Lời Nguyền Oan

Chương 47: Giấy thông hành




Chen chúc một hồi lâu, nhóm người của Tần Trương đã vào được bên trong tòa thành. Nơi đây rộng lớn vô cùng, chỉ một mảnh sân phía trước mà đã chứa được hàng trăm vong hồn. Phía trước lối dẫn vào điện còn đặt một lư hương cỡ đại đang nghi ngút tỏa ra những làn khói trắng khiến mọi thứ xung quanh càng trở nên mờ ảo hơn. Tần Trương và mọi người cứ đứng gọn nép vào một bên quan sát rồi từ từ theo đoàn người nhích dần về phía điện chính.

- Nhóm tiếp theo!

Đó là giọng nói ồm ồm có phần hơi khó nghe của tên quỷ đầu đỏ đứng ngay bên cạnh lư hương. Sau tiếng hô ấy là một hàng dài các vong hồn tiến lên và đứng trước mặt hắn. Cứ thế từng người từng người một đi vào trong miếu thờ và nhận giấy thông hành.

Theo như sách cổ có viết: Giấy thông hành địa phủ được coi như là tấm giấy phép để âm hồn tiến vào âm gian. Sau khi con người chết đi, linh hồn phải đến miếu Thành Hoàng nhận lấy tờ giấy này để mang đến Quỷ Môn quan. Những linh hồn không có giấy thông hành sẽ không qua được Quỷ Môn quan điều này đồng nghĩa với việc linh hồn đó không thể đi đầu thai chuyển kiếp và sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, lang thang khắp chốn. Về đặc điểm của giấy thông hành thì cũng đã từng được miêu tả hết sức chi tiết: Đó là một tờ giấy màu vàng có bề dài 3 thước, bề ngang 2 thước, được in ấn trên những tấm da của những kẻ ác nhân. Trên mặt tờ giấy còn có in dòng chữ "Phong Đô thiên tử Diêm La Đại Đế cấp giấy thông hành" và "Tất cả thiên hạ đều phải có giấy này, nếu không sẽ không đến được Phong Đô địa phủ để chuyển kiếp thăng thiên". Ngoài ra giấy còn có ba dấu đỏ của Phong Đô Đại Đế, Thành hoàng và huyện phủ Phong Đô.

Sau một hồi đứng xếp hàng chờ đợi cuối cùng cũng đến lượt của Tần Trương. Cậu thở dài một tiếng cố giữ lấy bình tĩnh mà trấn an bản thân rồi dứt khoát nắm tay Sương Nguyệt và tiếng về phía điện chính, nơi chiếc lư hương khổng lồ đang bốc cháy nghi ngút. Khi đi qua tên quỷ đầu đỏ đứng canh cậu càng căng thẳng lo lắng hơn đến nỗi đổ mồ hôi lạnh như mưa tuôn. May quá! Tên đó không để ý đến cậu rồi. Hắn đang bận rộn định với mấy linh hồn ở phía dưới đang lộn xộn hàng lối. Nghe giọng hắn vừa gắt gỏng vừa the thé như lộ

rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:



- Ô hay lão già kia mắt để lên trời à? Có biết xếp hàng không hả! Còn thằng kia đứng yên một chỗ xem nào....

Thấy dáng vẻ ấy của tên lính canh, Tần Trương trong lòng đã có phần bớt lo sợ hơn và có dũng khí để bước tiếp. Nhưng đúng lúc cậu sắp bước vào cửa điện thì một bàn tay với móng vuốt đen dài đã đặt lên vai cản cậu lại kèm theo đó là chất giọng ồm ồm khó nghe

- Sao hai âm hồn này lại nắm tay nhau thế? Người quen của nhau à?

Tần Trương quay lại cố nở một nụ cười nhàn nhạt và đáp lại trong sự lo âu:

- À,à đại nhân đây là thê tử của ta. Lúc ở dương gian khi đang trên đường rước dâu thì gặp sự cố không may mất mạng.

Tên quỷ nghe những lời nói ấy có vẻ hợp lí nên cơ mặt cũng đã phần nào giãn ra. Rồi hắn dùng ánh mắt đầy nghi hoặc lướt qua người cậu một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng khi chạm mắt với cậu, tên lính ấy đã nhìn kĩ đôi mắt cậu rất lâu như muốn nhìn thấu tâm tư của người trước mắt. Điều này càng làm cho Tần Trương vốn đang lo lắng bất an nay lại càng hoảng loạn đến vô cùng. Giờ cậu phải làm gì đây, nếu chẳng may bị giữ lại thì coi như mọi chuyện điều đã đổ vỡ cả rồi