7
Sau khi xuất v iện, Phó Thời Dư đưa tôi đến căn biệt thự riêng của anh.
Đúng lúc sắp tới nghỉ hè.
Thế là Phó Thời Dư dứt khoát xin cho tôi nghỉ, khai giảng thi bù sau.
Đến gara, xuống xe, Phó Thời Dư bế thốc tôi đi vào trong thang máy.
Anh cụp mắt nhìn tôi, dịu dàng cất tiếng.
“Anh bế em thế này, liệu em có thấy khó chịu không?”
Trong thời gian nằm v iện, Phó Thời Dư chăm sóc tôi rất cẩn thận, khiến tôi không còn né tránh anh nữa.
Tôi thấy tai mình nóng bừng.
“Anh ơi, không đâu ạ.”
Tôi nhỏ giọng trả lời.
Người đàn ông bật cười, xốc tôi lên.
Tôi gác cằm lên vai anh, tự dưng thấy rất yên tâm.
Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, có một bàn tay đưa ra chắn cửa.
“Bùi Gia.”
Là Giang Thiệu, mái tóc đen nhánh của anh ta đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Em tuỳ tiện đồng ý ở chung với anh ta vậy sao?”
Trong mắt anh ta ẩn chứa cơn thịnh nộ.
Tôi không hiểu tại sao bạn trai của em gái lại luôn bám lấy mình.
Nhưng chung quy cũng không phải chuyện gì tốt.
Hơn nữa Phó Thời Dư đã cho tôi xem camera ở nhà.
Từ góc độ kia, có thể nhìn ra là anh ta và cô em gái cùng cha cùng mẹ của tôi đã đẩy tôi xuống cầu thang.
Thế nên ánh mắt của tôi khi nhìn Giang Thiệu cũng bất giác có thêm chút đối địch.
“Liên quan gì tới anh?”
Bố ruột, mẹ kế của tôi đang đi nghỉ dưỡng ở bán cầu Nam.
Phó Thời Dư là người duy nhất chăm sóc tôi trong khoảng thời gian tôi nằm v iện.
Tất nhiên cũng trở thành người duy nhất đáng để tôi tin tưởng sau khi mất đi trí nhớ.
“Em thật sự không nhớ anh sao.”
Giang Thiệu giơ tay, định kéo tôi.
“Rõ ràng… người em luôn muốn gần gũi là anh cơ mà.”
Giọng nói khô khốc khàn khàn càng khiến anh ta trông thảm hại hơn.
Tôi không thèm tin anh ta đâu.
Không hiểu tại sao trong tận sâu đáy lòng tôi lại có cảm giác chống đối với người này.
Bàn tay đang đặt trước ngực Phó Thời Dư hơi co lại.
“Anh ơi.”
Tôi chau mày, nhìn anh bạn trai từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng của mình.
“Ừ?”
“Tại sao anh lại không đuổi anh ta đi vậy?”
Mặc cho người khác dây dưa với bạn gái của mình.
Tôi mím môi, không đồng ý chăm chú nhìn anh.
“Anh thế này sẽ khiến em cảm thấy hèn nhát đấy.”
Tôi nghĩ giọng điệu nghiêm nghị này sẽ khiến Phó Thời Dư cảm thấy không vui.
Nhưng anh chỉ mỉm cười, như thể rất tán đồng với những lời tôi nói.
“Là lỗi của anh.”
Anh vuốt ve gáy tôi, sau đó để tôi tựa đầu vào lòng anh.
Trước mắt bỗng chốc tối sầm, giọng nói bên tai cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Lần trước, chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng tới làm phiền em ấy nghỉ ngơi rồi sao?”
Phó Thời Dư giống như đang hỏi một cách ôn hoà.
Giang Thiệu ngang ngược, cười nói.
“Tôi cần anh phải nói với tôi à?”
“Tốt nhất là bây giờ anh thả Bùi Gia xuống.”
Ngay sau đó, qua khẽ hở, tôi thấy vệ sĩ của Phó Thời Dư lại lặng lẽ xuất hiện.
Một trong số bọn họ tiến lên vật ngã Giang Thiệu, quỳ xuống trước mặt Phó Thời Dư.
Giang Thiệu cắn răng.
“Mẹ nó…”
Phó Thời Dư lấy tay che bên tai lộ ra ngoài của tôi.
Nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy.
Người đàn ông vẫn rất ôn hoà.
Nhưng lại có thêm cả sự thản nhiên, người khác không thể xen vào được.
Anh giống như một kẻ bề tôi cao quý, tao nhã xử lý t ộ i p h ạ m.
“Tôi không thích người khác quấn lấy Bùi Gia.”
“Cũng giống như, chắc cậu cũng không hy vọng người chị ở Berlin của mình đột nhiên biến mất phải không?”
Giang Thiệu chợt câm như hến.
“Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu.”
Phó Thời Dư không đợi anh ta trả lời mà bế tôi đi vào trong thang máy.
Sau lưng là tiếng người ta đ ánh đ ấm.
“Họ Phó kia, anh u y h i ế p tôi cũng vô dụng!”
“Tôi sẽ đợi đến ngày Bùi Gia nhớ lại tất cả, sớm muộn gì cô ấy cũng quay trở về bên tôi thôi.”
“Anh đừng quên, lúc chưa mất trí nhớ Bùi Gia không hề th…”
Sau đó tôi chỉ nghe được câu được câu chăng.
Nhưng không đợi tôi đào sâu vào vấn đề này, chuyện phiền muộn khác lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Dời đi sự chú ý của tôi.
Phải sống cùng nhau sao…
Tôi nhớ tới những lời trước đó của Phó Thời Dư, do dự, đang định cất tiếng.
Anh bế tôi vào một căn phòng.
“Em ngủ ở đây.”
Nói xong bèn đặt tôi ngồi xuống giường.
Một căn phòng trông rất thiếu nữ.
Anh biết tôi vẫn chưa nhớ ra nên cũng không ép tôi phải ở chung với mình.
Thật sự rất tôn trọng tôi.
Tôi nhìn bóng lưng của anh, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Phó Thời Dư nhớ rõ tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, dị ứng với cái gì.
Thậm chí còn nhớ rất nhiều thói quen nhỏ nhặt của tôi.
Tôi dần tin, chúng tôi từng yêu nhau.
Lý do chủ yếu là vì tôi nhận ra mình đang dần thích anh từng chút từng chút một.
8
Phó Thời Dư rất bận rộn.
Nhưng dù có bận hơn nữa, anh cũng dành thời gian đưa tôi ra ngoài chơi cho khuây khoả, về nhà ăn cơm cùng tôi.
Sau đó nửa đêm lại tăng ca trong phòng làm việc.
Tôi luôn cảm thấy, có lẽ tôi nên làm gì đó cho anh.
Thế là tôi học theo sách dạy nấu ăn trên pad, học nấu canh cho Phó Thời Dư.
Trong lúc tôi đang hết sức chú tâm nêm nếm gia vị, có một đôi tay vòng qua eo tôi.
“Đang nấu canh hả?”
Hô hấp của người đàn ông phả vào tai.
“Vâng.”
Tai tôi bỗng chốc nóng bừng.
“Nấu cho ai vậy?”
Tôi nghĩ anh biết rồi còn cố tình hỏi.
Nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Cho anh.”
“Ngoan ghê.”
Anh ôm lấy tôi từ phía sau.
Môi chạm vào vành tai tôi, như hôn như không.
“Ôm thế này liệu em có không thích không?”
“Không ạ…”
Thật ra tôi muốn nói, hình như anh muốn ôm thế nào em cũng thích nghi được.
Ngày hôm ấy, Phó Thời Dư cũng chỉ dừng lại ở đó.
Tôi không ngờ, bước phát triển tiếp theo của chúng tôi lại do tôi chủ động.
Hôm đó là ngày trời đổ mưa đầu tiên kể từ khi tôi mất trí nhớ.
Gió lạnh buổi đêm cùng với những cơn sấm sét khiến tôi hơi sợ.
Tôi mặc váy ngủ, gõ cửa phòng Phó Thời Dư.
“Sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ.
“Anh ơi, em ngủ với anh được không, em hơi sợ…”
Phó Thời Dư cụp mắt nhìn tôi, không lập tức trả lời.
Tôi hơi ngượng ngùng.
Chẳng phải anh nói chúng tôi là người yêu sao?
Đề nghị này khiến anh khó xử lắm sao?
Rõ ràng trước đó anh còn nói cái gì mà lén lút làm…
Lúc tôi đang tự đắm chìm trong thế giới riêng của mình, đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo.
Tôi bị Phó Thời Dư bế lên, ngồi lên cánh tay anh.
“Được.”
Anh nhìn vào đôi mắt tôi, dịu dàng cất tiếng.
Lúc nhìn thấy khoảng cách “xa vời vợi" giữa mình và Phó Thời Dư, tôi bất giác hoài nghi.
Anh bạn trai của tôi, hình như hơi lịch thiệp.
Bỗng s ấ m s é t đ ánh vang trời.
Tôi giật mình, nép vào lòng Phó Thời Dư.
“Anh ơi…”
“Đừng sợ.”
Người đàn ông vỗ lưng cho tôi.
“Anh đây rồi, đừng sợ.”
Tiếng anh vang văng vẳng bên tai tôi, khoảng cách cũng được kéo gần.
Tôi đang nằm trong lòng anh, ngước đầu lên, mặt hơi đỏ.
“Chúng ta là người yêu thật sao?”
“Nếu là thật, tại sao anh chưa từng hôn em.”
Phó Thời Dư đỡ lưng tôi, để tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh nắm cằm tôi, hơi nâng lên.
Ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Muốn hôn anh hả?”
Tôi mím môi, không trả lời.
Câu hỏi này quá thẳng thắn.
Đầu ngón tay của Phó Thời Dư nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của tôi.
“Thích anh rồi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
“Em nghĩ là thích.”
Người đàn ông bật cười, chậm rãi hôn tôi.
Ban đầu chỉ là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, cắn nhẹ vào môi.
Cho đến khi tôi không kìm lòng được khẽ rên lên một tiếng.
Hàm răng bị anh cạy mở.
C ư ớ p hết không khí trong khoang miệng.
Không biết từ khi nào anh đã trở mình.
Tôi bị anh nắm chặt cổ tay.
Mười ngón tay đan vào nhau rất mập mờ.
Người đàn ông nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Gia Gia.”
“Vâng.”
Một cánh tay khác của anh đang vuốt ve mép áo tôi.
Như sắp tiến vào lại như không.
“Em có muốn làm bước tiếp theo không?”
9
“Bước tiếp theo là gì ạ?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, còn đang thở hổn hển.
Ngón tay của người đàn ông đã đi vào, vuốt ve eo tôi.
D ụ c vọng trào dâng trong đáy mắt anh.
Phó Thời Dư cúi người, cố tình để tôi cảm nhận được.
“Đây là bước tiếp theo.”
Có lẽ đây chính là nơi có nhiệt độ cao nhất ở trên chiếc giường này.
Tuy cách hai lớp quần áo.
“Sợ không?”
Phó Thời Dư cắn tai tôi.
Tôi vô thức run lên bần bật: “Em…”
Ngơ ngác, không biết nói gì.
Cũng may Phó Thời Dư không làm khó tôi, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
“Em ngủ trước đi.”
Anh xoa đầu tôi rồi đi vào trong phòng tắm.
Tôi mất trí chứ không phải kẻ ngốc.
Cách một cánh cửa, tôi biết anh đang làm gì.
m thanh trong phòng tắm kích thích đôi tai tôi, khiến tôi càng tỉnh táo hơn.
Cho đến khi Phó Thời Dư mang theo hơi lạnh nằm xuống giường, tôi vẫn không chút buồn ngủ.
“Anh ơi.”
Tôi hơi xấu hổ, nhưng vẫn dịch lại gần anh.
“Anh hôn em thêm chút nữa được không.”
Tôi đỏ mặt hỏi anh.
Phó Thời Dư nghiêng đầu, nhướng mày.
Tôi nghĩ anh hôn sẽ thấy thoải mái hơn, giống như đang trêu ghẹo quả vải bóc vỏ giữa môi lưỡi vậy.
“Hôn thế nào.”
Anh lặng lẽ tới gần.
“Giống như ban nãy sao?”
Tôi cố giấu đi sự xấu hổ, muốn chui tọt vào chăn, gật đầu.
Phó Thời Dư chống hai tay bên tai tôi, cúi người hôn tôi.
“Không phải thế này.”
Tôi nóng lòng.
Anh hôn lên khóe môi tôi hết lần này tới lần khác, giọng nói vang lên bên môi tôi.
“Vậy là thế nào, Gia Gia?”
“Em thị phạm cho anh xem đi.”
Tôi biết là anh cố tình.
Nhưng giọng điệu dỗ dành của người đàn ông lại khiến tôi choáng váng trong bầu không khí vốn dĩ đã rất mập mờ.
Run rủi thế nào tôi lại giơ tay ôm lấy cổ anh.
Hơi đưa người lên, kiếm tìm đôi môi anh.
Giống như anh vừa rồi.
Há miệng, cạy mở hàm răng anh.
Lúc tôi còn chưa thấy thỏa mãn, Phó Thời Dư lại buông tôi ra.
“Gia Gia.” Giọng anh hơi trầm.
Tôi nhìn chằm chằm đôi môi anh: “Dạ?”
Lại sáp tới..
“Em nên đi ngủ rồi.”
Phó Thời Dư né tránh nụ hôn của tôi, đè vai tôi lại, không cho tôi động đậy.
Tôi mím môi, nhỏ giọng: “Vâng.”
Tôi cũng không cố chấp nữa, nếu hôm đêm nay anh sẽ phải tắm ba lần mất.