Lời Nguyền Oan

Chương 20: Ngoại truyện: Quá khứ của Lưu trưởng thôn 2




Lưu trưởng thôn cứ vậy mà cầm cố gia sản chạy chữa thuốc than cho con hơn một năm trời. Nhưng Ân tiểu thư lại ngày càng yếu đi gầy gò và xanh xao hẳn chỉ nằm yên một chỗ chờ cha bưng cơm rót nước. Rồi đến một cuối đêm đông lạnh lẽo đứa trẻ đang thương ấy lại lên cơn ho dữ dội. Một mình ông ôm con trong căn phòng vắng mà lòng đau như cắt. Cái cảm giác ấy y như cái lúc mà ông nhìn vợ mình ra đi ngay trước mắt mình mà bản thân lại không thể làm gì cả. Nhìn con đau đớn lòng ông như thắt lại, ông càng ghì chặt con hơn như muốn lấy cả cơ thể mình che chắn ủ ấm cho con.

- Cha ơi...Khụ khụ...Ân đau lắm....Khụ khụ...Đau lắm.

"

- Không sao con sẽ sớm khỏe lại thôi, xuân sắp về rồi cha sẽ lại mua cho con nhiều áo đẹp lại cho con xuống núi chơi với các bạn nhé...

Nước mắt người cha trào ra, cổ họng như nghẹn lại đơ cứng. Ông cố nuốt nước mắt ngăn không cho mình bật ra tiếng khóc để dỗ dành cho con vơi bớt đi cái nỗi đau thể xác ghê gớm của căn bệnh chết người ấy. Nhưng rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, điều ông lo sợ nhất đã xảy ra. Chỉ trong vòng hơn một nén nhang đứa con gái mà ông hằng yêu dấu đã chỉ còn lại chút hơi tàn đang thoi thóp trong vòng tay ông. Nó nhìn ông, mắt đã dần dần khép lại nhòe đi chỉ còn thấy hình bóng cha mờ mờ ao ảo trong ánh nến:

- Cha đừng khóc.....Con đi với mẹ rồi cha sẽ không khổ nữa...

- Con sẽ không sao đâu....Con sẽ không sao đâu...Nghe lời cha đừng ngủ con ơi...

Nhưng mắt đứa trẻ đã nhắm nghiền lại hơi thở yếu ớt ngắt quãng. Lưu trưởng thôn một lần nữa gào khóc đau đớn. Ông bế con rời khỏi giường đến bên cửa sổ có hàng râm bụi đã phủ lớm chớm tuyết trắng. Đây là loài hoa mà vợ cũng như Thiên Ân đều rất thích. Nhìn hàng cây trơ trụi trước mắt lòng ông như xiết lại và trong tiếng nức nở ông vẫn cố cất lời ru con:

Ả ơi ả ời

Con ngoan con ngủ cho say

Để cha cày cấy kiếm đồng nuôi con

Cánh cò dù giữa đêm đông

Lao xao cành trúc vẫn mò bùn sâu

Con ngoan con cố học chăm

Sau này nên nghiệp nhớ đền nghĩa cha....

Giọng đọc ngày một gấp gấp rồi nhỏ dần nhỏ dần. Ông không biết sau đó mình có phải đang hát hay đang rên rẩm nữa. Đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Ông vẫn bồng con âu yếm vẫn nhè nhẹ vô vào lưng con như người đang ru ngủ. Trong lúc ông đau khổ tuyệt vọng nhất thì bỗng ngoài khung cửa sổ kia, một người đàn ông khoát chiếc áo choàng thâm đen đứng từ xa nhìn lại mà cất giọng ồm ồm nói:

- Ông có muốn cứu đứa trẻ này không?

Nghe thấy có thể cứu con, Lưu trưởng thôn kinh ngạt nhìn về phía bên người kia. Ông cố nheo mắt nhìn thật kĩ hình dáng nhỏ bé ấy dường như người đứng trước mặt lưng gắt kiếm gỗ kia là một vị đạo sĩ cao tăng nào đó. Tuy lòng có chút nghi hoặc nhưng vì cứu con ông vẫn cố hỏi lại:

- Thật sự có thể sao? Ngài có thể cứu con tôi thật sao?

- Đúng vậy - Người đàn ông dứt khoát.

- Vậy giờ tôi phải làm gì. Chỉ cần ngài bằng lòng giúp đỡ dù có lấy cái mạng già này để đổi tôi cũng cho ngài.

- Không sao! Chỉ cần ông giúp ta có được sự tín nhiệm trong làng là được. Với lại ta cần một nơi nương náu để yên tĩnh tu hành.

Nghe điều kiện trao đổi là sự tín nhiệm của dân làng, lòng trưởng thôn có chút xao động. Ông nhìn người thần thần bí bí trước mắt mà băn khoăn dè chừng. Như đoán được nỗi lo lắng trong ông, vị đạo sĩ kia một lần nữa lên tiếng

- Yên tâm ta sẽ không làm hại bất kể người nào vô tội

Nghe vậy Lưu trưởng thôn gật đầu đồng ý. Vị đạo sĩ tiến lên phía trước đứa trẻ hai tay kết ấn và bắt đầu làm phép. Một loạt các sợi tơ đỏ như máu theo luồng phép mà đi vào cơ thể đứa trẻ.Ngay lập tức Lưu trưởng thôn cảm nhận được hơi thở của con, lòng ông vui sướng không nguôi.Kết thúc lượt làm phép, vị đạo sĩ thu tay lại rồi dặn dò

- Tuy tạm thời có thể giữ được tính mạng đứa trẻ nhưng muốn duy trì sự sống thì cần phải có nguồn khí âm dồi dào

- Ý ngài là trồng liễu trước nhà?

- Quả nhiên là người học cao hiểu chuyện rất nhanh vậy không biết lão có định dùng vận khí tài lộc cả đời của mình để đổi lấy mạng của con lão hay không?

- Được, chỉ cần con có thể sống bảo tôi làm gì cũng được

- Tốt lắm! Tầm ba ngày sau ta sẽ quay lại nhớ giữ đúng lời hứa.

Vừa nói người đàn ông vừa quay người rời đi để lại Lưu trưởng thôn cùng đứa con trong căn nhà lạnh lẽo. Đúng ba ngày sau hẳn ta quay lại đem theo một cây liễu có hình thù vô cùng quỷ dị đưa cho trưởng thôn và yêu cầu ông trồng ngay vào góc sân trước nhà. Trưởng thôn cũng rất nhanh chóng chuẩn bị nơi ở cho vị ân nhân và dắt người này xuống núi giới thiệu với mọi người trong làng rằng đây là vị đạo sĩ đến từ kinh thành ghé ngang qua đây giúp làng ta trừ tà diệt quỷ. Nghe thấy vậy ai nấy đều vô cùng mừng rỡ bởi xưa nay nơi này cứ mỗi khi đêm đến lại có ma quỷ hoành hành khắp nơi khiến không ít người thiệt mạng. Vị đạo sĩ ấy lấy danh xưng là Văn pháp sư,phân pháp cho mọi người mỗi nhà một con rối đỏ để ngăn không cho ma quỷ vào nhà. Cũng vì vậy mà kể từ đó ngôi làng trở nên yên bình hơn nhưng thực chất đó lại là khởi đầu cho một chuỗi âm mưa trả thù đầy tàn nhẫn.