Lời Nguyền Oan

Chương 12: Tình cờ




Ha ha vậy để ta xem ngươi có đỡ lại được thứ này không?

Lời vừa dứt, tên cướp phóng về phía Tần Trương ám khi đã được giấu sẵn trong người rồi thừa cơ cùng với những tên còn lại bỏ chạy. Do trở tay không kịp Tần Trương đã bị vật nhọn đâm trúng cánh tay. Cậu toan đuổi theo cơn đau đã kéo đến khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi. Ngũ Ca bèn đỡ cậu dựa vào gốc cây gần đấy, rồi y xé manh áo quấn chặt vết thương nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra ướt đẫm cả một mảng lớn trên người Trương.

- Không ổn rồi có vẻ trong tên có độc, Ngũ Ca vẻ mặt đầy lo lắng

- Không sao đâu, tôi không sao...

Tần Trương thở dốc mặt tái hẳn đi trắng bệch, Ngũ Ca thấy vậy bèn cõng cậu lên lưng ra sức chạy về phía ngôi làng. Chả biết đi bao lâu nhưng đến lúc trời tối mịt dù đã vào được làng nhưng họ vẫn không tìm thấy ai cả. Đến lúc chập tối trời bắt đầu đổ mưa tầm tã. Ngũ Ca đã kiệt sức ngã khuỵu trước một ngôi nhà nằm ngay dưới một tản đá lớn. Cậu vẫn cố đỡ lấy Tần Trương đang trong cơn mê man nhưng rồi do quá mệt mà cậu đã ngất lịm đi trước thềm nhà.Trong mơ hồ cậu thoáng nhìn thấy bóng một người phụ nữ áo đỏ đang từ từ tiến lại.

- Này cậu gì ơi tỉnh lại đi!

Ngũ Ca choàng tỉnh giấc bởi tiếng nói thủ thỉ bên tai. Mắt cậu mơ hồ nhìn về phía bên nơi có ánh lửa đang bập bùng cháy sáng. Một khuôn mặt tựa như ánh trăng rằm của người thiếu nữ trẻ hiện lên với vẻ đầy lo lắng thoáng chút đượm buồn đang bưng hai chén thuốc lớn tới cạnh giường. Ngũ Ca giật mình nhanh chóng bật, một cơn nhức mỏi truyền đến khắp toàn thân khiến y nhăn mặt không nhịn được mà đưa tay xoa lên cổ. Rồi cậu liếc nhìn sang bên cạnh thấy Tần Trương đang chìm trong giấc ngủ và vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Cậu đã hiểu ra cô gái kia chính là ân nhân cứu mạng của hai người.

Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ,dám hỏi quý danh của cô nương đây để có dịp thừa cơ báo đáp.

Cô gái khẽ mỉn cười. Nụ cười của cô thật đẹp như nụ hoa chớm nở khiến lòng người ta không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp ấy. Người con gái thỏ thẻ đáp trong sự ngượng ngùng.

- Ta tên thật là Mãn Âu nhưng huynh cứ gọi ta là Sương Nguyệt cũng được.

- Cô nương là người phương Bắc sao?

- Phải tôi là gốc người Lưỡng Quảng nhưng gia đình tôi đã chuyển cư tới đây từ rất lâu rồi và tôi cũng có vinh hạnh được quen cậu ấm Tần.

- Vậy người nhà cô đâu? Sao lại để cô một thân một mình sống ở nơi hoang tàn như vậy?

- Họ đều mất hết rồi mất trong một trận lũ lớn...

- Xin lỗi tôi không nên chạm vào nỗi đau của cô.

Người con gái ấy chỉ mỉn cười không đáp. Một nụ cười nhạt có phần cứng nhắc khiến ai cũng phải lạnh lòng. Cô đã quá quen với nỗi đau ấy, với cuộc sống cô đơn buồn tủi nơi núi rừng hoang vu này.

Huynh uống thuốc trước đi rồi nghỉ ngơi.

Ngũ Ca đỡ lấy bát thuốc từ tay cô gái. Cậu ực một hơi hết sạch mặt hơi nhăn lại vì thuốc đắng. Nguyệt đặt chén thuốc còn lại lên chiếc chõng tre cạnh giường dặn Ngũ Ca nếu Trương thức dậy thì cho cậu ấy uống. Rồi Nguyệt lấy cơ đi ra ngoài để nấu chút đồ lót dạ cho hai người. Ngũ Ca chắp tay đa tạ rồi khó khăn lết về giường. Cậu nhìn Tần Trương đã ngủ rất say, tay khẽ kéo tấm vai trên người y để kiểm tra mạch (cổ). Ngũ Ca thở phào, bỗng đột nhiên cậu nhìn thấy bóng ai đó đang đứng ngoài cửa sổ.

- Ai?