẫn chưa biết chuyện, lại mở cửa rộng ra hơn, cười ha hả, “Người anh nói đến họ Trần đúng không? Họ không ở đây nữa, đã chuyển đi rồi.”
Mày La Thành hơi nhíu lại, “Khi nào mà chuyển? Không phải mấy hôm trước anh ấy mới quay lại à?”
Người phụ nữ nhíu mày, nhớ lại những gì anh ta nói, “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Thế này, chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi.” La Thành giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng, “Ban đầu dự định mấy hôm nữa anh ấy đến, tôi mới qua xem. Không may mấy hôm trước tôi làm mất điện thoại, chưa kịp mua sim mới mà lại biết nhà anh ấy ở đâu nên không báo trước đã đến.”
Lời nói dối của La Thành đầy lỗ hổng nhưng người phụ nữ không hề nghi ngờ, cô cười lớn với anh: “Vậy à, tôi sẽ hỏi chồng tôi xem, anh ấy đang đi làm, việc nhà cửa đều do anh ấy lo liệu chắc sẽ biết rõ hơn tôi. Cũng cảm ơn anh đã đến tận đây.”
Thấy người phụ nữ lấy điện thoại ra, La Thành lịch sự cười: “Cảm ơn chị.”
Trong khi người phụ nữ gọi điện, La Thành đã nghĩ ra rất nhiều khả năng nhưng điều anh lo lắng nhất là liệu anh đã bại lộ mục đích và khiến Trần Viễn Đức trốn đi hay chưa.
Tuy nhiên, khả năng này nhanh chóng bị loại bỏ.
La Thành muốn nói chuyện riêng với người chồng, người phụ nữ cũng sợ mình truyền đạt không rõ nên đồng ý đưa điện thoại cho anh.
Anh vẫn lịch sự chào hỏi trước, chắc hẳn người phụ nữ đã nói chuyện với anh ta, người đàn ông nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
Người đàn ông nói chuyện rất lịch sự: “Xin chào, vợ tôi đã nói với anh một số thông tin rồi, anh có câu hỏi nào cứ hỏi tôi.”
“Vâng.” La Thành cười, cố ý dùng một cách xưng hô thân mật hơn, “Anh Trần có nói là chuyển đến đâu không? Tôi định hôm nay đã đi ra ngoài, tiện đường qua thăm anh ấy.”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì vợ anh ấy nói sẽ quay về Ninh Hạ, chuyến này chỉ qua bán nhà.”
La Thành sốt ruột hỏi: “Thế thủ tục đã xong xuôi hết chưa?”
Người đàn ông cười gượng, nói: “Chúng tôi chưa gom đủ tiền, họ đòi thanh toán một lần nên nhà chưa chính thức sang tên cho chúng tôi, bây giờ coi như đang thuê ở đây.”
“Ồ… Vậy à.” La Thành ánh mắt sâu thẳm: “Tôi nghe anh ấy nhắc một lần, không ngờ nói bán là bán thật.”
“Haha, cũng chẳng khác là bao, gom đủ tiền là làm thủ tục ngay.”
“Vậy anh Trần vẫn còn ở đây à?” La Thành nói: “Các anh chưa bàn giao xong, anh ấy giờ chắc cũng không thể đi được.”
Người đàn ông vội vàng nói: “Không không, nghe vợ anh ấy nói tạm thời thuê ở khu phát triển mới đó.”
“Khu phát triển mới ở đại lộ thành phố?”
“Hình như là vậy.” Người đàn ông nói: “Anh nói về người họ Trần kia tôi hơi có ấn tượng, lúc đó anh ấy chỉ cắm đầu bê đồ cũng chẳng nói năng gì, trông có vẻ hơi đáng sợ, đều là vợ anh ấy tán gẫu mới nghe được một chút. Cô ấy nói không muốn sống ở ngõ cũ nữa, chuẩn bị đổi môi trường sống mới.”
Môi trường mới…
La Thành quét mắt vào sân vài giây, đồ đạc, trang trí trong ngoài đều mới tinh, có vẻ như gia đình này đã dọn vào ở hẳn rồi.
“Được rồi, cảm ơn anh.”
Người đàn ông rất khách sáo, thêm một câu: “Khách sáo rồi anh em, anh gặp anh ấy rồi cũng nói hộ tôi một tiếng, số tiền còn lại sẽ sớm chuyển cho anh ấy, bảo anh ấy đừng sốt ruột.”
La Thành cười, “Yên tâm, gặp rồi chắc chắn sẽ nhắn lại.”
Các câu hỏi cần hỏi đã rõ ràng, La Thành không muốn hàn huyên thêm, cảm ơn một tiếng rồi trả lại điện thoại cho người phụ nữ đang phơi quần áo bên trong.
Trước mặt một chiếc xe bấm còi inh ỏi, con ngõ rất hẹp, La Thành nép người vào tường. Anh giơ tay tháo mũ, xoa xoa mái tóc đen ngắn.
Anh chợt cảm thấy, cơ hội đã đến tay lại vụt mất.
Về đến nhà, La Thành vào phòng nhìn Lương Vận một cái, cúi người sờ má cô, chưa tỉnh nhưng đã đổi tư thế ngủ.
La Thành vốn định về lấy chìa khóa xe rồi chạy một chuyến ra đại lộ thành phố, đường bên đó anh không quen. Mấy năm nay xây dựng thành phố, thành phố phát triển rất nhanh, anh muốn tìm hiểu trước tình hình xung quanh.
Tính toán thời gian, đi về hai chuyến cộng thêm thời gian tìm hiểu xung quanh, đợi anh về thì Lương Vận chắc chắn đã tỉnh, anh không muốn cô đoán già đoán non đành phải hoãn lại đến ngày mai.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần của La Thành rung lên.
Anh nhanh tay rút ra tắt đi, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Lương Vận, may mà không gây ra tiếng động gì.
La Thành ngồi xuống ghế sofa ở phòng ngoài, gọi lại cho Tưởng Lợi Xuyên.
Bên kia mở lời trước: “Anh, anh về rồi à?”
“Ừ.” La Thành rút một điếu thuốc trong hộp ra, “Sao biết?”
“Haha.” Tưởng Lợi Xuyêncười gian xảo, nói: “Em không chỉ biết anh về rồi mà còn biết anh dẫn theo một người phụ nữ!”
Bật lửa bật một tiếng, tia lửa li ti bùng lên.
La Thành dang chân, cười sảng khoái: “Nói tử tế, anh đâu có nói với cậu, cậu biết ở đâu ra.”
“Ở nhà bên trái nhà mình, thích mặc đồ lót ren đó.”
Im lặng vài giây.
La Thành hạ thấp mắt, lạnh lùng hỏi cậu ta: “Hai người có liên lạc với nhau à?”
“Không có không có.” Tưởng Lợi Xuyên liên tục phủ nhận, biết anh muốn nói gì, “Chỉ là cô ấy nhắn tin cho em, hỏi em có ở nhà không, nói nửa đêm hình như nghe thấy cửa nhà em mở.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Tưởng Lợi Xuyên bổ sung: “… Rồi tán gẫu với em vài câu, hỏi dò em có quen bạn gái không, nói hình như thấy anh dẫn theo phụ nữ ra ngoài.”
La Thành không hứng thú, tùy ý nói: “Rảnh rỗi.”
Tưởng Lợi Xuyên cười hì hì, “Nhưng cô ấy rất xinh nên em cũng tán gẫu với cô ấy thêm vài câu.”
La Thành suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nhắc nhở cậu ta: “Anh có nói với cậu chưa, ít liên lạc với cô ta lại, cô ta làm nghề gì cậu không biết à?”
Tưởng Lợi Xuyên hiểu anh muốn nói gì, người phụ nữ này thường xuyên dẫn theo những người đàn ông khác nhau về nhà, nửa đêm trước dẫn về, đêm ngày hôm sau mới đưa ra, hai người thỉnh thoảng gặp mặt, đối với ai cũng tỏ ra phóng đãng.
Sau này La Thành sợ cậu ta không kiềm chế được nên đặt ra quy định, gặp mặt nhiều nhất là khách sáo hai câu, số điện thoại cũng cố gắng đừng lưu lại. Cậu biết La Thành đều là vì tốt cho mình, vì vậy về cơ bản những gì anh nói, cậu đều nghe theo.
Tưởng Lợi Xuyên ho khan một tiếng, “Em biết mà, chỉ là tán gẫu cho đỡ buồn thôi.”
“Ừ, tự biết là được.”
Tưởng Lợi Xuyên cười gian: “Người mà anh đưa về là chị Lương đúng không?”
“Ừ.” La Thành không giấu giếm gì.
“Em đã bảo mà, chắc chắn hai người có gì đó rồi, ngay cả mẹ cũng nhận ra được.”
La Thành thấy ồn ào quá nên ngắt lời: “Khi nào về?”
“Hả?” Tưởng Lợi Xuyên bị ngắt lời quên mất định nói gì, liền trả lời câu hỏi trước: “Em chạy thêm vài chuyến xe đường dài nữa, ở đây lương cao lắm, nghỉ ngơi xong em sẽ về.”
“Được.” Anh bổ sung: “Chú ý an toàn, đừng cố quá.”
Tưởng Lợi Xuyên ừm ừm đáp lại, rồi lại tán gẫu thêm vài câu, sau đó nhớ ra điều mình muốn hỏi, nghiêm túc hơn: “Anh à? Trần Viễn Đức về rồi chứ, anh đã gặp hắn ta chưa?”
La Thành nhả khói thuốc, để làn khói trắng bay lơ lửng.
Giọng anh trầm xuống, “Hắn ta đã chuyển đi rồi, lúc anh về thì cả nhà đã chuyển đi hết.”
Tưởng Lợi Xuyên nhận ra điều gì đó, nhíu mày, “Ý anh là hắn ta chỉ ở lại có hai ngày?”
“Không, hắn ta về lần này là để bán nhà, không định ở lại đây lâu, chắc là làm xong mọi chuyện sẽ về hẳn nhà vợ hắn ta.”
“Làm sao được?” Tưởng Lợi Xuyên có vẻ lo lắng hơn cả anh.
La Thành im lặng một lúc.
Anh nói: “Anh đã có kế hoạch, sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“Được rồi, vậy em về sớm.” Tưởng Lợi Xuyên nói, bên kia có người gọi anh, anh quay lại đáp rồi lại quay về phía điện thoại.
“Anh, nếu cần gì cứ nói với em.”
Cúp máy, La Thành tựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Con đường này, anh nhất định phải đi đến cùng.