Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 53: Cậu ấy không còn là của cậu




Bạch Sở Khiết ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu tò mò theo phản xạ muốn quay đầu nhưng Hưng Vĩ lại dùng tay giữ đầu cậu, còn vò tóc cậu nói.

"Nghe lời tôi, đi thằng một đường đi. Có những thứ không nên thấy sẽ đỡ đau lòng hơn"

Cái xoa đầu này khác với Trần Duật Đằng, của Duật Đằng là mang lại sự ấm áp của tình yêu. Còn Hưng Vĩ, cái xoa đầu này là đang muốn bảo vệ cậu.

Bạch Sở Khiết chọn nghe theo lời Hưng Vĩ, quyết định không ngoảnh mặt lại nhìn. Một mạch đi về lớp học. Mà hành động xoa đầu Sở Khiết của Hưng Vĩ cũng được Duật Đằng và Mễ Lạc thu vào mắt, Hừn Vĩ vẫn bình tĩnh đi đến chỗ bọn họ.

Trần Duật Đằng nhìn hành động xoa đầu Sở Khiết của Hưng Vĩ có chút quen mắt, trong lòng cũng trở nên tức giận. Tuy Hưng Vĩ là bạn tốt của hắn, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nhìn mặt.

Mễ Lạc cũng là bạn của Hưng Vĩ, cô nắm tay Trần Duật Đằng tiến đến chỗ của người kia. Cô còn cười tươi hỏi.

"Hiếm thấy cậu thân thiết với ai, lại còn dịu dàng xoa đầu cậu nhóc kia nữa. Sao vậy, đừng nói với bọn tớ là biết yêu rồi nhé?"

Hưng Vĩ nhún nhún vai không đáp, hành động úp mở của Hưng Vĩ càng khiến Duật Đằng nhìn người kia hôm nay trông đáng ghét đến lạ thường. Lời nói của Duật Đằng cũng không thể như thường ngày, bây giờ chỉ toàn mùi thuốc súng.

"Người cộc cằn thô lỗ như Hưng Vĩ thì làm sao thích ai được, hơn nữa chẳng phải cậu ấy còn có Tôn Trường sao?"

Mễ Lạc lại khác, cô thành tâm mong muốn Hưng Vĩ sẽ tìm được người mình thích. Tính cách Hưng Vĩ trở nên thô cứng như vậy cũng là do gia đình, Mễ Lạc hiểu nên ra sức cỗ vũ.

"Này! Nếu thích cậu bé kia thật thì cứ theo đuổi đi. Tớ giúp cậu chọn quà, hơn nữa Tôn Trường cũng chỉ là người nhà thôi mà."

Mễ Lạc càng nói, Duật Đằng càng không vui. Ánh mắt hắn tối sầm lại nhìn Hưng Vĩ như kiểu " đồ của tôi không dùng tại sao cậu lại dám chạm đến"

Hưng Vĩ nhìn thái độ cũng biết Duật Đằng đã có thay đổi, bạn bè với nhau bao lâu nay. Làm sao cậu ta không biết được sự thay đổi thất thường này của Duật Đằng?

Hưng Vĩ nhếch mắt, nhìn Duật Đằng nói.

"Nói cũng đúng, cậu bé kia cũng rất đáng yêu. Có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy. Không có người này thì còn người khác. Cậu ấy có nhiều sự lựa chọn mà"

Lời nói của Hưng Vĩ thốt ra chính thức đâm trúng chỗ hiểm của Duật Đằng, mới ngày đầu đi học đã gặp phải mấy lời khiêu khích từ bạn thân khiến Trần Duật Đằng muốn kéo Mễ Lạc đi thật nhanh.

Nhưng cô thì không nghĩ vậy, còn tiếp tục cỗ vũ.

"Cậu cũng đẹp trai mà, hay là thử theo đuổi cậu ấy đi. Tớ ủng hộ"

Trần Duất Đằng nhìn hết nổi, nhanh chóng đáp lời.

"Mễ Lạc, cậu nghĩ gì vậy. Dù gì Hưng Vĩ cũng không thể thích ai được."

Mễ Lạc lại không ủng hộ, cô còn nghĩ Trần Duật Đằng đang có ác ý, một mực khuyên nhủ anh.

"Này! Bây giờ cũng hiện đại rồi. Cậu suy nghĩ ấu trĩ cái gì vậy chứ? Con trai yêu con trai thì có làm sao mà ngăn cản. Hơn nữa tính tình Hưng Vĩ có gì mà xấu kia chứ? Cậu cứ theo đuổi đàn em đi, biết đâu lại thành công"

Mễ Lạc hiểu làm ý của Duật Đằng, thành ra lại thành trách cứ hắn. Duật Đằng cũng chỉ có thể cứng miệng không cãi lại được.

Hưng Vĩ càng nhìn càng thấy buồn cười, thiếu gia Trần Duật Đằng ngạo mạn ngày nào chia tay người ta xong lại ôm một bụng tức tối khiến Hưng Vĩ rất muốn cười thẳng vào mặt cậu ta.

Lúc chưa nhập học, Hưng Vĩ cũng mới chỉ hay tin Duật Đằng và Sở Khiết chia tay rồi. Còn hẹn nhau ở trường sẽ chia tiền đã cá cược với nhau.

Nhưng thời gian đó, đêm nào Duật Đằng cũng gọi Hưng Vĩ đi uống rượu. Còn mắng Sở Khiết ngu ngốc, người như hắn còn tự ý chia tay.

Hưng Vĩ biết Duật Đằng thật ra đã thích cậu bé kia, nhưng vì bản tính ngạo mạn nên đã chối bỏ tình cảm này.

Vậy thì Hưng Vĩ được lần trêu chọc Duật Đằng đến suýt khiến ai kia phun ra máu.

"Cũng may Duật Đằng thích cậu đấy Mễ Lạc, và cũng may cậu nhóc kia không để ý đến Duật Đằng nên tôi mới có cơ hội. Bạch Sở Khiết đáng yêu như thế, nếu tôi làm người yêu em ấy nhất định sẽ không buông?"

"Mẹ nó! Cậu nói cái gì?"

Trần Duật Đằng bỗng nhiên nghiến rằng gằn từng chữ hỏi Hưng Vĩ.