Lối Ra Ở Cuối Con Đường - Sầm Mạn

Chương 11




“Tôi giới thiệu trước nhé.” Bác tài xế cao giọng, vừa đánh lái vừa nói: “Tôi là hướng dẫn viên trong chuyến đi sa mạc lần này. Mọi người có thể gọi tôi là Đề Bố hoặc Lão Bố đều được.”

Còn chưa nói xong, anh chàng ngồi ghế phụ đã khẽ khẽ bật cười.

“Vậy chúng cháu gọi bác là tài xế Bố cũng được nhỉ?”

“Tất nhiên rồi!” Tài xế cười lớn. “Mọi người cứ thoải mái xưng hô. Đi chơi mà, quan trọng là vui vẻ!”

“Vậy thì chuyến đi này trông cậy hết vào bác đấy nhé.”

Lão Bố gật đầu một tiếng.

So với sự nhiệt tình trước đó, mức độ trò chuyện của hai người sau đó không còn nhiệt tình như trước.

“Hello, chào mọi người, tôi tên là Thượng Dực Thần.” Chàng trai cao lớn ở ghế phụ lái quay đầu, hai mắt lấp lánh chào hỏi La Thành và Lương Vận.

Lương Vận trước tiên nghiêng đầu nhìn La Thành, người đàn ông chỉ gật đầu: “La Thành.”

Cô mỉm cười đáp: “Chào cậu.”

Thượng Dực Thần vội vàng tiếp lời, suốt dọc đường chỉ có một mình anh ta, có thể gặp được người đẹp sẵn sàng trò chuyện, nụ cười trên khuôn mặt không khỏi nở rộng gấp nhiều lần: “Chị ơi, chị đẹp quá.”

Ban đầu La Thành không có phản ứng gì, bởi vì phát hiện điện thoại bắt đầu hết mạng nên khi anh chàng kia chào hỏi, tâm trí anh không nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng không ngờ, đám thanh niên bây giờ lại trắng trợn và lộ liễu như vậy.

Chỉ thiếu điều dán mắt vào người Lương Vận.

Ai cũng thích nghe những lời khen ngợi, Lương Vận cũng không ngoại lệ.

Nụ cười trên khuôn mặt cô ngày càng nở rộ, “Cảm ơn.”

Thượng Dực Thần xoay người một nửa, tay chống lên ghế tựa, nói với cô: “Tôi là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, lần này đến đây chủ yếu là để chụp ảnh, còn hai người thì sao?”

Lương Vận hơi bất ngờ, vô thức nhìn về phía vị trí của anh ta.

Thượng Dực Thần nhìn theo tầm mắt của cô, suy nghĩ một lúc, tưởng rằng cô không tin: “Thiết bị của tôi ở trong túi, lát nữa có thể lấy ra cho chị xem.”

Lương Vận trái ngược với thường lệ, không hề từ chối, đáy mắt hiện lên một nụ cười: “Tôi chỉ đi du lịch bình thường thôi.”

Một lúc sau, bầu không khí trong xe đã thay đổi.

Lấy Thượng Dực Thần làm chủ đạo, anh ta cố gắng trò chuyện vui vẻ với Lương Vận, cô thì thỉnh thoảng mới đáp lại.

La Thành khẽ khịt mũi.

Đi được một lúc, xe giảm tốc độ.

Lão Bố quay đầu, giới thiệu với ba người: “Mọi người xuống xe ngắm biển cát trước đi, chụp ảnh vui chơi một lát.”

“Cháu muốn…”

Lương Vận chưa nói hết lời, La Thành đã đặt chân lên cát.

Mọi người đều xuống xe, Lương Vận lại dùng khăn quàng cổ che mặt, chỉnh trang xong mới xuống.

Đây là lần đầu tiên Lương Vận chứng kiến ​​sự hùng vĩ của sa mạc, không giống như sự cằn cỗi, đơn điệu mà cô thường tưởng tượng.

Những cồn cát nối liền với những dải cát cao chót vót ở phía bên kia, cả sa mạc mênh mông vô tận.

Khi không có gió, mặt hồ dần dần trở nên phẳng lặng, khi gió nhẹ nổi lên, cỏ lau ven hồ thong thả phiêu đãng.

Lương Vận ngồi xổm bên bờ biển, cuộn mình vào chiếc bóng, ngước mắt lên liền thấy người đàn ông cao lớn đứng ở đầu kia biển cát đang nhìn về phía cô.

Ánh nắng rọi xuống, chói chang khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Khoảnh khắc Lương Vận quay người, Thượng Dực Thần đã chụp được vài bức ảnh theo góc độ.

“Mau nhìn nè!” Chàng trai chạy đến, giơ máy ảnh cho cô xem.

Lương Vận bị sự hăng hái của anh ta lùi lại hai bước, sau khi đứng vững, cô nhìn vào máy ảnh.

V5…

Thấy tầm mắt của cô không ở trên màn hình mà chỉ nhìn về phía bên ngoài, Thượng Dực Thần vẫy vẫy máy ảnh trong tay: “Chị Lương, chị sao vậy?”

“Không có gì.” Lương Vận đẩy đẩy gọng kính râm, “Khá đẹp, kỹ thuật cũng không tệ.”

Cô nói thật, bố cục của toàn bộ bức ảnh rất khéo léo, tuy không phải dân trong nghề nhưng cũng từng làm sản phẩm tương tự, ít nhiều cũng hiểu biết một chút.

“Không phải đâu.” Khuôn mặt chàng trai dần dần đỏ bừng: “Lúc nãy cồn cát khá mịn, toàn bộ kết cấu không tệ cho nên vừa vặn tôn lên được.”

Anh ta dừng lại vài giây, rồi bổ sung thêm một câu: “Vì người đẹp nên mới tô đẹp cho toàn bộ bức ảnh.”

Lương Vận không nhịn được, khẽ cong môi, cô không mấy quan tâm hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Chàng trai nheo một mắt, chỉ thẳng vào trung tâm biển cát, cất tiếng: “Năm nay em vừa tròn 21.”

Lương Vận nhìn về phía mặt cát vàng óng ả dưới ánh nắng mặt trời, tùy tiện nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”

Dần dần nổi lên một cơn gió, Lương Vận không trò chuyện tiếp với anh ta nữa, đi vòng quanh biển cát nửa vòng rồi đi đến chỗ La Thành.

Cô ngước nhìn đôi mắt anh: “Nhìn gì vậy?”

La Thành không cúi đầu, nhìn thẳng: “Chỉ tùy tiện nhìn thôi.”

Lương Vận cúi đầu mỉm cười: “Anh cũng là lần đầu đến đây à?”

“Ừ.”

Bên kia có mấy chiếc xe địa hình đi qua, lướt qua những cồn cát rồi lại tăng tốc lao xuống.

Lương Vận hỏi anh: “Anh muốn chụp ảnh không?”

La Thành lúc này mới cúi đầu nhìn cô, im lặng một lúc, rồi nói: “Không hứng thú.”

Lương Vận bật cười, cũng không giấu giếm mà nói thẳng cho anh nghe: “Tôi chỉ muốn xem máy ảnh của cậu ta thôi.”

La Thành không nói gì, xoay cổ một vòng rồi nhìn sang đồ vật mà đứa trẻ ở phía đối diện đang cầm trên tay.

Anh nói: “Thích cái đó à?”

Lương Vận nói: “Thứ đó chính là sản phẩm do tôi phụ trách.”

La Thành giống như nghe không hiểu: “Hả?”

Lương Vận giải thích: “Máy ảnh DSL đó chính là sản phẩm mới phát hành ba tháng trước của công ty tôi.”

La Thành nghiêng đầu, có lẽ do quấn quá chặt khăn quàng cổ cho nên toàn bộ đều được che kín, chỉ lộ ra vầng trán sáng bóng bên ngoài.

Hóa ra cô làm công việc này.

Lương Vận cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Tuy nhiên tháng trước vừa bị phát hiện kiểm soát chất lượng không tốt, không ngờ vẫn còn có người sử dụng.”

La Thành nhận ra giọng điệu của cô đã thay đổi, không nói gì, muốn nghe cô tiếp tục nói.

Nhưng đã qua hồi lâu, Lương Vận vẫn không lên tiếng.

Bỗng anh hỏi: “Lúc nãy trên xe cô muốn nói gì với tôi?”

Lương Vận cong chân rồi dậm một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn anh, “Thì ra anh nghe thấy rồi à?”

La Thành đứng thẳng người, giơ tay khẽ xoa mũi, “Không nghe rõ.”

Lương Vận khẽ cười: “Tôi nói tôi muốn uống nước.”

“Ừm.” La Thành cười: “Ở trên xe rồi, lát nữa sẽ đưa cho cô.”

Hai người lại đứng một lúc, cho đến khi lão Bố ra hiệu vẫy tay về phía này, ba người mới giẫm lên cát đi về phía xe.

Lên xe lần nữa, bầu không khí đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

La Thành lấy chai nước từ trong ba lô ra, vặn nắp rồi đưa cho Lương Vận.

Lương Vận không nhận, trước tiên tháo kính râm ra, sau đó tháo khăn quàng cổ quấn thành một vòng rồi lại một vòng.

La Thành bật cười: “Quấn chặt thế à?”

Tóc xõa ra, áo len và tóc nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra tiếng tĩnh điện “xì xì”.

Lương Vận vuốt một lọn tóc trước ngực ra sau vai, hỏi ngược lại anh: “Anh không sợ nắng à?”

Khóe miệng La Thành cong lên, tỏ vẻ không quan tâm.

Như đấm vào kẹo bông gòn, cô không nói gì nữa, lặng lẽ uống nước.

Một ngụm nước trôi xuống cổ họng, Lương Vận cảm thấy như tất cả lỗ chân lông đều được thấm đều ngay lập tức.

Lúc nãy lơ đãng nhìn sang, cô nhìn thấy trong ba lô anh mang theo khá nhiều chai nước, Lương Vận thầm mừng vì đã chọn được một người đồng hành tương đối đáng tin cậy.

Nếu không, chỉ dựa vào cô, nhớ mang kem chống nắng mà lại không nhớ mang theo chai nước, nói không chừng khéo lại khát khô trong sa mạc.

Bỗng nhiên, lão Bố ở phía trước lên tiếng: “Đi thêm một chút nữa là đến khu vực gần trung tâm, gần trưa rồi nên nhiệt độ sẽ tăng lên cao nhất. Giữa đường tôi sẽ đi chậm lại và không dừng lại, mọi người ở trên xe ngắm cảnh, đợi đến Tất Lỗ Đỉnh(*) rồi xuống xe.”

(*) có tên tiếng anh mà thấy lắm tên tiếng anh quá nên mình để Hán việt nhé.

Sa mạc chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, lúc này trời nắng quá chói chang, mọi người cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Thượng Dực Thần quay sang nhìn lão Bố: “Đây chính là đỉnh núi được mệnh danh cao nhất thế giới đấy hả?”

Lão Bố cười khúc khích, nhìn thấy anh ta vẫn đang chuẩn bị.

“Haha, đúng vậy, đúng vậy, đỉnh núi cao nhất sa mạc. Ngọn đồi cát lớn nhất ở đây là nó, vừa cao vừa dốc, nghe nói cao tới một nghìn sáu trăm mét, độ cao tương đối cũng phải hơn năm trăm mét.”

Thượng Dực Thần mắt sáng rực lên: “Cao vậy sao, tầm nhìn chắc hẳn cũng không tệ nhỉ?”

Lão Bố không đả kích anh, cười cười: “Phải xem cậu có sức leo lên được hay không đã.”

“Cứ thử xem, đã đến đây rồi mà!” Chàng trai ngả người về sau, dựa vào ghế sau: “Nếu không thì phí quá.”

“Còn có một hồ nước rất nổi tiếng.” Lão Bố nhấn ga, xe tăng tốc: “Nó có màu hồng, rất hiếm gặp, chúng tôi gọi nó là Hồ đỏ.”

Thượng Dực Thần lại hỏi thêm một số câu hỏi khác, nói rằng muốn tìm hiểu thêm để sau này có thể sẽ giới thiệu thêm chi tiết đằng sau mỗi hiện vật trưng bày.

Hai người ở phía trước trò chuyện sôi nổi.

Lương Vận siết chặt tay vịn, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, cô nghiêng đầu về phía La Thành, khẽ mỉm cười: “Anh La, bác ấy đoạt mất bát cơm của anh rồi kìa.”

La Thành nhàn nhã ngồi, “Cái gì?”

“Anh cũng có thể giới thiệu cho cậu ấy nghe, để thể hiện năng lực của mình chứ?”

La Thành biết cô đang trêu chọc, khẽ cười: “Kỹ thuật của tôi chưa tốt lắm.”

Lương Vận nhướng mày: “Anh có phải hướng dẫn viên du lịch không đấy, có bằng cấp không?”

La Thành giả vờ móc túi, cười cười: “Có bằng cấp hay không, bây giờ hỏi cũng muộn rồi, lên đường rồi mới nhớ.”

Lương Vận ngoảnh đầu đi, không nhìn anh nữa.

Xung quanh, những chiếc xe địa hình di chuyển trên từng cồn cát, tốc độ và sự phấn khích không hề giảm sút.

Lương Vận không nhớ đã đi được bao lâu, chỉ biết càng đi càng dốc, càng đi càng nhanh, cả người như lắc lư theo xe.

Vừa dừng lại, cô đã quên mất mang theo kem chống nắng, lập tức mở cửa xe lao ra ngoài.

La Thành nhìn chiếc khăn quàng cổ rơi dưới chân, khóe miệng như cười như không, anh nhặt nó lên bằng một tay.

“Muốn nôn à?”

La Thành xuống xe, đi theo sau cô.

“Đường xóc nảy quá, không ngồi vững được.” Lương Vận vẫy tay, cố gắng hít thở.

La Thành vỗ nhẹ chiếc khăn quàng cổ, rồi đưa lại cho cô.

Ngực hơi bí vì xóc nảy trên xe, Lương Vận suy nghĩ một lúc rồi vẫn quàng khăn.

“Lát nữa tôi sẽ dặn bác ấy đi chậm lại.” La Thành giải thích cho cô nghe lý do phải đi nhanh, “Nếu không đi nhanh thì có một số dốc sẽ không lên được.”

Lương Vận nói: “Hay là anh lái đi cho chắc chắn.”

La Thành nhướng mày, gật đầu hờ hững: “Tôi sẽ coi đó là lời khen.”

Lương Vận mỉm cười.

Nhìn lên trên, chàng trai đã bỏ xa hai người họ một khoảng kha khá.

Thượng Dực Thần đứng trên sườn dốc, vẫy tay chào hai người, hét lên: “Hai người đi nhanh lên, lên đây xem đi, cảnh đẹp lắm!”

Lương Vận vẫy tay, cô không còn sức nói to, ra hiệu cho anh đi trước.

Cồn cát nối tiếp nhau, mọc lên từ mặt đất bằng phẳng, mỗi đường vân đều mang theo những đường cong khác nhau.

Chưa leo được bao lâu, Lương Vận lại bắt đầu thở dốc.

Cát mịn, dẫm dưới chân ấm áp nhưng cô lại cảm thấy càng đi càng cấn chân.

Lương Vận cúi đầu, nhìn xuống đế giày.

La Thành dẫn cô đi theo đường mòn, bước chân anh sải dài, hai người cách nhau mười mấy mét.

Tiếng động phía sau ngày càng nhỏ dần, La Thành dừng bước, quay lại liếc nhìn cô gái đang khom người, nhìn chằm chằm vào mũi giày.