Hành Tri Chỉ vừa đến trước cửa câu lạc bộ, một nhân viên phục vụ mặc sơ mi trắng đã ra đón, đưa anh đến cửa phòng riêng rồi mỉm cười rời đi. Hành Tri Chỉ đứng đối diện cánh cửa lấp lánh ánh vàng, lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc và tiếng người bên trong truyền ra, anh hơi nhát gan, muốn quay đầu bỏ trốn.
Hai mươi mấy năm trước anh hoàn thành việc học tập, sau khi đi làm không lâu thì đã theo đoàn bác sĩ của MSF đi khắp thế giới. Đêm hội nhảy múa của bộ lạc Châu Phi anh cũng tham gia không ít nhưng câu lạc bộ đêm như thế này thật sự là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Hành Tri Chỉ đang do dự thì cánh cửa lấp lánh ánh vàng kia bị kéo từ trong ra. Tần Phỉ mặc một chiếc áo liền quần màu trắng, tóc được vén tùy tiện trên vai, lớp trang điểm nhẹ nhàng, kẻ mắt mỏng dài hơi xếch lên, khiến đôi mắt đào hoa của cô càng thêm quyến rũ.
“Sao thế? Muốn chạy à?” Cô giống như nhìn thấu anh vậy, duỗi tay bắt lấy cánh tay anh: “Đến cửa động bàn tơ rồi, cậu còn muốn chạy đi đâu?” Cô không hề cho anh có cơ hội chạy trốn, trực tiếp kéo người vào trong phòng riêng.
Hành Tri Chỉ nhìn ngón tay thon dài trên cánh tay, tim đập thình thịch, bị cô khoác tay như vậy, anh làm gì còn tâm tư bỏ chạy nữa.
“Tôi giới thiệu một người bạn mới cho mọi người làm quen nhé.” Tần Phỉ cầm lấy micro, hắng giọng. Ánh nhìn của mọi người trong phòng riêng tập trung lại hết, khí thế như đang ngắm voi trong sở thú: “Hành Tri Chỉ, bác sĩ của MSF.”
“Woa….” Phía sau phát ra một tiếng la kỳ quái, một cô gái khác cầm micro, trực tiếp huýt sáo vào nó.
Không đợi Hành Tri Chỉ phản ứng lại, đã bị nhét một ly cocktail màu xanh vào trong tay. Tiếng nhạc lại vang lên, bên tai ồn ào.
“Bác sĩ Hành, anh ở khoa nào?” Một cô gái mặc đồ mát mẻ ghé sát anh, để lộ nửa phần bầu ngực ra bên ngoài: “Anh nhìn bộ ngực này của tôi đi, có phải hai bên không được cân xứng cho lắm không. Tôi luôn cảm thấy sau khi phẫu thuật xong, phần ngực cứng ngắc. Anh xem giúp tôi đi.”
Cô ấy nắm lấy Hành Tri Chỉ, trong lúc nói chuyện thì giới thiệu về ngực mình. Hành Tri Chỉ vội vàng giật ra, bị dọa đến mức nói chuyện lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi ở khoa ngoại chỉnh hình, vấn đề này của cô vẫn nên tìm bác sĩ chuyên khoa khám đi.”
“KiKi, em đủ rồi đó, đừng lấy bộ ngực giả của em dọa bác sĩ Hành nữa.” Một người đàn ông đi tới: “Nào nào nào, uống rượu.” Anh ta giơ ly rượu cụng ly với Hành Tri Chỉ, rồi ngửa đầu uống cạn. Sau khi uống, anh ta thấy ly của Hành Tri Chỉ vẫn còn rượu, lập tức không vui: “Sao không uống cạn? Không nể mặt như vậy à?”
Hành Tri Chỉ cầm ly rượu, nhìn về phía Tần Phỉ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ theo bản năng. Tần Phỉ lắc hông đi tới, cười nói: “Mặt mũi của Lý Thiếu đây nhất định phải nể rồi, ly này để tôi uống.” Cô cầm lấy ly rượu trong tay Hành Tri Chỉ.
Hành Tri Chỉ tránh đi.
Tần Phỉ nhướng mày.
“Tay của chị bị thương, không được uống rượu.” Anh hít sâu: “Để em uống.” Nói xong, anh ngửa cổ uống hết. Nhưng có ly thứ nhất thì sẽ có ly thứ hai, những người này giống như cố ý chuốc rượu anh vậy, hết người này tới người kia đến mời rượu anh.
Tần Phỉ đứng nhìn từ xa, cuối cùng dứt khoát nhận lấy micro hát.
“Thật là một bông hoa nhài xinh đẹp, hương thơm tỏa ngát khắp cành cây, vừa thơm vừa trắng được người người khen…”
Đây là lần đầu tiên Hành Tri Chỉ nghe cô hát, giọng hát của cô giống hệt như con người cô vậy, mang theo chút lười nhác, có hương vị riêng biệt. Không biết ai hét một tiếng: “Cạn một ly vì hoa nhài nào.”
“Cạn một ly.”
Mắt Hành Tri Chỉ mơ màng vì say rượu, anh ở xa nhìn Tần Phỉ ngồi trên ghế vừa ngân nga vừa chọc ghẹo người khác, cô giơ ly rượu lên: “Mời hoa nhài của tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rượu vào làm buồn bã, cồn khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng nhưng khoảnh khắc này dường như anh đã trải nghiệm được cảm giác cách biệt thế giới giữa hai người.
Hành Tri Chỉ cười chua xót, không cần những người lạ kia mời rượu, anh đã tự mình uống rồi.
KiKi trước kia nhờ Hành Tri Chỉ xem ngực giùm mình đã nhảy ra khỏi đống chai rượu, ợ một cái rồi hỏi Tần Phỉ: “Chị không đi giải vây à? Em thấy vẻ mặt của bác sĩ Hành giống như sắp khóc vậy, thật khiến người ta đau lòng.”
“Em không bảo cậu ấy xem ngực cho mình, Lý Thiếu cũng sẽ không chuốc rượu cậu ấy.” Tần Phỉ trừng mắt với cô ấy, sau đó nhướng mày, nói tiếp: “Lần đầu tiên em đi ăn cơm với nhà sản xuất còn thê thảm hơn cậu ấy phải không.”
KiKi chép miệng, căn bản không muốn nhớ lại.
“Vậy không phải được rồi sao, bọn họ đã đồng ý quyên góp rồi, có thế nào thì đồ ngốc kia cũng phải tiếp đãi người ta đàng hoàng. Đâu thể để cậu ấy ngồi không thu tiền còn chị em của chị chịu thiệt thòi chứ.” Tần Phỉ nhướng mày, quyến rũ lại chua ngoa.
“Chị nhẫn tâm thật đấy, nếu đây là người đàn ông của em, em không nỡ đâu.” KiKi lắc đầu thở dài, không kìm được mà khuyên thêm một câu: “Chị không sợ cậu ấy bị nơi này dọa chạy mất à.”
“Nếu là của chị, muốn chạy cũng không chạy được. Không phải của chị, dù có dùng xích khóa lại cũng không giữ được.”
“Phục chị rồi.” KiKi giành lấy micro, cũng không quan bài hát của ai chọn, đã bắt đầu hát theo: “Tình yêu không phải thứ bạn muốn mua là có thể mua được…”
Người trong bể rượu cũng bắt đầu uốn éo, nhảy múa lung tung. Tần Phỉ nhìn sang, đối diện với đôi mắt của Hành Tri Chỉ. Anh đã rất say rồi, trong mắt chất chứa niềm vui, không giống vẻ nghiêm túc trước giờ của anh, ngược lại có thêm vài phần ngả ngớn.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi môi khẽ chuyển động.
Hai người cách nhau hơi xa, ánh đèn trong phòng lại không ngừng nhấp nháy, nhưng Tần Phỉ vẫn có thể hiểu được khẩu hình miệng của anh.
“Em đang đi về phía chị.”
Đi tới đáy lòng.
Ngay cả người ngoài cũng đau lòng cho anh nhưng cô lại không chút rung động. Người khác không hiểu nhưng anh hiểu. Cô đang cho anh cơ hội đi vào thế giới của cô.
Mà anh cũng cố gắng đi về phía cô.
Người trong phòng đã say, chỉ có một mình Tần Phỉ tỉnh táo. Kiki uống say rồi thì khóc lóc kéo cô lại, không cho cô đi: “Chị, chị đừng đi, chị sờ ngực em đi, đau lắm đó.”
Tần Phỉ cạn lời, hất văng sự bám víu của cô ấy, kéo cánh tay của Lý Thiếu nhét vào tay cô ấy, sau đó nheo mắt cười với Lý Thiếu vẫn chưa say lắm: “Chăm sóc tốt cho em ấy, đừng có để em ấy đi khắp nơi cho người ta nhìn ngực từ sáng đến tối.”
Lý Thiếu xua tay bảo cô nhanh biến đi, anh ta loạng choạng đứng dậy cởi áo khoác đắp lên ngực cho KiKi trước, rồi mới ôm cô ấy đi ra ngoài. Cho dù rất say nhưng động tác của anh ta vẫn cẩn thận.
Tần Phỉ nhìn bóng lưng của hai người, không kìm được cười một tiếng. Cô quay lại nhìn Hành Tri Chỉ nhưng có hơi đau đầu. Cô khom người vỗ mặt anh, đợi anh mơ màng mở mắt ra mới hỏi: “Còn đi được không? Tôi đưa cậu về nhà ngủ có được không?”
“Không được!” Hành Tri Chỉ lập tức từ chối, chu môi hệt như trẻ con, khiến Tần Phỉ bật cười.
Cô kiên nhẫn hỏi: “Vậy cậu muốn đi đâu?”
Hành Tri Chỉ cố gắng suy nghĩ, sau đó đưa tay về phía cô, đợi Tần Phỉ nắm lấy tay anh mới cười híp mắt đáp: “Đi nhà chị.”
Có lẽ anh cảm thấy bản thân diễn đạt chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Chúng ta ngủ chung.” Nói xong, anh hài lòng nhắm mắt lại.
Tay đang nắm lấy tay anh của Tần Phỉ đơ cứng, cô cau mày nhìn con sâu rượu này, không hề muốn thừa nhận bản thân bị đồ ngốc trêu chọc.
“Này, cậu nói thật à? Đừng hối hận đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hành Tri Chỉ ngả người về trước, trực tiếp nhào vào lòng cô, hai tay ôm lấy hông cô, lẩm bẩm: “Mau đưa em về nhà đi.”
“...”
Khi Tần Phỉ lôi Hành Tri Chỉ về đến chung cư, cô thầm cảm thán: Tần Phỉ cô cũng có ngày đi chăm người say cơ đấy. Cảm thán xong, chỉ còn lại sự hưng phấn lạ thường.
Vào chung cư, cô vỗ Hành Tri Chỉ đang ngồi trên ghế thay giày: “Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
“Chị.” Hành Tri Chỉ nói năng rõ ràng, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt chứa niềm vui phơi phới.
“Vậy cậu thoải mái đi.” Tần Phỉ vứt túi xách, đi vào phòng tắm, vừa tắm vừa ngân nga giai điệu linh tinh “gà con, gà mẹ, hấp, kho, hầm nấm…”, hoàn toàn là bản thân hát vui là được.
Nước ấm nóng dội sạch bọt trên người, Tần Phỉ tắt vòi sen, vừa mới quấn khăn tắm lên thì khóa cửa phòng tắm kêu “cạch” một tiếng, Hành Tri Chỉ đã lảo đảo đi vào. Anh bước từng bước về phía cô, trên mặt nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Khi nhìn vào đôi mắt đen của anh, lập tức bị rơi vào sự dịu dàng khiến người ta chìm đắm.
Tần Phỉ cảm thấy mình bị quyến rũ rồi, ngón tay cô hơi run lên. Cho đến khi bờ vai trần trụi bị đôi tay ấm áp giữ lấy, nụ hôn có mùi rượu ập đến môi cô, gấp gáp hệt như muốn nuốt chửng mọi thứ. Nụ hôn của anh thật không có trình tự, giống như một chú chó lớn liếm mút không biết nặng nhẹ, mọi thứ đều dựa hết vào bản năng. Nhưng chính loại bản năng này lại giống như dòng điện nhanh chóng thức tỉnh cơ thể cô, khơi dậy ham muốn mà rất lâu chưa từng có của cô một cách chân thực.
Cơ thể thành thật hơn trái tim nhiều. Khoảnh khắc này, cô chân thực cảm nhận được cô muốn anh.
“Đi lên giường…” Tần Phỉ thở dốc, lên tiếng.
Hành Tri Chỉ gật đầu nhưng đôi môi không nỡ rời khỏi cô, anh nhẹ nhàng hôn từng chút lên vai và cổ cô. Hai người va chỗ này đập chỗ nọ trở về phòng ngủ, áo sơ mi của Hành Tri Chỉ đã bị cởi ra từ lâu, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, trong mắt cô có anh, rất rõ ràng.
Trái tim anh run lên, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Tần Tiểu Phỉ, chị còn nhớ em không?”
Tần Phỉ ôm lấy anh, ngón tay vuốt nhẹ lên lưng anh, giọng nói như gió thổi qua vườn hoa mai ở Tây Tạng, chiếc váy trắng trong trí nhớ kia không ngừng xoay chuyển.
“Tôi nhớ.” Cô đáp nhỏ nhẹ.
Hành Tri Chỉ có được đáp án thì cười giống hệt như đứa trẻ lấy được kẹo nhưng ý thức và cơ thể anh đều nặng nề. Anh ngã lên người cô, ghé sát bên tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ và trầm thấp: “Em nhớ chị quá…” Giọng nói bên tai bỗng im bặt, chỉ còn lại hơi thở nặng nề nhưng có quy luật.
Tần Phỉ cảm nhận được sức nặng trên người, tay đặt trên lưng anh trở nên cứng ngắc, cô khó tin vỗ vỗ anh, thử gọi anh: “Đồ ngốc, Hành Tri Chỉ, cậu tỉnh lại đi… Này, này, này….”
Trả lời lại cô là tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Tần Phỉ ngơ ngác, trước khi bị đè đến nghẹt thở, cô dùng sức lật người đang nằm trên người lại. Hành Tri Chỉ bĩu môi, co người lại, ôm chăn vào lòng, giữ chặt, thì thầm: “Tiểu Phỉ…”
Cơn giận của Tần Phỉ đang bùng lên, cô nhìn thấy khăn tắm sắp bị rớt ra của mình, lại nhìn người đàn ông đã chìm vào giấc ngủ say, cô tức giận túm tóc, nghiến răng nghiến lợi, khua tay trên đầu anh hai cái: “Lúc này mà cũng ngủ được, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không?” Cô không thể nguôi giận, lại đá anh một cái, để lại một câu hung dữ: “Đồ nhát gan, đợi cậu tỉnh dậy tôi tính sổ với cậu sau!”
Đồ nhát gan đá chân, vứt chăn đi, trở người ôm lấy cô: “Ngoan, đừng nghịch nữa.”
“Ngoan em gái nhà cậu!” Tần Phỉ khóc không ra nước mắt, cả người đều đang khó chịu không thể nói rõ được nhưng trả lời lại cô chỉ có tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Thật là hoang đường!