Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 45




’ Anh ngồi xuống đây trước đã ’. Bà như là đang có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông.

Vừa mới ăn cơm xong đã kéo vội lên phòng, không biết bà có ý đồ gì không, hay là …

’ Đừng nói là em muốn … ’. Ông kéo dài chữ cuối làm cho bà bật cười, không phải là ngại, mà là hiểu ông muốn nói đến chuyện gì.

’ Anh đang suy nghĩ gì vậy ’. Đúng thật là, ông không ngờ lại có những lúc như vậy.

’ Em biết anh nói gì luôn sao? ’. Ông cố tình chọc ghẹo.

Ông cười cười, như đang nhìn thấu hết mọi chuyện, làm bà có chút xấu hổ.

’ Anh định nói là em đang muốn thoa thuốc lên vết thương thì không cần ’.

’ Vậy thôi sao? ’. Bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

’ Chứ em muốn gì nữa ’. Ông biết bà suy nghĩ đến chuyện gì, chỉ đùa với bà một tí mà mặt đã đỏ lên. Đã làm mẹ rồi, làm như gái còn son vậy. Nhưng ông rất thích suy nghĩ đó của bà.

’ Tại anh không nói cho hết ’. Bà thẹn quá hóa giận.

’ Là em tương anh suy nghĩ bậy bạ rồi chặn không cho anh nói ’.

Anh ấy nói cũng đúng.

Thôi không tranh cãi nữa. Bà kéo nhanh ông lên đây là có việc cần hỏi.

’ Lúc nãy có Minh Châu và anh Lý em không tiện hỏi, anh biết người đã đánh mình không? ’. Bà cứ có cảm giác chuyện này có liên quan đến mình, không đơn giản mà ông bị như thế.

Bà nói ông mới nhớ, bản thân ông làm ăn đàng hoàn, không có gây sự với bất kì ai. Tự nhiên lại bị đánh, đó là dấu hỏi lớn trong đầu ông.

’ Anh nhớ đó là một người đàn ông, cũng tầm tuổi với anh ’.

’ Một người đàn ông sao? ’. Bà cũng không biết suy nghĩ đến ai. Bà chỉ biết một người là ông Chu thôi. Nhưng anh ta làm sao biết đến anh Thẩm chứ. Những ý nghĩ không có khả năng này loại khỏi tâm trí bà. Tuy có hơi quá đáng với mình nhưng chắc chắn anh ta sẽ không độc ác đến mức đó.

’ Anh có nghĩ đến người đàn ông đó là ai không? ’.

’ Anh ta bịt kín mặt, anh cũng không rõ. Chắc là có người không thích anh trong chuyện làm ăn nên cố tình gây sự. Em đừng quá lo ’. Thấy bà có vẻ lo lắng quá mức nên ông nói đại lí do cho bà yên tâm thôi.

’ Được rồi, em không hỏi nữa ’. Thấy ông cố tình tránh né nên bà cũng không làm khó nữa.

Là ai cũng được chỉ mong ông bình an.

Ông ngồi xích lại gần bà, trao nhẹ cái ôm yêu thương, chiều chuộng. Lúc nào bà cũng giữ kẻ, xa cách làm ông có chút buồn lòng.

’ Em đó, đã chấp nhận anh rồi thì đừng hờ hững nữa ’. Ông đặt cằm mình lên vai bà thỏ thẻ.



Biết bản thân đứng núi này trong núi nọ đã là quá đáng. Đã đồng ý với ông rồi mà còn lạnh nhạt. Bà biết mình sai nhưng chẳng biết làm sao, lòng bà bây giờ rất rối.

’ Em xin lỗi ’. Bà nhận lỗi với ông.

’ Không sao, anh hi vọng thời gian sẽ làm em quên đi anh ta và toàn tâm toàn ý với anh ’. Ông cũng hiểu được nỗi lòng của bà nên không có ý trách móc hay ép buộc. Chỉ muốn bà quan tâm đến cảm nhận của ông một chút thôi.

Bà không nói gì, chỉ cần nghe và cảm nhận những lời nói của ông là đủ biết chân thành nhi7 thế nào rồi.

Bà nhẹ nhàng đáp trả cái ôm cỉa ông. Ông có chút vui mừng.

’ Anh … ’. Bà ngập ngừng không dám mở lời.

’ Em có thể đưa con của mình … ’. Bà không muốn Thế Khải phải chịu nhiều thiệt thòi. Chỉ muốn được chăm sóc đủ đầy không phải chịu những tháng ngày bị đòn roi đến từ anh ta.

’ Được ’. Bà không cần nói ông cũng đủ hiểu. Bà vốn rất thương con nên ông có thể hiểu. Giá như mẹ Minh Châu cũng được như vậy thì mọi chuyện không đi vào kết cục như vậy.

Bà có chút bất ngờ khi ông trả lời nhanh như vậy mà không chút nghĩ ngợi.

’ Cảm ơn anh ’.

’ Anh không muốn nghe những lời đó ’.

’ Vậy anh muốn gì ’.

’ Chỉ cần chúng ta mãi như vầy ’. Hạnh phúc đối với ông không phải là nhà cao cửa rộng. Chỉ cần có những đứa trẻ và bà. Đó là điều duy nhất làm cho ông biết đến hai từ ’ Hạnh phúc ’.

’ Ưh, được ’ … Bà cũng chỉ muốn sống tháng ngày bình yên, được bên cạnh ông như thế này.

Họ cứ ôm nhau như thế bất chấp không gian và thời gian.

- -----------------------

Ông Thẩm cuối cùng cũng có được một chút hơi ấm của nắng sau những ngày bão tố và bà cũng vậy.

Minh Châu vẫn như thế, luôn khó chịu khi nhìn thấy bà. Bức tường ngăn cách này ông Thẩm khó mà tháo gỡ.

Chỉ có ông Chu vẫn mãi chạy theo sóng gió, không biết đường dừng lại. Luôn thầm trách trời đất tại sao vẫn luôn đối xử bất công với mình.

Vợ con thì không thấy đâu, cứ toàn thấy những thằng đầu gấu đến đòi nợ. Đúng là sống không bằng chết thật mà.

Nghĩ đến đây là phải trách bà ta. Tham phú phụ bần, bỏ ông những lúc khốn cùng nhất.

Tại sao bà ta được hạnh phúc còn ông thì không.

Không thể như thế này được, tay ông đập thănh3 xuống nền lạnh lẽo, máu chảy ra do những miếng thủy tinh trên sàn.

Nhất định các người sống không được yên.

- ------------------

Bà Thẩm sau khi chạy theo cuộc vui, tình yêu đích thực cũng đã lụi tàn xuân xanh.

Người đàn ông kia rời bỏ, bởi lúc trước chồng bà ta - ông Thẩm giàu, có thể moi rút từ bà ta chút đỉnh. Bây giờ, bà ta có gì ngoài thân xác trống không. Dại gì ở bên bà ta mà chịu khổ.

Nhìn thấy người đàn ông mà bà từ bỏ tất cả để theo, đối xử với mình như vậy bà ta cảm thấy chạnh lòng. Bây giờ, bà không có nơi nào để dựa giẫm. Như cỏ dại, nơi đâu cũng có thể ở nhưng bị người khác giẫm đạp bất kì lúc nào.Nghĩ mình ở trước đây đúng là có chút quá đáng. Nhưng không còn cô hội nào để quay đầu.

Đúng là tự mình hại chính mình!

- ----------------------

Mỗi ngày từng bước đi của bà đều do ông chăm sóc.

Cận kề ngày sinh nên mọi thứ ông đều rất cẩn thận …

’ Em nên chú ý một chút ’. Ông luôn nhắc nhở bà.



Bà cảm thấy tám tháng ở đây vừa hạnh phúc, nhưng nghe ông cứ thủ thỉ bên tai mà bà đau cả đầu. Nói vui vậy thôi chứ làm sao có thể tìm được người đàn ông chu đáo như ông chứ.

’ Được rồi, em biết bản thân mình sắp làm mẹ nên sẽ chú ý, anh không cần lo ’. Chỉ là ông sợ bà trượt ngã thôi, đi đâu cũng phải dìu dắt. Ông cứ coi như bà là đứa trẻ vậy.

Cho đến hiện tại, bà nghĩ rằng bản thân mình lựa chọn ở bên ông Thẩm là hoàn toàn đúng đắn. Chỉ mong sau khi sinh sẽ đón Thế Khải về thì sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn.

Nhưng ai biết được rằng, mong muốn nhỏ nhoi như vậy sẽ không bao giờ trở thành sự thật.

- ---------------------

Ông Chu cảm thấy bản thân mình xứng đáng được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc luôn hướng về người đàn bà đó.

Ông trời không công bằng với ông vậy để Chu Dương này đòi lại công bằng cho chính mình.

Ông liên tục rình rập nhà của ông Thẩm. Vào không được nhưng không thể cứ thế mà ra về. Phải đợi cho người đàn bà đó ra, ít nhất cũng phải đòi chút tiền để trả nợ hay đánh bài cũng tốt.

Bà thì còn hai ngày nữa là sẽ được chào đón thiên thần nhỏ. Muốn dạo quanh vườn vừa thoải mái, lại dễ sinh.

Bà thấy bóng dáng của ai cứ thập thò, không biết có phải trộm không.

Bà đến nhìn kĩ nhưng không dám lại gần.

’ Cô cũng sung sướng quá, quên luôn người chồng này rồi sao ’. Ông lên tiếng khinh thường, châm chọc.

Lúc đầu, bà cũng khá bất ngờ, tại sao ông biết nơi này mà đến. Hay là anh ta theo dõi mình.

’ Anh tại sao lại ở đây ’. Câu hỏi có như không của bà.

’ Tôi mất vợ, ít nhất cũng phải có chút tiền bồi đắp hậu hĩnh chứ. Cô giàu như vậy chẳng lẽ lại đi tiếc vài đồng bạc với tôi.

’ Tôi không có ’. Lúc nào gặp mặt ông đều nghe đến chữ tiền.

’ Cô ra đây, bụng to như vậy chắc sắp sinh rồi. Hay là tôi nói cho anh ta biết tôi thiếu thốn như thế nào, chắc người làm ăn sẽ có lòng thương người ’. Ông ta khiêu khích bà. Có lẽ, ông ta nghĩ bà có con với ông Thẩm nên cũng không quan tâm lắm.

’ Không được ’. Mẹ con bà đã làm phiền đến ông ấy quá nhiều, không thể tiếp tục để anh ấy bận lòng về mình thêm nữa.

’ Vậy thì đưa tiền đây, tôi rất bận nhưng sẽ rảnh khi đến gặp ông Thẩm ’. Ông ta rất bận nhưng lại có thời gian ở đây đôi co với bà. Ông liên tục uy hiếp.

’ Đợi tôi một lát ’. Bà luôn giữ tâm trạng thoải mái nhất nhưng khi đứng trước ông ta bà không còn giữ nỗi bình tĩnh.

Bà vào trong lấy một ít tiền mà ông Thẩm đã đưa cho bà tiêu dùng. Vốn ông đã muốn đưa hết tất cả nhưng bà lại từ chối. Chỉ nhận ít tiền tiêu vặt thôi. Bà sẽ lấy hết số tiền để đưa ông ta.

’ Đây là số tiền tôi có, anh lấy rồi đi đi. Hi vọng sẽ không có lần sau ’. Bà không muốn nhiều lời với ông ta.

’ Cảm ơn, nhưng tôi sẽ còn quay lại ’. Tiền thơm như vậy sao có thể mới lấy một ít mà đã nói không còn lần sao.

Đúng là chứng nào tật nấy.

’ Trả lại tiền cho tôi ’. Ông quay mặt bước đi, bà kéo tay ông lại muốn đòi lại số tiền. Cứ thưởng ông sẽ thay đổi, không ngờ lại mặt dày đeo bám.

Ông ta khó chịu khi bà cứ lôi kéo.

’ Buông ra ’. Ông gỡ tay bà thật mạnh.

’ Á…á ’. Vì ông ta gạt tay bà quá mạnh, mất đà ngã thẳng xuống nền. Màu đỏ chảy dọc xuống hay chân.

’ Đau … quá ’. Bà chỉ lo cho con mình, mong là ai đó sẽ cứu.

Ông ta hốt hoảng khi thấy bà như vậy, ông ta không dám ở lại, hớt ha hớt hãi chạy vội đi.

Ông Lý đang tưới cây gần đó cũng nghe tiếng của bà mà chạy đến.

’ Bà … Bà chủ không sao chứ? ’. Ông đang nhìn thấy cảnh tượng gì đây.

’ Cứu … cứu con … tôi…’. Khi nói xong bà cũng ngất đi sau đó …



Bệnh viện

’ Anh Lý, chuyện này là sao? ’. Sau khi nhận cuộc gọi từ ông Lý, ông tuy như người mất hồn những vẫn lấy hết sức của bản thân để chạy nhanh vào đây.

’ Tôi cũng không rõ, tôi đang tưới cây sau vườn thì nghe tiếng hét thất thanh, chạy vào thì bà chủ … giống như tôi nói qua điện thoại ’. Ông Lý bây giờ cũng rất rối, câu từ sắp xếp cũng bị rối loạn.

’ Tại … ’.

’ Xin hỏi người nhà của bệnh nhân ’. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi.

’ Là tôi ’. Ông Thẩm hấp tấp nói.

’ Xin chia buồn cùng gia đing2, chỉ cứu được con nhưng còn khá yếu đã chuyển vào lồng kín để chăm sóc. Còn người mẹ do bị mất máu khá nhiều nên đã … ’. Bác sĩ kéo dài, chữ cuối không nói ra nhưng tất cả đều hiểu.

Ông giờ đây đã bị điếc, không muốn nghe bất kì chữ nào.

’ Xin lỗi bác sĩ ’. Ông Lý thay mặt xin lỗi.

’ Không sao tôi hiểu ’. Bác sĩ gật đầu, rồi cũng rời đi.

Ông Lý đứng đó để cho ông bà chủ … Nói đến đây ông không kìm được nước mắt. Ông chủ mới hạnh phúc chưa được bao lâu. Vậy mà …

’ Em… ’. Tay ông run, miệng ông đắng.

Ông có biết bao nhiêu lời muốn nói.

’ Mẹ con em là một thể, sao con chào đời mà em lại ra đi ’. Một giọt nước mắt của người đàn ông rơi xuống. Không kể hồi con nít thích khóc nhè, có lẽ đây là lần đầu tiên ông khóc vì một người.

’ Mười tháng quen nhau, chín tháng chung sống, em nói đi là đi ’. Ông trách bà đã bỏ ông lại mà đi.

Thời gian không quá dài nhưng ông biết bản thân yêu bà đến nhường nào.

’ Vợ à … ’. Dây cũng là lần đầu tiên ông dám gọi. Ông rất sợ bà sẽ giận vì tùy tiện gọi như vậy. Chỉ có điều ông đã sai, khi giờ đây không còn cơ hội để nói hai tiếng ngọt ngào đó.

Ông nhìn vào cải trắng đó, lấy hết hơi thở để nói ra từng từ.

’ Anh sẽ chăm sóc con thật tốt, anh sẽ thương con thêm phần của em, không để con của chúng ta phải chịu thiệt thòi … Vợ, vĩnh biệt! ’. Ông không cầm nổi nước mắt, nó cứ tuông thành dòng, không có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Buông người mình yêu thì dễ, cách biệt âm dương vương vấn trong lòng …

( Sau khi sự việc đã qua, ông cũng đủ tỉnh táo để điều tra mọi việc. Nhìn qua camera chỉ thấy người đàn ông trông lạ nhưng rất quen, dù có phóng to cũng chỉ chỉ thấy vóc dáng, rất khó để thấy mặt. Tuy là không thể làm được gì nhưng cũng không vì thế mà bỏ qua, ông cứ tiếp tục tìm nhưng vô vọng.

Ông Chu sau khi thấy bà như vậy thì hoảng loạn vài ngày đầu, nhưng khi vào sòng bạc ông lại tỉnh táo và không còn suy nghĩ gì đến bà. Cứ như vậy muốn quên hình ảnh máu me ghê rợn đó ông lại chôn mình theo sòng bạc đến nỗi nợ chất thành đóng. Nhưng con người ông ta khó lòng thay đổi …)