Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 26: Nguyện vọng của em là gì? (1)




“Vậy là nhà anh bị ngập nên Cách Vụ cho anh ở nhờ căn nhà bên cạnh nhà em?” Tần Phỉ nghi ngờ nhìn Hành Tri Chỉ, thấy anh sờ mũi, dáng vẻ hơi chột dạ thì phì cười.

“Em không vui à?” Hành Tri Chỉ dè dặt hỏi, dáng vẻ thấp thỏm đó giống như đứa trẻ bị dạy bảo.

Tần Phỉ bất lực: “Không có, em chỉ cảm thấy Cách Vụ quá rảnh rỗi rồi.”

Hành Tri Chỉ bật cười, ngốc nghếch phản pháo: “Cô ấy cũng có lòng tốt mà thôi.”

Đối với lòng tốt này, Tần Phỉ cũng chỉ có thở dài: “Được rồi, nhóc con đã buồn ngủ rồi, anh mau dẫn con bé về ngủ đi.” Cô chu môi về phía Nha Nha đang dụi mắt.

Nha Nha thấy cô nhìn sang thì nhoẻn miệng cười với cô, vô cùng đáng yêu. Nhưng khi nhìn thấy chú chó chân ngắn trong lòng cô nhóc, dáng vẻ của nó như sắp bị cô nhóc siết chết, thực sự khiến người ta đồng tình.

“Vậy em…” Hành Tri Chỉ che mắt Nha Nha lại, nghiêng người hôn lên môi cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút.” Giọng điệu của anh đầy quyến luyến và không nỡ.

Tần Phỉ mím môi, nhiệt độ còn sót lại trên cánh môi khiến cô có ý định muốn tóm đồ ngốc này hôn lại một cách đàng hoàng. Nhưng khi nhìn Nha Nha, cô chỉ đành nhẫn nhịn ý định này, lòng thầm niệm không thể dạy hư trẻ con, không thể dạy hư trẻ con…

Nhưng bạn nhỏ lại bất mãn oán trách: “Tại sao lần nào mấy người hôn nhau đều che mắt con vậy?”

Tần Phỉ: “...”

Hành Tri Chỉ: “...” Anh hận không thể bịt miệng Nha Nha lại.

Tần Phỉ nheo mắt cười, không có ý tốt mà hỏi: “Cậu em luôn che mắt em à?”

“Không phải cậu, là bố.”

Hành Tri Chỉ thở phào nhẹ nhõm, Tần Phỉ nhịn cười, ngồi xổm xuống hôn lên trán của Nha Nha: “Bởi vì đàn ông bọn họ ngại đó, cho nên mới phải che mắt của Nha Nha.”

Nha Nha bừng tỉnh, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, thở dài: “Không có tiền đồ.” Nói xong, cô nhóc cũng không quan tâm dáng vẻ ngốc nghếch há hốc miệng của cậu mình nữa, vẫy tay với Tần Phỉ rồi đi về phía cửa, đung đưa tay cầm gọi: “Cậu, qua đây mở cửa giúp con.”

Lần này, Hành Tri Chỉ hoàn toàn ngơ ngác rồi.

“Cậu.” Nha Nha mất kiên nhẫn mà gọi anh.

Tần Phỉ thấy anh không nhúc nhích, buồn cười đẩy anh: “Đừng ngẩn người nữa, mau đi đi.”

Hành Tri Chỉ xụ mặt: “Tần Tiểu Phỉ.”

“Ừ.”

“Em có thể cho anh và Nha Nha ở lại một đêm không?”

“Hả?”

Anh khóc không ra nước mắt, vỗ túi áo xẹp lép: “Hình như anh quên mang chìa khóa rồi.”

“...”

*

Tần Phỉ nhìn cô nhóc nằm trên giường mình ngủ ngon lành, nghĩ thế nào cũng không hiểu được sao bản thân có thể gật đầu dễ dàng như vậy? Rõ ràng cô có thể để hai người này đi ở khách sạn mà.

“Có phải em hối hận rồi không?” Bên tai vang lên giọng nói của đồ ngốc, eo siết chặt, bị anh ôm vào lòng. Sự ấm áp sau người khiến người ta lưu luyến. Cô khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu mổ nhẹ vào cằm anh.

“Một chút.”

“Muộn rồi, đã vào được nhà rồi, có muốn đuổi bọn anh đi cũng không được nữa đâu.” Hành Tri Chỉ nói đùa.

Tần Phỉ xoay người trong lòng anh, bóp lấy vành tai ửng đỏ của anh, rồi mới mím môi hỏi: “Vậy tối nay ngủ thế nào? Anh cũng thấy rồi đó, nhà em chỉ có một chiếc giường thôi.”

Hành Tri Chỉ nhìn cháu gái nằm ngang giữa giường, nghẹn lòng, chu môi, thật muốn chuyển phát nhanh cô nhóc cho Hành Tri Túc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đáng tiếc, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

“Ấm ức cho em rồi.” Mặt anh đầy hối lỗi, câu nói này mới là lời anh thật sự muốn nói. Trước giờ anh không thích làm phiền người khác, nhưng khoảnh khắc Nha Nha không mở được cửa, anh chỉ muốn vào ở cùng cô nên không suy nghĩ đã lên tiếng.

Cô đồng ý thực sự khiến anh ngạc nhiên và vui mừng.

“Nhớ là anh nợ ân tình của em, phải trả đó.” Tần Phỉ vỗ mặt anh, lui ra khỏi lòng anh, đi đến tủ quần áo lấy chăn mà ngày thường Cà Phê ở lại qua đêm hay dùng. Cô ngồi xuống trước tủ, nhìn hoa văn ly cà phê trên chăn bỗng thấy hoảng loạn. Dáng vẻ đáng thương vừa vô tội vừa ấm ức kia của Hành Tri Chỉ không ngừng đi tới đi lui trong đầu cô, khiến trái tim cô mềm nhũn. Hình như cô đang chìm đắm từng chút một.

Meo Một Tiếng ghé sát bên chân cô, liều mạng vẫy đuôi, giống như đang nói đừng quên mất nó. Cô xoa đầu nó, Meo Một Tiếng nheo mắt hưởng thụ, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè.

“Sẽ không quên mày đâu, đồ chân ngắn.” Cô cười nói, đầu tiên là lấy hai tấm đệm để trước cửa, xây xong tổ cho nó rồi mới ôm chăn đi tới bên giường. Cô vừa định vứt chăn qua thì cánh tay khựng lại, lấy chăn của Cà Phê để lại cho mình, rồi đưa chăn của mình cho Hành Tri Chỉ, bỗng dưng cô không muốn cho anh dùng chăn của Cà Phê.

Nha Nha đang ngủ ngon lành, hai người cũng không di chuyển cô nhóc, mỗi người nằm một bên giường. Hành Tri Chỉ nằm xong, đột nhiên cười lên.

Tần Phỉ nghiêng người nhìn anh, Hành Tri Chỉ cũng nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có giống một nhà ba người không?”

“Anh nằm mơ đi.” Tần Phỉ nhìn Nha Nha, có hơi ghét bỏ: “Em ghét con nít nhất…” Lời còn chưa nói xong, Nha Nha đột nhiên trở mình, rúc người vào trong lòng cô, bàn tay thoăn thoắt thò vào trong theo cổ áo của cô.

Tần Phỉ hoàn toàn ngẩn người, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta sờ ngực một cách đường hoàng như vậy.

Hành Tri Chỉ cũng ngơ ngác, khi anh phản ứng lại thì ngồi dậy tóm lấy tay của Nha Nha, kết quả còn chưa tóm được thì đã nghe thấy câu oán trách nửa tỉnh nửa mơ của cô nhóc: “Mi mi nhỏ đi rồi.”

“...”

Để Nha Nha không bị ám sát, Hành Tri Chỉ quyết đoán đổi vị trí với cô nhóc. Vai anh run lên, muốn cười nhưng lại không dám cười.

Tần Phỉ hận không thể tát một cái lên mặt anh, cô kéo cổ áo xong, tức giận nằm quay lưng lại với anh. Một người mẫu nổi tiếng có thể ghi danh vào bảng xếp hành người mẫu thế giới, không ngờ lại bị một cô nhóc chê ngực nhỏ, thà bị giết chứ không để bị làm nhục. Cô trở người ngồi dậy, trực tiếp cởi đồ ngủ ra, kẹp chặt nách, bày ra tư thế khiến bộ ngực càng thêm thẳng đứng.

“Em là người đại diện cho thương hiệu nội y nổi tiếng toàn cầu.”

Hành Tri Chỉ ngờ nghệch, nào còn biết thương hiệu nội y gì nữa.

Cô lại đổi một tư thế khác, làn da trắng nõn kết hợp với nội y ren màu đen, cộng thêm sự cố ý quyến rũ của cô, đừng nói là đồ ngốc trước mặt, mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có phản ứng.

Có điều…

… Phản ứng của đồ ngốc nhà cô hình như hơi quá khích rồi.

Giây trước mắt anh còn ngờ nghệch, giây tiếp theo đã hoảng loạn lấy khăn giấy lau máu mũi. Hành Tri Chỉ bối rối, hận không thể đào lỗ chôn mình, lúc này người muốn cười nhưng không dám cười đổi thành Tần Phỉ. Cô sợ nếu bản thân thật sự cười ra tiếng thì đồ ngốc này sẽ xấu hổ, đập đầu chết mất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hành Tri Chỉ đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Phỉ đã mặc lại quần áo, ngồi xếp bằng, trong mắt đầy niềm vui. Anh nói bất chấp: “Em muốn cười thì cười đi.” Nói xong, giở tính trẻ con dời Nha Nha về lại chính giữa, tức giận nằm lên giường.

Thật là không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi, không ngờ lại chảy máu mũi!

Tần Phỉ nhìn dáng vẻ buồn bực của anh, tâm trạng càng vui vẻ hơn, khóe môi nhếch lên một cách tự nhiên.

Nhìn nụ cười này, Hành Tri Chỉ thật muốn khóc mà. Sao lần nào cũng mất mặt trước mặt cô vậy?

Tần Phỉ thấy biểu cảm kia của anh chỉ cảm thấy đồ ngốc này vô cùng đáng yêu, cô vươn người qua phía anh, hôn lên má anh: “Sao anh có thể đáng yêu như vậy.”

Hành Tri Chỉ chớp mắt, không đợi cô quay người, một tay đã giữ lấy gáy của cô, một tay không quên che mắt Nha Nha đã ngủ say, dùng sức hôn xuống.

Từ khoảnh khắc gặp được cô, anh đã muốn làm như thế rồi.

Trong lúc hôn, cô nghe thấy anh nói: “Em đáng yêu hơn anh.”

*

“Lông mi dài quá đi, khi nào con mới có lông mi dài như vậy?” Nha Nha tự hỏi tự trả lời: “Trưởng thành rồi sẽ dài như vậy thôi.” Nói xong, cô nhóc lại bụm miệng cười trộm.

Dáng vẻ tự kiếm chuyện vui của nhóc con khiến Tần Phỉ chưa mở mắt mà khóe miệng đã cong lên trước tiên. Cô thầm nghĩ, cô nhóc cũng ngốc nghếch hệt như cậu của mình.

Cô vừa nghĩ xong, người cậu ngốc nghếch đã ghé lại gần ẵm Nha Nha dậy, nhỏ giọng nói: “Đừng làm phiền giấc ngủ của Tần Tiểu Phỉ, cậu dẫn con đi đánh răng rửa mặt.”

“Tần Tiểu Phỉ là ai?”

“Người cậu thích nhất.”

“Người cậu thích nhất không phải Nha Nha sao ạ?” Giọng nói chất vấn đầy non nớt bay đi xa.

Tần Phỉ chậm rãi mở mắt, tiếng cãi cọ mỗi người một câu của hai cậu cháu lờ mờ truyền ra khiến căn nhà vốn yên tĩnh này bỗng nhiên có thêm vài phần nhộn nhịp, náo nhiệt khiến người ta ngẩn ngơ. Cô ngồi dậy, cháo trắng đang sôi sùng sục trong nồi điện ở nhà bếp. Lò nướng chưa từng dùng qua từ lúc cô vào ở đến nay cũng đã sáng đèn, ngay cả phòng thay đồ lúc trước chưa kịp dọn dẹp, lúc này cũng trở nên ngăn nắp gọn gàng.

Đồ ngốc kia thức cả đêm sao?

Cô bĩu môi nghi ngờ, có một tâm trạng phức tạp mà trước nay chưa từng có.

“Tần Tiểu Phỉ, chị tỉnh rồi à?” Giọng nói non nớt của Nha Nha truyền tới, tiếp sau đó là tiếng “ui da”, cô nhóc ôm đầu kêu la: “Sao cậu lại đánh con?”

“Mất lịch sự, Tần Tiểu Phỉ là tên mà con có thể gọi được à?” Hành Tri Chỉ nghiêm mặt dạy bảo, đáng tiếc hoàn toàn không đạt được tác dụng hoảng sợ.

Nha Nha đập chân, trượt xuống khỏi lòng anh, đôi chân ngắn chạy đến bên giường, quay người làm mặt quỷ với anh, ra giọng người lớn nói: “Cậu muốn con gọi mợ, con nhất định không gọi.” Nói xong, cô nhóc ngửa cổ hỏi Tần Phỉ: “Tiên nữ ơi, em gọi chị là Tần Tiểu Phỉ được không?”

Tần Phỉ được gọi là “tiên nữ” làm gì còn nói không được nữa, cô nhìn Hành Tri Chỉ đã cạn lời với đứa cháu ngoại nịnh hót, không ngờ cô lại thích sự nhộn nhịp như vậy. Có lẽ cô thật sự đã cô đơn quá lâu, quên mất khói lửa nhân gian là gì rồi.