Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 22: Hôn má




Một lần nữa, ngay lúc Bạch Sở Khiết cảm thấy cuộc đời mình tăm tối nhất thì Trần Duật Đằng lại bước đến mang ánh sáng đến cho cậu.

Bạo lực học đường là chính là một con quỷ vô hình có thể giết chết người. Bạch Sở Khiết có lẽ sẽ không bị con quỷ đó bóp chết, nhưng chắc chắn sẽ làm tổn thương đến tâm lí.

Trần Duật Đằng nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Sở Khiết kéo đi, lúc sắp ra khỏi lớp còn vỗ vai Hưng Vĩ vài cái. Hưng Vĩ xem ra cũng hiểu chuyện nên gật đầu không đáp.

Đợi cho Trần Duật Đằng mang Bạch Sở Khiết rời đi, Hưng Vĩ liếc nhìn đám học sinh khối dưới bằng một con mắt dữ tợn. Ai học ở đây không biết nhà của Hưng Vĩ làm xã hội đen cơ chứ? Giờ thì hay rồi, Hưng Vĩ còn chưa chịu rời đi thì chắc chắn đàn anh này cũng không bỏ qua.

Nam Khiêm bước đến vỗ vai Hưng Vĩ nói.

"Thôi được rồi, cậu làm đám học sinh sợ rồi kia. Chỉ là một đứa nhóc thôi mà. Quản nhiều làm gì?"

Nhưng Hưng Vĩ không đáp lại lời Nam Khiêm, cậu ta mở miệng. Chất giọng trầm đặc vang lên.

"Không có chuyện một người bất cẩn có thể ngã trong lớp học mà nặng nề đến thế đâu. Mà nếu có thì bạn học cũng phải chạy lại mà giúp đỡ, là ai làm thì tự giác bước ra. Nếu không hôm nay tôi và cả lớp các cậu cùng nhau đi lên phòng hiệu trưởng vì cái tội đánh nhau. Tôi không ngại nghỉ học, nhưng đám nhóc các cậu đứa nào sợ nghỉ học thì có thể tự khai ra người đã bắt nạt Sở Khiết"

Chỉ vài lời cảnh cáo của Hưng Vĩ, cuối cùng đám học sinh cũng bán đứng cô bạn kia. Vài người sợ bị đánh mà chỉ tay về cô hoa khôi sợ đến sắp phát khóc rồi nói.

"Là cậu ấy..."

Hưng Vĩ nhìn cô bạn rồi đáp.

"Tôi không đánh con gái, nhưng cô vẫn phải đi lên phòng hiệu trưởng với tôi"

————-*****———-

Trần Duật Đằng mang Bạch Sở Khiết xuống phòng y tế, giáo viên phòng y tế giúp cậu xử lí vết thương, còn giúp cậu lau sạch máu ở tay.

"Cũng may là không cắn lưỡi, cằm bị va đập nên bầm tím, không ảnh hưởng đến xương hàm. Cậu ấy vì cắn trúng phần thịt ở gần môi nên mới chảy máu nhiều như vậy. Cái này là do em ngã hay có bạn học nào xô ngã em?"

Giáo viên lo lắng hỏi thăm Bạch Sở Khiết nhưng cậu lại lắc đầu không đáp, tiếng chuông báo vào tiết buổi chiều cũng đã vang lên từ mười phút trước. Bạch Sở Khiết hôm nay bỗng dưng học ý xấu muốn trốn một tiết buổi chiều.

Giáo viên gặng hỏi thì cậu chỉ đáp mình bị ngã, hoàn toàn không có ý tố bạn học kia. Xử lí xong vết thương, Trần Duật Đằng cũng muốn mang cậu về lớp.

Bạch Sở Khiết cùng hắn đi trên dãy hành lang không còn bóng người, chậm chạp dùng cơ hàm bị va đập đến đau của mình nói.

"Em...em hôm nay muốn nghỉ một tiếc học. Em muốn lên sân thượng ngồi, anh cứ về lớp học đi. Cảm ơn vì đã đi theo em"

Trần Duật Đằng nhìn dáng vẻ chán nản của cậu một lúc rồi tự nhiên nắm lấy tay Sở Khiết đi về hướng sân thượng.

"Đồ ngốc! Chẳng lẽ anh để em một mình được sao?"

Hai người cùng nhau tiến lên sân thượng, thời tiết về trưa thật sự có chút nóng nhưng Bạch Sở Khiết vẫn im lặng ngồi xuống, một lời cũng không nói.

Trần Duật Đằng tiến đến ngồi bên cạnh hỏi.

"Có đau lắm không?"

Bạch Sở Khiết lắc đầu, cổ họng lại nghẹn một cục mà đáp.

"Em...quen rồi"

Chỉ là lời nói vừa thốt ra, nước mắt Bạch Sở Khiết lại chảy dài.

Lúc học ở trường cũ, cậu vì học giỏi nhưng tính tình ít nói nên bị bắt nạt. Ở trường hiện tại, cậu nghĩ rằng chịu đựng ánh mắt là đủ. Chỉ là thật không ngờ chuyện cũ lại tiếp diễn.

Cậu làm sai ở đâu? Bao nhiêu người tại sao lại là cậu?

Bạch Sở Khiết dùng tay chạm lên con mắt phải nói.

"Em ghét bản thân mình, em ghét chính đôi mắt không thể nhìn thấy được này. Vì sao nó phải theo em cả đời kia chứ? Tại sao không ai chịu hiểu cho em....em cũng tự ti mà"

Bạch Sở Khiết bị bức ép đến nói năng cũng không còn tỉnh táo. Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt, từng tiếng nấc nghẹn ngào biểu hiện sự ấm ức của cậu.

Bỗng nhiên có một bàn tay lau đi nước mắt dính trên má, sau đó chưa đợi giọt nước mắt khác chạm đến chỗ hắn vừa lâu một đôi môi ấm nóng mềm mại chạm vào má cậu, Trần Duật Đằng đang hôn lên má của Bạch Sở Khiết.

"Nói nhảm cái gì vậy? Anh thích đôi mắt của em nhất"

Lời nói của Trần Duật Đằng ngày hôm nay chính là vết thương lòng lớn nhất sau này của Bạch Sở Khiết.