Cú đấm của Trần Duật Đằng ngay lập tức thu hút được mọi anh nhìn của học sinh, ai cũng biết Duật Đằng và Hưng Vĩ là bạn tốt của nhau. Vậy thì hà cớ gì bây giờ lại đánh nhau.
Trần Duật Đằng không kiểm soát bản thân, vì lời nói của Hưng Vĩ mà xuống tay không thương tiếc với anh em chí cốt trực tiếp thu hút được bao nhiêu ánh mắt của học sinh đứng xung quanh đó.
Hưng Vĩ bị đấm lảo đảo đi lùi ra sau một bước, tức giận mắng.
"Mẹ nó cậu bị điên à Duật Đằng? Cậu nhìn cậu xem lời nói và hành động của mình có giống nhau không? Miệng thì kêu Sở Khiết là đồ chơi, nhưng lại ấu trĩ không cho ai chạm vào cậu ấy? Cậu vẫn không thừa nhận cậu thích cậu ấy đúng không? Vậy để mặc cậu ấy quyết định đi, cậu ấy sau này ngủ với ai cũng đâu liên quan đến cậu"
"Mẹ nó! Cậu còn dám nói à?"
Trần Duật Đằng không khống chế được nhào đến định đánh tiếp, nào ngờ một bàn tay kéo vai hắn lại nói.
"Duật Đằng à, dù sao Hưng Vĩ và cậu đều là bạn tốt. Cậu ấy nói đúng, vì một trò cá cược mà đánh bạn bè là sai rồi. Hơn nữa thằng bé kia cậu cũng đã phủ nhận không thích nó rồi còn gì?"
Nam Khiên vừa đến lớp đã thấy ở đây loạn như thành một đống, Nam Khiêm vốn dĩ trong những chuyện này rất là nhanh nhạy cho nên vừa nghe đã biết hai người này vì lí do gì lại đánh nhau. Cậu ta tiến đến ngăn cản còn nói.
"Duật Đằng à, cậu thật sự thích Sở Khiết sao?"
Nhìn trạng thái tức giận của Duật Đằng, giờ đây chính Nam Khiêm cũng nghi ngờ rằng Duật Đằng quả thật có tình ý với Sở Khiết.
Trần Duật Đằng nhìn lại xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn hắn, Hưng Vĩ bị hắn đánh cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ.
Cuối cùng Duật Đằng cũng giật mình hoảng hốt...cuối cùng hắn chỉ vì người ta chạm vào món đồ chơi của mình mà tức giận thật ư?
"Tôi...không thích cậu ta, hoàn toàn không thích cậu ta"
Trần Duật Đằng hốt hoảng phủ nhận, sau đó nghiến răng nghiến lợi rời đi xuống căn tin. Hắn việc gì phải để ý đến chuyện của Sở Khiết kia chứ? Hắn...rõ ràng không thích cậu ta.
Trần Duật Đằng vội vã rời đi, lúc đi ngang qua Hưng Vĩ đến một câu xin lỗi hắn cũng không nói. Nhiệm vụ của hắn là nên đến căn tin mua giúp đồ cho Mễ Lạc chứ không phải là vô duyên vô cớ ở đây đánh người.
Trần Duật Đằng mông lung đi xuống về phía căn tin, chính hắn còn không hiểu hắn đang làm cái quái quỷ gì nữa....
Chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn còn chưa bước được đến gần căn tin đã thấy từ phía xa xa hình nhỏ nhắn quen thuộc, Bạch Sở Khiết đang đi cùng một nam sinh khác, có vẻ là quen biết từ trước.
Trần Duật Đằng sinh ra sự ghen ghét, còn trách Bạch Sở Khiết là người không chung tình.
Bỗng nhiên chai nước trên tay Sở Khiết rơi xuống, bạn nam kia chủ động nhặt lên đưa giúp cậu. Sở Khiết nở nụ cười nhẹ nhàng cảm ơn bạn nam kia, nụ cười ấy lại khiến cho người đi bên cạnh đỏ mặt. Mà những hành động đó vừa hay rơi vào mắt của Duật Đằng.
Trần Duật Đằng một lần nữa nhịn không được tiến đến, cả cơ thể hắn hiện tại chỉ hận không thể vung cho nam sinh kia một nắm đấm.
"Sở Khiết à, cảm ơn hai ba ba của cậu đã giúp cho mẹ tớ có việc làm. Tớ sẽ không quên ơn gia đình cậu đâu"
"Không sao mà, dù sao là do mẹ cậu xin vào công ty của ba tớ, không phải tớ, cậu đừng khách sao như vậy"
Bạch Sở Khiết còn đang ngượng ngùng từ chối lời cảm ơn của người ta thì Trần Duật Đằng đã xuất hiện.
Có trời mới biết mấy ngày qua cậu nhớ hắn như thế nào, chỉ hy vọng có thể gặp được hắn một lần, dù cho cả hai không nói chuyện cũng không sao...cậu vẫn luôn muốn gặp hắn.
Bây giờ mặt chạm mặt, còn lại là hắn chủ động. Bạch Sở Khiết mừng rỡ ra mặt gọi.
"Anh Đằng..."
Trần Duật Đằng nhìn bộ dạng của cậu vừa cười vừa nói với hắn, còn nghĩ rằng đối với ai cậu cũng như vậy. Trần Duật Đằng mở miệng đã mắng.
"Thằng hồ ly tinh"