Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 49: Lời nói dối của em cũng êm tai (4)




Lại một năm mới đến, hiếm khi hai chị em nhà họ Hành không bị xếp trực ban, sáng sớm đã tụ tập ở nhà họ Hành rồi. Trong căn nhà cũ vô cùng nhộn nhịp.



Bé cưng Hành ba tuổi đang trong độ tuổi đầy tò mò, hiếu động, chỉ không để ý một chút nhất định sẽ gây ra chuyện. Nha Nha bảy tuổi cũng không phải hiền lành, cô nhóc mặc bộ lễ phục long trọng đóng giả nữ hoàng, chỉ huy em trai “tướng quân”, mở rộng lãnh thổ trong phòng khách.



Mẹ Hành đi sau hai đứa trẻ dọn dẹp cũng không thể dọn hết, khi trông thấy mặt của bà càng ngày càng đen, Tần Phỉ kéo bà ngồi xuống sofa: “Hôm nay là tết, mẹ cứ để bọn trẻ thoải mái đi, đợi ăn tết xong rồi dạy dỗ bọn nó sau.”



Mẹ Hành thở dài: “Lúc nhỏ Hành Tri Túc và Hành Tri Chỉ cũng rất nghịch ngợm, nhưng cũng không nghịch bằng hai chị em này. Cũng may con và chị con đều không muốn có đứa thứ hai, bằng không nóc nhà này cũng không đủ cho bọn nó lật tung nữa.”



Tần Phỉ cười chột dạ, không dám tiếp lời.



Hành Tri Túc cắn táo, nói năng không rõ ràng: “Ai nói con không muốn có, con và Tấn Nhuy đang chuẩn bị rồi.”



Mẹ Hành tắc lười: “Trong bộ đội tụi con bận rộn như vậy, con nỡ xin nghỉ phép sinh con à?”



“Công việc cách mạng phải làm, vấn đề cá nhân cũng phải giải quyết.” Hành Tri Túc bỏ táo xuống, nghiêm túc nói: “Đây là quyết định sau khi con đã suy xét tổng thể, nếu khả năng kinh tế cho phép, có thêm đứa thứ hai cũng được. Đợi tụi con già đi, đổ bệnh cần có người chăm sóc, hai đứa trẻ có thể thay ca cho nhau. Cho dù tụi con mất, bọn chúng cũng có thể an ủi, giúp đỡ lẫn nhau.”



“Đầu năm đầu tháng, ăn nói lung tung cái gì vậy!” Mẹ Hành nghe thấy chữ “mất” lập tức mắng chửi, người già mê tín, chỉ sợ đụng phải điều xui xẻo.



“Mẹ, đây là vấn đề rất hiện thực. Con cảm thấy em trai và em dâu có thể suy nghĩ sinh thêm một đứa… Ủa, Hành Tri Chỉ đâu? Con người này bình thường bận rộn con cũng nhịn rồi, sao năm mới còn không thấy tăm hơi đâu thế?”



Cô ấy đang nói thì Hành Tri Chỉ đi ra từ phòng sách, nhưng sắc mặt nghiêm túc lạ thường.



Trong phòng sách lập tức yên tĩnh, Tấn Nhuy mỗi tay ôm lấy hai nhóc khỉ nghịch ngợm vào lòng.



“Em trai à, em nghiêm túc như vậy làm bầu không khí rất ngượng ngùng có biết không hả?” Hành Tri Túc nhướng mày nhìn anh.



Hành Tri Chỉ rất muốn nở nụ cười với mọi người, nhưng khóe môi nhếch lên lại hạ xuống.



Biểu cảm này không nghi ngờ gì nữa là đang nói cho mọi người biết có chuyện xảy ra rồi.



“Đứa trẻ này, rốt cuộc có chuyện gì?” Mẹ Hành là người có tính cách nóng vội, vỗ đệm tay: “Mau nói đi!”



Hành Tri Chỉ hít sâu, liếc nhìn người thân trong phòng khách, cuối cùng tầm mắt nhìn lên người Tần Phỉ: “Con không thể ăn tết ở nhà nữa, vừa mới nhận được thông báo của bệnh viện, thành phố Giang xảy ra bệnh dịch, ngày mai con sẽ dẫn đội đến chi viện.”

“Ngày mai là giao thừa mà? Bệnh dịch nghiêm trọng như vậy à, tết cũng không cho ăn nữa?” Mẹ Hành kích động đứng dậy: “Hơn nữa, một bác sĩ khoa chỉnh hình như con cũng đâu có cùng khoa với bệnh dịch này?”



Tần Phỉ đỡ lấy bà: “Mẹ, mẹ không nghe anh ấy nói là dẫn đội sao, chắc là để anh ấy làm người quản lý.”



Mẹ Hành yên tâm, nhưng vẫn hậm hừ: “Ban đầu không nên để con học y mà.” Bà xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, Tiểu Phỉ à, con mau thu dọn hành lý giúp thằng bé đi.”



“Vậy con đi đây.” Tần Phỉ mỉm cười đứng dậy, sau khi hai người vào phòng, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, nhìn thẳng về phía Hành Tri Chỉ.



Vốn dĩ Hành Tri Chỉ không biết nói dối, bị cô nhìn như vậy lại càng lúng túng tay chân hơn, không cần cô hỏi đã thẳng thắn nói: “Rất nguy hiểm, nhưng anh bắt buộc phải đi.” Nói xong, mắt anh ửng đỏ.



Căn phòng im ắng, một lúc sau, trong phòng mới vang lên giọng nói hơi run nhưng rất kiên định của Tần Phỉ: “Em đợi anh về.”



Hành Tri Chỉ ôm chặt cô vào lòng: “Anh đi rồi, mọi người không ai được ra ngoài, cứ ở yên trong nhà.”



“Chỉ cần anh bình an trở về, bọn em đều ở trong nhà đợi anh.”



“Được!”



Anh trả lời nặng nề nhưng mắt không kìm được mà rưng rưng.



Bởi vì công việc đột xuất của Hành Tri Chỉ, mẹ Hành đã dời bữa cơm đoàn viên vào ngay tối hôm đấy, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, nhưng chỉ có hai đứa trẻ là thật sự vui mừng.



Ngày hôm sau, Tần Phỉ tiễn Hành Tri Chỉ ra ngoài, Hành Tri Túc đã mặc sẵn đồng phục quân đội ngồi trong phòng khách, cười ha ha nói: “Em dâu à, để chị tiễn thằng bé ra sân bay thay em.”



Tần Phỉ liếc nhìn túi hành lý bên tay cô ấy, mày cau lại: “Chị cũng…”



“Xuỵt!” Hành Tri Túc lập tức ra hiệu bằng mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Bà cụ và tụi nhỏ đều không biết, chị không dám nói cho họ biết, chỉ sợ…”



“Mẹ, con muốn mẹ!”



Thật là, sợ cái gì thì cái đó đến!



Nha Nha vẫn đang mặc đồ ngủ, nhưng mắt đã khóc đến sưng lên: “Mẹ, mẹ hứa sẽ ăn tết với con mà, con không cho mẹ đi.”



“Mẹ có việc, con phải hiểu cho mẹ. Con biết đó, mẹ là quân nhân, lúc người dân cần mẹ, quân nhân không thể nói không.”



“Con không quan tâm, con mặc kệ người dân, con chỉ cần mẹ.” Nha Nha khóc lóc gào thét như điên, Tấn Nhuy dùng sức kéo cô nhóc lại, không nói nên lời.



Hành Tri Túc là quân nhân, nhưng cô ấy cũng là vợ của người ta, mẹ của đứa trẻ, nỗi đau xé lòng chỉ có mình cô ấy biết: “Tấn Nhuy, con giao cho anh đó.”


“Hành Tri Túc, chăm sóc tốt cho bản thân.” Tấn Nhuy nói xong, ẵm Nha Nha lên, không quan tâm tiếng khóc lóc của đứa trẻ, cứng rắn mang cô nhóc trở về phòng. Cho dù đứng trong sân vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, mỗi một tiếng đều giống như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của cô ấy.



“Đi.” Hành Tri Túc xách hành lý lên xe, từ đầu đến cuối đều không rơi một giọt nước mắt nào.



Lúc này cô ấy không thể khóc.



Tần Phỉ cũng cắn chặt răng mới không khóc, trông thấy Hành Tri Chỉ sắp phải lên xe, cuối cùng cô vẫn không kịp được mà xông ra ngoài, ôm chặt lấy anh.



Hành Tri Chỉ khẽ vỗ lưng cô an ủi.



Anh cho rằng cô chỉ là bất an, chỉ là không nỡ.



Nhưng nào biết rằng, vào lúc cô ôm lấy anh, đã lặng lẽ nói với sinh mạng nhỏ trong bụng: “Bé cưng à, đây là bố con.”



Có không nỡ hơn nữa, cô cũng không thể lên tiếng níu giữ.



Bởi vì anh là bác sĩ, người bệnh cần đến anh, anh buộc phải bất chấp tất cả xông lên, đó là trách nhiệm của anh.



Xe dứt khoát rời đi, Tần Phỉ đứng ở trước cửa nhìn, cho đến khi có một đôi bàn tay ấm nóng đặt lên vai cô.



“Con à, ấm ức cho con rồi.”



Nước mắt của Tần Phỉ lập tức tuôn trào.



Mẹ Hành lau nước mắt cho cô: “Đừng trách thằng bé, thời kỳ đặc biệt chúng ta không thể cản trở bọn chúng được.”



“Mẹ biết cả rồi?”



Mẹ Hành kéo cô vào nhà: “Bố của bọn nó chính là quân nhân, hễ mà quốc gia có chuyện, lần nào ông ấy cũng xông lên phía trước. Mỗi lần trước khi xung phong đều sẽ bịa ra các loại lý do để lừa mẹ, trước giờ mẹ chưa từng vạch trần ông ấy, bởi vì mẹ biết, chỉ khi ông ấy cho rằng mẹ mắc lừa thì mới có thể yên tâm làm việc hơn. Giả vờ hồ đồ cả một đời, thực ra người biết nói dối nhất trong nhà này chính là mẹ.” Bà thậm chí còn nhướng mày đắc ý.



Tần Phỉ bật cười, lau nước mắt nói: “Có lẽ tiêu chuẩn cưới vợ trong gia đình truyền thống của mọi người là phải biết nói dối mới được.”



“Sao lại nói như vậy?”



Cô kéo tay mẹ Hành đặt lên bụng mình: “Hai tháng rồi, đồ ngốc kia vẫn chưa biết.”



Lúc này mẹ Hành cũng cười rồi nhưng cười mãi cười mãi, nước mắt lại rơi xuống. Bà nắm lấy tay Tần Phỉ, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Tiêu rồi, nóc nhà của mẹ không giữ được rồi.”



Hai người phụ nữ nắm chặt tay nhau, đều đang cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để cổ vũ cho đối phương.



Người thân của bọn họ đang chiến đấu vì quốc gia, bọn họ phải giữ vững gia đình nhỏ này vì các chiến sĩ.



Anh đã đồng ý với em sẽ bình an trở về.



Những lời anh nói, em đều tin.



Cho dù nói dối cũng êm tai nhất.