13
Bùi Thần Tinh và Giang Thiệu chia tay.
Máu tụ trong đầu dần tan, tôi cũng bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia.
Biết được tin tức này, tôi cũng không thấy bất ngờ.
Tôi hiểu rất rõ cô em gái ruột Bùi Thần Tinh này.
Sau khi nó ra đời, công việc của bố mẹ cũng bận rộn hơn.
Nhận được quá ít tình thương, cộng thêm hồi thi cấp ba bố mẹ tôi lại ly hôn, áp lực từ hai phía.
Thiếu tình thương và cái tính hiếu thắng kỳ dị đã tạo nên một Bùi Thần Tinh như ngày hôm nay.
Bùi Thần Tinh chưa từng thích Giang Thiệu.
Người nó thầm thương vẫn luôn là Phó Thời Dư.
Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Bùi Thần Tinh.
“Chị, tại sao ai cũng thích chị?”
Nó nghẹn ngào nói ra những ấm ức trong lòng.
Hẹn hò với Giang Thiệu, nó cũng chỉ muốn tôi hiểu được một điều.
“Trúc mã thân thiết nhất với chị thì sao chứ? Chẳng phải vẫn thích tôi sao?”
Sâu trong tiềm thức, Bùi Thần Tinh đã coi tôi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nó.
Cảm giác không an toàn của nó dành cho Giang Thiệu, vốn không phải là ghen.
Chỉ đơn giản là vì nó không muốn nhìn thấy Giang Thiệu tốt với tôi hơn nó.
Tóm lại, nó hy vọng cả thế giới đều thích nó nhất.
Việc Phó Thời Dư thích tôi nằm ngoài dự liệu của nó.
Người mình thích lại phải lòng đối thủ cạnh tranh của mình, đây là một cú sốc rất lớn với nó.
Nó tự mình biết mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tỏ tình với Phó Thời Dư.
Nhưng tôi lại hẹn hò với anh rồi.
14
“Anh Phó…”
Lúc Bùi Thần Tinh say khướt gọi điện thoại cho Phó Thời Dư, tôi đang ngồi trong lòng anh, cầm điện thoại của anh chơi Angry Birds.
Thấy cuộc gọi đến của Bùi Thần Tinh, tôi bấm nghe máy ngay.
“Anh chỉ nhìn thấy mỗi chị thôi sao?”
“Anh nói cho em biết đi, em kém chị ở điểm nào?”
Đầu dây bên kia là giọng nói đầy ai oán, thút thít của Bùi Thần Tinh.
Mà ở đầu dây bên này, Phó Thời Dư vốn chẳng nghe thấy.
Anh vừa hôn tai tôi vừa đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.
“Còn ba cái thôi.”
Anh cười cười cắn tai tôi, nói bằng cái giọng mờ ám.
“Đủ rồi.”
Nhưng lần này phản ứng của tôi khá chậm chạp.
Tôi đẩy tay Phó Thời Dư ra sau đó cười mỉa vào trong điện thoại.
“Bùi Thần Tinh, coi chị ruột thành đối thủ cạnh tranh, cô cũng được lắm.”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
Tôi nổi giận vì cô em gái có t am q uan v ặn v ẹo này, nói một tràng dài giáo dục lại nó.
Phó Thời Dư đã mất hết kiên nhẫn.
“Em nói xong rồi sao?”
Anh cầm điện thoại, cúp máy rồi ném qua một bên.
“Gia Gia, c ứ u anh trước đã, nhé?”
Ngọn l ửa sắp bùng lên.
Ch áy lan sang núi, cần gấp một cơn mưa nhân tạo để dập tắt.
Đến khi tạnh mưa, ngọn núi mới bắt đầu có lại sức sống.
Người duy nhất chịu mưa, sức cùng lực kiệt.
Sáng sớm hôm sau, mới ngủ được vài tiếng tôi đã nhận được điện thoại từ b ệnh v iện.
Tối qua Bùi Thần Tinh uống say, đ âm vào cái cây ven đường.
Không chỉ bị t ước mất bằng lái mà chân phải còn bị b ó b ột mất một thời gian.
Tôi không thể bỏ qua những việc Bùi Thần Tinh đã làm với mình.
Nhưng bảo tôi tự tay đ ẩy nó xuống cầu thang.
Tôi chỉ có thể nói tôi không m áu l ạnh được như nó.
Lần tai nạn này cũng coi như một bài học với Bùi Thần Tinh.
Về sau tôi đến b ệnh v iện gặp Bùi Thần Tinh.
Đôi mắt của nó đã sáng hơn trước đây rất nhiều, cũng không nhắc tới Phó Thời Dư nữa.
Nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt.
“Chị, em xin lỗi.”
Tôi không thể thốt ra hai chữ “không sao", bèn im lặng.
Trước khi rời đi, tự dưng nó lại nhắc đến Giang Thiệu.
“Chị, chị không nhận ra sao?”
“Giang Thiệu thích chị.”
Tôi cũng không quá bận tâm đến câu nói này.
Cho đến khi gặp lại Giang Thiệu.
15
Phó Thời Dư nhận được lời tới chỗ b ắn s úng mới mở của một cậu ấm.
“Em cũng muốn đi!”
“Anh dạy em b ắn s úng được không?” Tôi phấn khích lắc lắc tay áo Phó Thời Dư.
Nếu tôi biết Giang Thiệu cũng ở đây, tôi không những không đi.
Mà còn không để cho Phó Thời Dư chuốc bực vào người.
Lúc chúng tôi đến nơi, ở đó đã có không ít người
Về cơ bản, ai nhìn thấy Phó Thời Dư cũng sẽ chạy lại chào hỏi, nói dăm ba câu với anh.
Duy chỉ có người đàn ông đang đeo tai nghe cách âm đứng cách đó không xa.
Giang Thiệu như đang trong một thế giới khác, chỉ chăm chăm cầm kh ẩu s úng trong tay ngắm bắn.
“Anh Phó, có muốn chơi một ván không?”
Phó Thời Dư cụp mắt nhìn tôi.
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
“Em chưa thấy anh b ắn s úng bao giờ.”
Anh nhướng mày, đồng ý.
Đeo đồ bảo hộ xong, Phó Thời Dư giơ tay ngắm bắn.
Mọi người đều tự giác yên lặng, nín thở chờ đợi.
Pằng.
Trên tấm bia xuất hiện một l ỗ đ ạ n.
Ở vòng số 6.
Phó Thời Dư mỉm cười buông tay, tuỳ ý nghịch kh ẩu s úng trong tay.
“Ngại quá, anh Phó.”
Giang Thiệu đi tới, xin lỗi không chút thành ý.
“Tôi trượt tay, b ắn trúng bia của anh.”
Nói xong anh ta liếc nhìn Phó Thời Dư, cuối cùng quay qua nhìn tôi.
Phó Thời Dư vẫn chưa kịp n ổ s úng.
Lỗ đ ạn ở vòng số 6 ban nãy là do Giang Thiệu b ắn, anh ta cố tình làm Phó Thời Dư xấu mặt.
“Mau, mau xin lỗi anh Phó đi.”
Có người lên tiếng nhắc nhở Giang Thiệu.
Trong giới thượng lưu, giai cấp được phân chia rất rõ ràng.
Phó Thời Dư thuộc hàng cao nhất.
Còn Giang Thiệu cũng chỉ mới chen được chân vào đây mà thôi.
Anh ta có hống hách, ngang ngược ở trường thì ở đây anh ta cũng chẳng là cái thá gì.
Phó Thời Dư tháo tai nghe, đi đến chiếc sô pha bên cạnh tôi rồi ngồi xuống.
Giang Thiệu cũng không định lên tiếng.
Đang trong tình thế giằng co.
“Tôi chỉ vô tình thôi, anh Phó sẽ không để ý chút chuyện nhỏ nhặt này chứ?”
Giang Thiệu nghiêng người tựa vào lan can, khẽ cười.
Phó Thời Dư không trả lời.
Hiếm khi tôi thấy anh châm một đ iếu th uốc rồi kẹp giữa các ngón tay.
Anh bình tĩnh hít một hơi, sau đó mới cười nói.
“Cậu không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì phải không?”
Giang Thiệu “hừ" một tiếng: “Chị tôi về nước rồi, lần này anh còn định lấy gì ra u y h i ế p tôi nữa? Nói ra tôi nghe coi.”
Phó Thời Dư như đang cười cái sự ngây thơ của chàng trai trẻ.
Anh gảy tàn thuốc, nhìn chiếc g ạt tàn được làm bằng đá cẩm thạch.
“Tại sao tôi phải u y h i ế p cậu.”
Nụ cười bên môi Giang Thiệu vụt tắt, giống như không thể hiểu được sự ung dung của Phó Thời Dư.
Sau khi dụi tắt nửa đ iếu th uốc còn lại, Phó Thời Dư mới từ từ cất tiếng.
“Đè đầu cậu ta lên bia ngắm.”
Thậm chí anh còn không chỉ đích danh ai sẽ làm nhưng đã có người chủ động đi về phía Giang Thiệu.
Trong đám người đó có không ít bạn thân của Giang Thiệu.
Nhưng cũng chẳng có ai dám đắc tội với Phó Thời Dư.
Mọi người đứng về ai cũng rất rõ ràng.
Giang Thiệu không đủ sức đấu lại bằng đấy người, chẳng mấy chốc đã bị đè đầu lên bia ngắm.
“Họ Phó kia, mày có ý gì?”
“Coi đầu bố mày thành bia ngắm à?”
Anh ta khiêu khích: “Có gan, mày bắn vào đầu bố đi!”
Anh ta vừa mới nói hết câu, tiếng cười nhạo bỗng vang lên.
Cười nhạo Giang Thiệu không biết tự lượng sức.
“Anh ơi…”
Tôi thấy Phó Thời Dư của lúc này hơi xa lạ, nắm tay áo của anh rồi nhỏ giọng gọi anh.
“Ừ.”
Phó Thời Dư cầm tai nghe lên đeo cho tôi.
“Anh dạy em b ắn s úng.”
Anh kéo tôi lại, đặt kh ẩu s úng vào trong tay tôi.
Sau đó cầm lấy tay tôi từ phía sau.
Giơ lên, nhắm chuẩn vào ấn đường Giang Thiệu.
Tôi bất giác run lên.
Đôi môi của người đàn ông chạm vào tai tôi.
Anh cười nói: “Đừng sợ.”
Giang Thiệu đứng phía đối diện ban đầu còn không ngừng gào thét, giờ lại sợ hãi không nói thành lời.
Mất mặt nhanh thật.
Phó Thời Dư không vội b óp c ò, nhìn Giang Thiệu thêm lần nữa.
“Lặp lại câu nói cuối cùng mới nãy của cậu.”
Giang Thiệu mím môi không nói gì.
Rõ ràng là anh ta đang sợ hãi nhưng lại không chịu nhận.
Nụ cười vẫn nở trên môi Phó Thời Dư, đột nhiên anh b óp cò k h ẩ u s ú n g trong tay tôi b ắn vào đầu Giang Thiệu.
V iên đ ạn sượt qua đầu anh ta, trúng bia.
“Tôi nói, bảo cậu lặp lại lần nữa.”
Phó Thời Dư cầm k h ẩ u s ú n g trong tay tôi, nhắm thẳng vào người Giang Thiệu rồi ôn hoà nhắc nhở anh ta lần nữa.
Người đàn ông đối diện bị giữ chặt không thể động đậy, sau phát s ú n g vừa rồi khó khăn lắm anh ta mới hoàn hồn được.
Mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống.
Anh ta mím chặt môi, một lúc lâu sau mới không cam tâm chịu trận.
“Có gan, có gan thì bắn vào đầu bố mày đây này…”
“Tốt lắm…”
Phó Thời Dư bắn liên tiếp hai phát s ú n g, viên đ ạ n sượt qua mặt anh ta.
Giang Thiệu không dám ho he nhưng gương mặt cắt không còn giọt máu của anh ta đã cho thấy anh ta đang vô cùng sợ hãi.
Khi người giữ anh ta buông tay, anh ta lảo đảo vài bước.
Hai chân mềm nhũn.
Tuy anh ta biết Phó Thời Dư sẽ không thật sự b ắ n s ú n g vào người mình nhưng anh ta cũng sợ đ ạ n lạc rồi bắn vào người mình.
Nghĩ trăm phương ngàn cách tóm được nhược điểm của người khác rồi u y h i ế p, là đãi ngộ của đối thủ cùng đẳng cấp.
Còn Giang Thiệu, với Phó Thời Dư mà nói.
Anh muốn giẫm đạp anh ta dưới chân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh có năng lực ấy.