Lời Nguyền Oan

Chương 42: Bóng ma nơi rừng sâu




Lời Ngũ Ca vừa hô lên, ai nấy đều dốc hết sức mình mà chạy về hướng khác. Dẫn đầu nhóm người dĩ nhiên là Ngũ Ca rồi đến ông Sở và Bạch cốt tân nương. Thành ra người chạy sau cùng là Tần Trương kéo theo cả Sương Nguyệt với đôi mắt mờ nhòa không thể nhìn rõ mọi thứ. Ngước nhìn ra phía sau, Tần Trương thấy đám ma quỷ già kia đã gần đuổi kịp thì bèn tăng tốc và giục ba người phía trước:

- Đám quỷ kia sắp đuổi kịp chúng ta rồi, mọi người hãy nhanh chân lên

Lời nói vừa dứt, bỗng một tiếng "bộp" vang lên tức thì. Sương Nguyệt không may đã vấp phải rễ cây nên đã ngã khuyu xuống đường. Tần Trương thấy vậy bèn vội đỡ cô lên nhưng cũng chính lúc hai người đang chuẩn bị đi tiếp thì một trong số những con quỷ đã ở gần ngay phía sau hai người. Lấy hết sức bật nhảy và bổ nhào về phía trước, con quỷ nhe răng áp sát Tần Trương, Sương Nguyệt rồi há miệng to định nuốt trọn hai người. May thay Tần Trương kịp thời kéo tay Sương Nguyệt né sang một bên nên mới né được đòn tấn công ấy. Nhưng trớ trêu thay, con quỷ dường như đã lường được điều ấy và rất nhanh đã xoay mình chuyển hướng khiến cho cậu trở tay không

Kịp

- Cần thận!

Ngay lúc Tần Trương tưởng mình đã sắp tiêu đời thì đột nhiên có một nhúm tơ đỏ bay tới quấn chặt lấy con quỷ và hất nó ra xa. Thoát nạn, y nhanh chóng dìu Sương Nguyệt tới gần bên mọi người và định nói lời cảm ơn Bạch cốt tần nương nhưng bốn con quỷ kia đã đuổi kịp và bao vây tất cả. Nhìn chúng đang từ từ thu hẹp vòng vây mà tiến lại gần, ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng mà không dám manh động nhúc nhích. Riêng Bạch cốt tân nương thì nắm chặt lấy mảnh lụa đỏ thẫm trên tay với ánh mắt cảnh giác. Nếu chỉ có mình cô thì việc xử lí lũ quỷ này là không thành vấn đề. Tuy nhiên giờ lại kéo theo phải bảo vệ 4 người này khiến cô có chút hơi lo lắng. Nhưng làm gì còn lựa chọn nào khác nữa đâu. Cứ đứng yên chịu trận thì kiểu gì cũng chết chắc.

Nói là làm, nghĩ là chiến, Bạch cốt tân nương liền lao ngay về phía trước, giang tay phóng hàng ngàn sợi chỉ đỏ như máu về bốn phía hồng trói chặt lũ quỷ. Nhưng rất nhanh, bọn chúng đã cắn nát những sợi chỉ đỏ bao quanh mình mà điên cuồng lao lên tấn công nhóm người. Bạch cốt tân nương chỉ có thể lần lượt né chiêu của chúng một cách khốn khổ vì không thể tìm được cơ hội ra tay. Tốc độ của chúng cực kì nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng của mỗi người. Và hơn hết chúng không chỉ nhắm vào mỗi Bạch cốt tân nương mà bắt đầu quay sang tấn công cả 4 người. Rất nhanh chóng, cả đám đã rơi vào tình trạng mệt mỏi khi phải liên tục vận động tránh những cú bổ nhào, cào cấu của quỷ giữ. Nhất là Sương Nguyệt càng thêm vất vả chật vật hơn vì đôi mắt thị lực kém nên cô hoàn toàn phải dựa dẫm vào Tần Trương. Điều này càng khiến cô lo cho cậu hơn là không nhìn thấy gì.

Tần Trương cứ thế này không được đầu. Hãy huynh bỏ muội lại rồi mọi người cùng chạy đi.Yên tâm đi chúng ta sẽ không sao đâu - Tần Trương vừa thở hồn hền vừa đáp.Nhưng rồi đột nhiên con quỷ lúc này bị hất văng ra đã mở mắt tỉnh lại. Nó ngay lập tức đứng dậy, một lần nữa lấy đà mà bồ nhào về phía hai người. Ngay lập tức, phía trước và phía sau Tần Trương đã bị hai con quỷ áp sát khiến cậu chỉ có thể xoay người và theo phản xạ mà dùng tay che chẳn phía trước cho Sương Nguyệt. Những tướng sẽ bị quỷ cắn một cái thật đau điếng nhưng may thay khi răng chúng sắp chạm tới da cậu thì bỗng có thứ gì từ trong người cậu bay ra chắn ngang trước mắt và tạo ra một luồng sáng vàng hất bay chúng ra xa. Tần Trương vô cùng ngạt nhiên bởi cậu nhận ra đó là một trong số những thanh đao của mình. Nhưng sao nó lại ở đây được chứ? Lẽ nào trên kia xảy ra vấn đề gì sao?