Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 29: Nguyện vọng của em là gì? (4)




Tần Phỉ trở về khách sạn của đoàn làm phim, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu thẫn thờ đứng ở quầy cà phê: “Có chuyện gì thế? Ai làm Lạc nữ thần của chúng ta giống như hoa tươi bị tưới nước nóng thế.”

“Cô mới bị tưới nước nóng đó.” Lạc Tiểu Tiểu trừng mắt với cô, không kìm được mà thở dài: “Anh ấy trở về đội nhận nhiệm vụ khẩn cấp rồi.”

“Không phải bộ đội bọn họ thường xuyên nhận nhiệm vụ khẩn cấp sao? Chắc cô đã quen từ lâu rồi.” Tần Phỉ khó hiểu hỏi.

“Cả đời này tôi cũng không quen được.” Cô ấy bực dọc vò tóc, hình tượng kia nào giống phong thái của ngôi sao gì nữa. Cô ấy giống như bệnh nhân tâm thần bước ra từ trong phim: “Mỗi lần anh ấy đi làm nhiệm vụ tôi đều thấp thỏm không yên, nhưng lần này lại đặc biệt bực dọc. Cảm giác lần này rất không tốt, giống như là… như là…”

“Giống như cả người đang ngứa ngáy nhưng lại không gãi tới, đứng ngồi không yên, vô cùng nóng nảy.”

Tần Phỉ tiếp lời cô ấy, Lạc Tiểu Tiểu liều mạng gật đầu: “Chính là cảm giác này.”

“Ảnh hậu.” Tần Phỉ vỗ đầu cô ấy: “Cô nhập vai quá rồi. Phản ứng này đều là biểu hiện của thời kỳ tiền trầm cảm.”

“Cô nói tôi mắc bệnh trầm cảm rồi?” Lạc Tiểu Tiểu không tin.

Tần Phỉ gỡ kính râm xuống, kiên nhẫn giải thích với cô ấy: “Cô chỉ có triệu chứng mà thôi, đừng lo lắng. Người hiện đại có ai không bị chút bệnh tâm lý chứ. Đặc biệt là ngành nghề này của chúng ta. Tốc độ nhanh, công việc bận rộn, áp lực lớn, tự mình điều chỉnh một chút hoặc tìm bạn bè nói chuyện, giải tỏa tâm lý là được rồi.”

Tần Phỉ định rời đi, nhưng bị Lạc Tiểu Tiểu kéo ống tay áo lại: “Gì đấy?” Cô nhìn Lạc Tiểu Tiểu, chỉ thấy vẻ bực dọc trên mặt cô ấy biến mất sạch sẽ, đã đổi sang dáng vẻ đáng thương ngập nước mắt. Cô tự nói với chính mình mười ngàn lần “kỹ năng diễn xuất của cô ấy tốt, đừng tin cô ấy”.

Nhưng khi cô nghe thấy giọng nói run rẩy của cô ấy “nói chuyện với tôi được không?”, cô vẫn mềm lòng đồng ý. Cuộc nói chuyện này kéo dài tới đêm muộn, từ quầy cà phê tới phòng của Lạc Tiểu Tiểu, còn có thêm một chai rượu vang.

Tần Phỉ lắc ly rượu, nghe Lạc Tiểu Tiểu kể ba lần chuyện tuổi thơ. Cô một hơi uống cạn rượu trong ly, lần đầu tiên có hơi chán ghét đô rượu của mình.

Lạc Tiểu Tiểu ngà ngà say, đều là hồi ức ngọt ngào và vui sướng. Nhớ lại từ tuổi thơ cho đến hiện tại, cảm xúc của cô ấy lại sa sút: “... Năm trước anh ấy tham gia cứu hộ vụ nổ nhà xưởng công nghiệp hóa học ở thành phố Đỗ, tôi đang quay phim ở nước ngoài, nghe thấy tin tức mười chín người lính cứu hỏa hy sinh, dây an toàn chưa khóa chặt, rớt từ trên lầu hai xuống nhưng may mà bên dưới có đệm hơi. Sau khi về nước, nhìn thấy anh ấy ngốc nghếch nói với tôi “báo cáo lãnh đạo, anh đã bình an trở về”, thì câu nói “giải ngũ” tới bên miệng kia đã bị nuốt xuống. Năm nay thành phố Xuyên xảy ra động đất…” Cô ấy hơi nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô không biết tôi biết ơn cô nhiều thế nào đâu.”

Tần Phỉ nghĩ đến lúc bản thân cõng Lưu Diễn Trạch sắp không chống đỡ được, trái tim cũng hơi nghẹn lại. Nếu không phải Hành Tri Chỉ đến kịp lúc, cô không biết bản thân có may mắn được quen biết Lạc Tiểu Tiểu hay không nữa. Cô chán ghét cảm giác u buồn này, đứng dậy rót đầy ly rượu của mình, ngồi bệt xuống đất, nghiêng người dựa vào bên giường của Lạc Tiểu Tiểu cụng ly: “Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau. Đội trưởng Lưu sống lâu…”

Cô còn chưa dứt lời, điện thoại bên tay đã vang lên. Cô nhìn thấy ba chữ “Nhậm Tư Tề” thì cau mày, lập tức nghe máy. Giọng nói của Nhậm Tư Tề vẫn lạnh lùng như cũ: “Cậu đang ở đâu?”

“Ở đoàn làm phim, sao vậy?”

“Kim Na tự tử rồi, cậu ở lại trong đoàn làm phim, đừng đi đâu cả. Không được ăn nói lung tung với bất cứ truyền thông nào.” Nhậm Tư Tề mạnh mẽ ra lệnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

*

“Tần Phỉ, cô có gì muốn nói về cái chết của Kim Na không?”

“Cô sẽ tham dự tang lễ của cô ấy chứ?”

“Tần Phỉ, cô cảm thấy mình có trách nhiệm về cái chết của cô ấy không?”

Cà Phê bảo vệ Tần Phỉ từ khách sạn đi ra phim trường, phóng viên ập đến như ong vỡ tổ, câu hỏi càng ngày càng quá đáng. Tần Phỉ dừng bước, tim Cà Phê lập tức thắt lại: “Chị…”

“Cô ta chết hay không, liên quan gì đến tôi? Nếu bây giờ tôi tự tử, cô cảm thấy cô cần thiết chịu trách nhiệm không? Cô sẽ đến tham dự tang lễ của tôi?” Tần Phỉ lên tiếng chất vấn, phóng viên kia câm như hến. Cô lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, những phóng viên kia như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, lập tức vui sướng. Bọn họ cũng biết những câu hỏi này rất tẻ nhạt cũng rất mất lịch sự, nhưng canh ở ngoài trời mùa đông giá rét này lâu như vậy, cũng chính vì ép Tần Phỉ trả lời. Cô trả lời càng sắc bén, truyền thông càng có thu hút, cũng càng có thêm độ theo dõi.

Tần Phỉ lên xe, thở mạnh một cái. Nhưng Cà Phê khóc không ra nước mắt, ông chủ Nhậm đã liên tục căn dặn cô ấy bảo Tần Phỉ im lặng. Trông thấy hôm nay quay xong cảnh cuối cùng là bọn họ có thể về nhà rồi. Nhưng nào ngờ khoảnh khắc cuối cùng, cô vẫn bùng nổ với phóng viên.

Cà Phê ôm đầu suy nghĩ đối sách, Tần Phỉ cả người nhẹ nhõm bước vào cảnh quay. Sau khi kết thúc cảnh quay, câu nói “cô ta có chết hay không, liên quan gì đến tôi” kia đã được đăng lên khắp các mặt báo. Số đông đều đồng tính với kẻ yếu, nói năng ác độc với người chết, dù hình tượng có bá đạo hơn nữa cũng không giữ được.

Lạc Tiểu Tiểu đọc hết các bài báo, nhìn Tần Phỉ ngồi đối diện như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy lạnh lùng nói: “Tiền đồ có tốt hơn nữa cũng có thể bị hủy bởi cái miệng này của cô.”

“Lời thật lòng luôn khó nghe hơn lời nói dối, nhưng lại có nhiều người thích bị che mắt như thế.” Tần Phỉ bày ra bộ mặt không quan tâm, muốn lấy điện thoại ra nghịch thì thấy túi trống rỗng mới nhớ ra hôm qua ông chủ Nhậm đã ra lệnh từ xa với Cà Phê tịch thu hết tất cả thiết bị liên lạc của cô rồi.

“Phục cô luôn!” Khoảng thời gian này Lạc Tiểu Tiểu coi như đã nhìn thấy tính cách ngang ngạnh này của Tần Phỉ, mặc dù trong lòng thích thú nhưng tính cách thà gãy chứ không gập này cũng không biết phải ngã bao nhiêu lần trong giới này. Dựa vào tài năng của Tần Phỉ thì có thể thành ngôi sao hạng A từ lâu rồi, nhưng hiện giờ cô vẫn đang dây dưa ở tuyến mười tám, tất cả đều bị hủy bởi cái miệng kia của cô ấy: “Khuyên cô tôi còn thấy mệt chết.”

“Chậc chậc, không phải hai ngày trước cô còn khóc lóc lo lắng cho đội trưởng Lưu à? Nhìn bộ dạng hiện tại của cô, rồi nghĩ đến dáng vẻ lúc cô cầu xin tôi bầu bạn với mình, cô có chột dạ hay không?” Tần Phỉ nói năng hung dữ, vỗ bàn. Đáng tiếc không hề dọa được người đẹp đối diện.

Người đẹp vươn vai, trực tiếp bỏ đi: “Tối qua tôi quay cảnh đêm, bây giờ phải đi ngủ bù đây, cô tự kiểm điểm lại đi.”

“Qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, người đẹp rắn rết…” Tần Phỉ mắng hết những từ cô có thể nghĩ ra được. Đáng tiếc, bóng lưng cũng không giữ được. Người đi hết rồi, cô trực tiếp nằm lên giường, căn phòng trở nên tối tăm vì rèm cửa sổ che đi khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Trong lòng có cảm giác gọi là cô đơn, như là có một con kiến bò vào, gặm nhấm từng chút một.

Trong sự cô đơn này, một câu nói thì thầm vang lên: “Cô ta chết rồi, liên quan gì đến tôi? Không phải việc của tôi, không phải việc của tôi…” Từng câu nói hệt như thôi miên.

Khi Cà Phê trở về phòng, Tần Phỉ đã ngủ rồi. Cô ấy ngồi xổm bên giường nhìn Tần Phỉ rất lâu mới đứng dậy đi ra cửa nghe điện thoại: “Bác sĩ Hành.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giấc ngủ này của Tần Phỉ tận mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết đã mơ thấy gì, lúc tỉnh dậy thì cả người đều thấm ướt mồ hôi. Cô mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy, nhưng phần eo nặng nề, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Cẩn thận kim tiêm.”

Cô nhấc tay lên mới phát hiện có ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên trán cô: “Cũng may, đã hạ sốt rồi.”

Lúc này Tần Phỉ vô cùng tham lam chút hơi ấm kia, trực tiếp nắm chặt lấy tay anh, lười biếng nheo mắt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Hành Tri Chỉ dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô, một bàn tay mặc cho cô nắm, bàn tay còn lại duỗi ra sau cổ, hơi kéo cô ôm vào lòng: “Nữ vương bị bệnh rồi, bác sĩ chuyên dụng như anh còn không đến sẽ bị đuổi việc mất.”

Tần Phỉ cười ha ha, kết quả bị sặc, ho liên tục, ho đến mức mắt đỏ lên, khiến người ta đau lòng.

Đợi cô ổn định, Hành Tri Chỉ lấy nước ấm ở tủ đầu giường đút cô uống nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Tần Phỉ xoa trán anh, đổi lại một tiếng thở dài. Anh dường như mệt mỏi, cọ sát trên vai cô, ca cẩm: “Tần Tiểu Phỉ, anh nên làm gì với em đây?”

Tay Tần Phỉ cứng đờ, mắt hơi cụp xuống, hỏi có chút giễu cợt: “Có phải anh cảm thấy em quá nhẫn tâm, người đã chết rồi, ngay cả chút sự đồng cảm cũng tiếc rẻ hay không?”

“Nhẫn tâm?” Hành Tri Chỉ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hơi cụp xuống của cô, thì thầm: “Anh hy vọng em nhẫn tâm với người khác thêm chút nữa, giữ lại sự hiền lành cho chính mình là được.”

Đôi mắt Tần Phỉ lóe lên, cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ đau lòng của anh, chỗ nào đó trong cơ thể không kìm được mà run rẩy: “Vậy đối với anh thì sao?”

“Cũng thế.” Anh trả lời quyết đoán.

Bỗng nhiên Tần Phỉ cười lên, hệt như trời trong xanh sau cơn mưa. Sự u ám trong đôi mắt mất đi, dáng vẻ tươi tắn thường ngày đã trở về rồi. Cô chớp mắt, rúc vào lòng anh. Một lúc sau, trong lòng anh truyền đến một tiếng “đồ ngốc” như được bọc đường.

Đồ ngốc có biển hiệu mặt trời của cô mỗi lần đều có thể dùng ánh nắng chiếu sáng cuộc sống tối tăm của cô.

Luôn khiến cô không nỡ, muốn chiếm làm của riêng.

Cảnh quay của Tần Phỉ đã đóng máy rồi, ở lại trong đoàn phim cũng sẽ bị phóng viên chặn ở khách sạn, còn không thoải mái bằng việc bị phóng viên chặn ở nhà. Nhậm Tư Tề cũng coi như có tính người, cho vệ sĩ đến đưa cô từ khách sạn của đoàn làm phim về nhà.

Có điều, Tần Phỉ lập tức nhận được thông báo bị đóng băng hoạt động lần thứ hai trong năm.

Cô bỏ điện thoại xuống, bất mãn, nhưng dáng vẻ lười nhác kia, nếu như bị ông chủ nhìn thấy, e rằng sẽ bị đóng băng hoạt động suốt đời rồi.

Hành Tri Chỉ cũng vừa nghe điện thoại xong, dựa vào tần suất cuộc gọi trong hai ngày nay của anh không cần nghĩ cũng biết là vấn đề công việc vẫn chưa giải quyết xong. Tần Phỉ ôm eo anh từ phía sau, kiễng chân, đặt cằm lên vai anh: “Vẫn chưa gây đủ quỹ à?”

“Còn thiếu một chút.”

“Có cần chị đây nuôi anh không?” Tần Phỉ nói đùa.

Đôi mắt Hành Tri Chỉ tối sầm, dò hỏi: “Chỉ nuôi thôi à?”

Cánh tay Tần Phỉ hơi cứng lại, rèm cửa sổ bị kéo vào, khiến cả căn phòng trông hơi u ám. Cô nhìn góc mặt nghiêng của anh, nói không rung động đến cả chính mình cũng không lừa được. Nhưng chỉ mỗi rung động là đủ rồi sao? Nghĩ đến câu nói “tôi sẽ đi” kia của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như nước. Cô hơi nhướng mày, choàng tay qua cổ anh, nhún người nhảy lên lưng anh, ghé sát bên tai anh nói: “Đương nhiên không chỉ nuôi không, còn phải làm ấm giường nữa!”