Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 4: Động đất ở thành phố Xuyên (4)




Trái tim của mọi người đều treo lên theo từng bước chuyển động của anh ấy, cho đến khi anh ấy thuận lợi chui vào trong kẽ hở.

Đứa trẻ đầu tiên nhanh chóng được đưa ra ngoài nhưng đã ngất đi. Hành Tri Chỉ tiến hành cấp cứu đơn giản rồi lính cứu hỏa cõng đứa trẻ chạy đến trạm cứu hộ. Đứa trẻ thứ hai cũng gặp tình huống giống vậy, đứa trẻ thứ ba bị thương ngoài da nhưng may mắn vẫn còn tỉnh táo. Sau khi được đội trưởng đưa ra ngoài, đứa bé còn hỏi Hành Tri Chi có thể cho cậu bé uống coca hay không.

“Được chứ, cháu dưỡng bệnh cho tốt, chú sẽ mua một thùng coca cho cháu.”

“Cháu cảm ơn chú.” Đứa trẻ cảm ơn bằng giọng yếu ớt, Hành Tri Chỉ băng bó cho cậu bé xong thì đi xem tình hình của đội trưởng. Tần Phỉ luôn nằm sấp ở chỗ kẽ hở quan sát nhưng bên trong đen thui cô không nhìn thấy gì cả.

“Đội trưởng, anh mau lên đi.”

Qua mấy giây sau đội trưởng mới trả lời: “Đưa tụi nhỏ ra ngoài trước đi, không cần quan tâm đến tôi.”

Hành Tri Chỉ và Tần Phỉ đều ngẩn người, có một dự cảm chẳng lành xuất hiện: “Anh mau lên đây đi, lên đây nhanh.” Giọng nói của Tần Phỉ đã có chút run rẩy.

Hành Tri Chỉ cũng muốn gọi nhưng đứa trẻ muốn uống coca ban nãy bỗng nhiên ngất đi, anh nhìn đứa trẻ rồi lại nhìn vào trong kẽ hở, đôi mắt vốn đỏ bừng vì thức đêm thì nay lại càng đỏ hơn nhưng anh buộc phải đưa ra quyết định: “Cô canh ở đây, tôi đi tìm người đưa đứa bé ra.”

Anh ôm đứa bé lên, chạy được hai bước lại không yên tâm mà quay đầu: “Tần Tiểu Phỉ, đừng di chuyển lung tung, ở đây đợi tôi.”

Tần Phỉ bị xưng hô này làm ngẩn người, nhưng tình hình lúc này không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cô gật đầu mạnh lại nằm sấp xuống kẽ hở gọi đội trưởng. Khu đổ nát đột nhiên rung lên và có dấu hiệu sụp đổ. Tiếng kêu khe khẽ từ bên dưới truyền đến, dường như đội trưởng đang nhích người từng chút. Tần Phỉ giơ tay ra, vội vàng nói: “Tôi kéo anh lên.”

Rất lâu sau đội trưởng mới nắm tay cô, Tần Phỉ nhìn thấy khuôn mặt bị bùn đất che lấp không nhìn rõ ngũ quan kia, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau dùng sức.”

Đội trưởng gật đầu.

“Một, hai, ba.”

“Đùng…” Cùng lúc hai người dùng sức, khu vực đổ nát xảy ra sụp đổ lần nữa. Tần Phỉ bị chấn động mạnh, trực tiếp ngã nhào, đợi khi cô lấy lại tinh thần, cả người đều ngơ ngác: “Đội trưởng, đội trưởng…” Cô gào lên, nhìn thấy Cà Phê còn đang ngẩn người, cô đỏ bừng mắt, hét cô ấy: “Còn nhìn gì nữa, mau đào đi.”

“Hả, ồ!” Cà Phê hoảng hốt, lập tức bò trên bãi đổ nát, cùng Tần Phỉ dùng tay đào người. Bùn đất đen rất nhanh đã trộn lẫn màu máu, nhưng lúc này không ai để ý đến chút vết thương kia, trong đầu chỉ có một chữ, đó là “đào”.

Đội trưởng bị chôn không hề sâu, hai người rất nhanh đã đào được anh ấy ra nhưng chân trái của anh ấy đã bị cây thép đâm xuyên qua khiến cho máu chảy không ngừng. Tần Phỉ quyết đoán, trực tiếp xé đồng phục bảo hộ của mình, cởi áo khoác của mình ra cột lại phần đùi cho anh ấy.

“Anh cố gắng lên, tôi biết cấp cứu, tôi nhất định sẽ cứu anh.” Cô nói chuyện hơi lắp bắp.

Đội trưởng kêu một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nói chuyện một cách khó khăn: “Chỗ này nguy hiểm, gọi người của tôi tới đi, đừng ở…”

“Đừng nói nữa, muốn đi thì chúng ta cùng đi, cây thép đâm vào động mạch đùi của anh rồi, máu chảy nhiều lắm. Anh cố lên, tôi sẽ đưa anh đến trạm cứu hộ liền.” Tần Phỉ bỏ thùng thuốc khử trùng xuống, kéo tay đội trưởng đặt lên vai: “Cà Phê, em giúp chị đỡ cây thép trên chân anh ấy, đừng để nó va chạm mạnh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Dạ.” Cà Phê lảo đảo chạy tới, cẩn thận nhấc chân bị thương của đội trưởng và cây thép dài nửa mét kia lên, cố gắng giúp Tần Phỉ giảm bớt sức nặng.

Tần Phỉ ngồi xổm xuống đất, hít một hơi thật sâu, rồi đứng phắt dậy, không ngờ cô lại cõng được một người đàn ông cao một mét tám mươi mấy này. Mặc dù bước đi hơi khó khăn nhưng cô vẫn cắn răng cõng người ra khỏi đống đổ nát.

“Cô là người phụ nữ thứ hai cõng được tôi đấy.” Bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của đội trưởng.

Tần Phỉ phì cười: “Còn có người phụ nữ mạnh mẽ giống tôi à, tôi thật muốn làm quen đó.”

“Nếu như tôi còn sống, tôi sẽ giới thiệu để hai người làm quen.”

“Được đó, vậy thì anh phải cố gắng lên, đừng làm trễ việc kết bạn mới của tôi đó.”

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, sau đó lại truyền đến tiếng nhịn đau: “Cô tên gì?” Giọng nói của đội trưởng càng suy yếu hơn.

“Tần Phỉ.”

“Tần Phỉ, cô biết Lạc Tiểu Tiểu không?”

“Ảnh hậu Lạc Tiểu Tiểu à?”

“Ừ, nếu cô có cơ hội gặp được cô ấy, thì giúp tôi nói với cô ấy, tôi… rất yêu, rất yêu cô ấy.”

Tần Phỉ sắp sụp đổ rồi: “Anh hai à, thời khắc sống chết mà anh còn muốn theo đuổi ngôi sao, tôi phục anh thật đấy.” Cô đã có chút không chống đỡ được nữa nhưng cố gắng cổ vũ đội trưởng: “Anh kiên trì lên, anh còn sống, tôi sẽ dẫn anh đi gặp Lạc nữ thần, bảo cô ấy ký tên cho anh. Không, bảo cô ấy chụp ảnh chung với anh…”

“... Được đấy!”

“Cà Phê, chị cõng không nổi nữa rồi, chúng ta để anh ấy xuống trước đi.” Thể lực của Tần Phỉ đã cạn kiệt, thay vì cố gắng rồi làm người ta té chi bằng dùng chút sức lực còn lại, đặt anh ta xuống một cách ổn định.

Cà Phê hoàn toàn hoảng loạn, chỉ đành nghe theo mệnh lệnh của cô làm từng động tác một, nghẹn ngào hỏi: “Làm sao đây?”

“Em đỡ chân của anh ấy, cố hết sức đừng đụng đến vết thương. Bây giờ chị để người xuống.”

Cà Phê dùng sức nhấc chân đội trưởng, vào lúc hai người muốn để người xuống, có một giọng nói trong trẻo gọi một tiếng “Tần Tiểu Phỉ”, chui vào tai cô.

Người chạy đến hệt một tia sáng chiếu sáng cô như lần đầu gặp mặt.

Rất nhiều năm sau, Tần Phỉ nhớ lại cảnh này, cô chỉ cảm thấy tia sáng đó không những chiếu sáng mỗi khoảnh khắc đấy, mà còn chiếu sáng cuộc đời sau này của cô.

Về đến trạm cứu hộ, cả người Tần Phỉ kiệt sức ngồi bệt vào góc, Cà Phê ngồi bên cạnh cô, cử động những ngón tay đau đến tê liệt, bĩu môi hỏi: “Chị, chị nói xem, anh ta sẽ chết à? Anh ấy đã cứu ba đứa trẻ rồi, ông trời sẽ để anh ấy sống phải không.”

Tần Phỉ nhìn lều để làm nơi cấp cứu, khẽ lắc đầu. Ở chỗ này, bọn họ cách cái chết rất gần, không ai biết được người bị khiêng vào trong lều có thể sống để ra ngoài hay không.

Hai người đều ngẩn người chờ đợi kết quả, một tiếng ồn ào lại truyền đến: “Người Pháp à? Có ai biết tiếng Pháp không? Có ai biết tiếng Pháp không?”

Chân của Tần Phỉ còn đang run cầm cập, cô hít một hơi sâu rồi nói: “Tôi biết.” Cô loạng choạng đứng dậy, đi về phía đám đông. Cà Phê thật sự không đứng lên được nữa, chỉ đành rút điện thoại từ trong túi áo ra, dùng chút pin yếu ớt ghi lại bóng lưng của Tần Phỉ.

Người Pháp vừa được đào ra từ trong đống đổ nát, nhiều chỗ trên người bị thương ngoài da, đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng miệng không ngừng lẩm bẩm một câu.

Y tá nhỏ vừa băng bó cho anh ta vừa hỏi: “Anh ta đang nói gì vậy?”

Do anh ta nói rất nhỏ nên Tần Phỉ phải hạ thấp người, ghé tai sát bên môi anh ta để nghe, có điều vẫn chưa nghe rõ, nhưng chân lại mềm nhũn. Cũng may một tay cô giữ lấy cánh tay của người Pháp, nếu không sẽ bị ngã sấp mặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người Pháp bị cô đè lên vết thương liền rên rỉ.

Y tá nhỏ gấp gáp nói: “Rốt cuộc cô có biết tiếng Pháp không vậy, không biết thì đừng ở đây gây rối thêm nữa.”

Tần Phỉ cầm lấy bàn tay đau đến tê cứng của mình, cô thật muốn bỏ đi cho xong, nhưng nhìn thấy người Pháp rên rỉ xong, lại bắt đầu lẩm bẩm, trực giác nói cho cô biết có lẽ câu nói kia vô cùng quan trọng. Cô nhẫn nhịn, khom người xuống lần nữa, khi cô nghe rõ câu nói kia, đầu tiên là nhìn tay của mình, sau đó cứng ngắc di chuyển đến cánh tay đang được y tá băng bó. Trong đầu cô trống rỗng, cả người đã có phản ứng. Khi tiếng la của y tá vang lên, người đã bị Tần Phỉ đẩy ngã, ngồi bệt xuống đất.

Y tá vừa tức vừa đau, cô ta đã có phản cảm với ngôi sao mặt dày tới đây từ lâu rồi, lúc này khó kìm nén được cơn giận, cô ta không quan tâm được gì khác, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi: “Cô bị điên à? Đây không phải nơi để cô ra oai, cô không muốn giúp, bọn tôi cũng không cầu xin cô… Bọn tôi đều bỏ lại gia đình, con cái và ký giấy chấp nhận rủi ro để đến đây, bọn tôi khác với loại ngôi sao dựa vào thiên tai để tạo cảm giác tồn tại như cô…” Y tá càng nói càng kích động, đến cuối cùng cô ta sụp đổ, òa khóc lên.

Trận khóc này khiến những y bác sĩ xung quanh đều tạm dừng công việc nhìn sang, Mỹ Lan là người đầu tiên chạy tới, bỏ mâm xuống, cô ta trông như một con trâu trực tiếp đẩy ngã Tần Phỉ, sau đó mới đi đỡ y tá đứng dậy.

“Mấy người đang làm gì?” Cà Phê cũng lao tới, vừa mới duỗi tay đỡ Tần Phỉ nhưng Tần Phỉ giật mạnh người lại: “Chị, chị sao thế?”

Tay Tần Phỉ run lên một cách mất kiểm soát, dần dần cơ thể cũng run lên, ánh mắt ngày càng trống rỗng, cho đến khi một ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy cô.

Đây là một cảm giác mà trước nay cô chưa từng có, vừa có ý chống cự nhưng lại quyến luyến.

Cô nắm chặt lấy áo anh, nhỏ giọng yếu ớt nói t: “Anh ta nói mình bị HIV, tôi đụng vào anh ta rồi, trên tay tôi có vết thương…”

Hành Tri Chỉ cũng ngơ ngác, sau đó ngồi xổm xuống, vòng tay qua hông Tần Phỉ, rồi ẵm cô lên. Dưới con mắt kỳ dị của mọi người, anh đi tới bên cạnh Mỹ Lan nói nhỏ bên tai cô ta một câu, sau đó ôm Tần Phỉ đi về phía phòng bệnh tạm thời.

Khoảnh khắc Mỹ Lan nghe rõ lời nói của Hành Tri Chỉ, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Y tá đã đứng dậy, muốn băng bó tiếp cho người Pháp, nhưng Mỹ Lan hét lớn: “Giao bệnh nhân này cho tôi…”

Phòng bệnh tạm thời được coi là nơi có lưu lượng người ít nhất ở trạm cứu hộ nhưng bệnh nhân quá nhiều vẫn khiến chỗ này trở nên chật chội, bí bách. Thậm chí Hành Tri Chỉ không thể nào tìm được một giường trống cho Tần Phỉ, anh chỉ đành bỏ cô lên chiếc ghế xếp.

Anh mở hộp thuốc, đầu tiên là dùng nước muối rửa sạch bùn đất trên tay cho cô, sau đó tiến hành xử lý vết thương trên ngón tay cho cô. Nỗi đau khiến Tần Phỉ tỉnh táo vài phần, nhưng giọng cô vẫn run rẩy: “Tôi sẽ bị lây sao?”

Ngón tay đang xử lý vết thương của Hành Tri Chỉ run lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: “Tin tôi không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Tần Phỉ chỉ cảm thấy anh thực sự không thích hợp với vẻ mặt này. Anh nên cô dáng vẻ mỉm cười, để lộ ít răng, cả người giống như một mặt trời nhỏ ấm áp, khiến người ta không kìm được mà muốn dựa gần.

Cô chớp mắt, ấm ức bĩu môi: “Không tin.”