Khi Lỗ Nhất Khí một mình lẻn tới bên tường bao phía tây của chùa Lạt ma, Viêm Hoá Lôi đã sắp xếp xong xuôi mọi việc. Định hương đã đốt, ngòi pháo cũng đã châm cháy, chỉ đợi tới thời khắc mặt trời bình minh sắp sửa lộ diện.Lỗ Nhất Khí hết sức thận trọng lôi hai quả bộc phá cỡ bự từ trong túi lưới ra, do chỉ còn lại một tay nên cậu thao tác khá chật vật. Tường chùa vô cùng vững chãi, điểm này Lỗ Nhất Khí sớm đã tính tới, bởi vậy mới chuẩn bị tới hai quả bộc phá. Một quả đặt ở chân tường, một quả cậu đỡ trên tay. Đợi tới đúng thời gian đã định, cậu sẽ quăng một quả bộc phá vào chân tường cho phát nổ. Quả bộc phá sẽ tạo nên một sức công phá dữ dội vào bức tường trước mặt, đồng thời cũng dẫn nổ quả bộc phá còn lại, như vậy mới có thể đảm bảo phá vỡ được vách tường.
Chân trời phía đông đã phai dần thành màu xanh thẫm, đỉnh núi Thiên Thê cũng hơi hửng lên chút sắc trắng nhàn nhạt, song dưới chân núi, cả thị trấn và ngôi chùa Kim Đỉnh vẫn chìm trong bóng tối dày đặc. Trên núi Nam Lĩnh, trong mấy đống lửa Lỗ Nhất Khí đã bố trí, chỉ còn đống ở xa nhất vẫn le lói cháy. Trong thị trấn, những dãy đuốc tuần tra ngoằn ngoèo như rồng lửa di chuyển có vẻ chậm chạp và ngưng trệ. Sau một đêm ngược xuôi không ngơi nghỉ, lúc này là chính thời điểm dễ mệt mỏi nhất, uể oải nhất.
Thình lình dội lên một tiếng nổ rền chát chúa, tiếp đến là những tiếng nổ dồn dập liên hồi, khiến cả dãy núi Thiên Thê cũng như rung chuyển. Trong lúc mọi người còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng, lại thêm một tiếng nổ dữ dội nữa vang lên, rồi kéo theo hàng tràng những tiếng nổ kéo dài y hệt. Sau những tiếng nổ vang trời và những cơn rung động dữ dội, lửa lập tức bùng lên khắp thị trấn, tựa như có dòng thác lửa đột ngột từ trên trời đổ xuống, như có suối lửa bất đồ từ lòng đất phun lên.
Ngay khi chuỗi tiếng nổ thứ hai vang lên, Lỗ Nhất Khí đã quăng quả bộc phá trong chiếc ấm đi. Tiếng nổ tuy đinh tai nhức óc, song vẫn chìm nghỉm trong hàng tràng tiếng nổ dữ dội trong thị trấn. Nhưng vẫn có người nghe ra được âm thanh khác thường ở đây, hơn nữa, không chỉ có một người.
Sức công phá của quả bộc phá do Viêm Hoá Lôi chế tạo ghê gớm hơn rất nhiều so với tưởng tượng, bức tường bao kiên cố bên chùa Kim Đỉnh không thủng lỗ, mà là sập hẳn xuống một đoạn.
Lỗ Nhất Khí biết hành động của mình cần phải đồng bộ với tốc độ lan toả của ngọn lửa. Mà tốc độ lửa cháy đã được Viêm Hoá Lôi tính toán kỹ lưỡng, kiểm soát rất tốt. Trong khi bản thân cậu sẽ gặp phải chuyện gì, cậu lại không hề hay biết.
Lỗ Nhất Khí hít vào một hơi thật sâu, sau đó sải bước tiến về phía vị trí tường vừa sập xuống.
Chân vừa bước đi, cũng có nghĩa là cậu đã bắt đầu đặt cược ván thứ hai. Thứ dùng để đặt cược lần này chính là tính mạng của chính cậu.
Chu Chân Mệnh suốt đêm không ngủ, đầu óc căng thẳng không thể thả lỏng lấy một giây. Hắn nhẩm tính, toàn bộ khảm nút trong chùa đã được mở sẵn, cho dù Lỗ Nhất Khí có là thiên tài tuyệt tỉnh về phá giải khảm nút, chí ít cũng phải mất bốn năm canh giờ mới có thể tới được vị trí Thiên Thê. Dưới chân Thiên Thê có Phật sống Kim Đỉnh và Thú Cơ nương nương canh giữ, ngoài ra còn có đám thú dữ do Thú Cơ huấn luyện. Trong đám cao thủ đang lùng sục bên ngoài chùa, có thủ lĩnh Đao Thập Lục của đám người đao mười sáu lưỡi, đường chủ Cao Bôn Lôi của Cứ Điên đường. Trong chùa có Đại hộ pháp và hai Thiên Vương Âm, Dương, lại cộng thêm đám cao thủ tuỳ tùng và đội kỵ mã của Cứ Điên đường. Xét về thực lực, chắc chắn đã bỏ xa đám người Lỗ gia. Nếu đã như vậy, tại sao không thiết kế luôn một khảm mở miệng, dụ toàn bộ người Lỗ gia tự lao đầu vào rồi hốt trọn một mẻ? Bởi vậy, sáng tinh mơ hôm đó, Chu Chân Mệnh lại truyền đi chỉ lệnh mới, cho đoàn người cầm đuốc truy đuổi đám người đốt lửa tiếp tục chạy về phía đông tạo hiện tượng giả, các đội tuần tra trong thị trấn giảm bớt nhịp độ, điều Đao Thập Lục và Cao Bôn Lôi về chùa, còn đám cao thủ tuỳ tùng do hắn mang đến ẩn nấp quanh chùa sẵn sàng chờ lệnh. Truyền cho Cứ Điên đường rút cao thủ về tập trung ở chùa Kim Đỉnh.
Lỗ Nhất Khí đã không thể phát giác ra kế hoạch mới của Chu Chân Mệnh, nên vẫn hành động theo kế hoạch ban đầu.
Vào thời khắc dứt khoát bước qua bức tường đổ vào trong chùa, toàn bộ các dây thần kinh trên khắp cơ thể cậu đều căng cứng như dây đàn, sẵn sàng đón nhận một màn tàn sát tan xương nát thịt. Song không có, ngay cả một động tĩnh bất thường cũng không có.
Lỗ Nhất Khí thở hắt ra một cái, rồi tiến thêm bước thứ hai. Sau bước này, cậu không tiếp tục tiến lên nữa, mà từ từ ngồi xuống, thận trọng quan sát bãi đá xung quanh.
Rất dễ dàng phát hiện ra nút của chốt lẫy giữa những tảng đá. Cũng giống như nguyên lý của khảm diện thông thường, nơi không có đường chính là đường chết, ở đây giăng kín vô số khảm nút tuyệt sát. Nhưng bước đầu tiên và bước thứ hai của cậu đều không kích hoạt đến khảm nút. Điều này tuyệt đối không phải do cậu may mắn, cũng không phải do tường bị nổ sập khiến chốt lẫy bị phá, mà là phù hợp với một thiên cơ mà cậu biết được từ “Cơ xảo tập”. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Lỗ Nhất Khí quyết định đánh cược ván thứ hai.
Ván này cậu lại thắng cược! Lỗ Nhất Khí gắng kìm nén niềm hưng phấn trong lòng, từ từ đứng dậy, rồi tiếp tục tiến về phía trước với động tác hết sức tự nhiên, hoàn toàn đi theo cảm giác.
Ngoài đường phố lúc này náo loạn như ong vỡ tổ, khắp nơi người chạy táo tác, ồn ào tiếng hô hoán dập lửa, tiếng gào khóc, tiếng gọi mẹ tìm con. Song cổng chùa Kim Đỉnh vẫn đóng im ỉm, ngoài cổng cũng không một bóng người. Dòng người đang chạy nhốn nháo trên phố dường như đã quên bẵng mất sự tồn tại của chùa Kim Đỉnh.
Một cái bóng vụt đến trước cổng chùa Kim Đỉnh, nhìn trước ngó sau một thoáng, thấy không có ai chú ý tới mình, lập tức phóng lên bậc thang theo kiểu lên hai lùi một, lên đến bậc trên cùng, thoăn thoắt lần mép sờ khe, giải chốt lẫy trên cửa với thủ pháp vô cùng thuần thục. Cửa chùa mở ra một khe chật hẹp, người đó lập tức lách vào bên trong.
Người này vừa lọt vào trong chùa, từ con hẻm nhỏ rừng rực ánh lửa đối diện cổng chùa lập tức vọt ra một bóng người nữa, cũng đi theo bộ pháp tương tự, nhanh chóng áp sát cổng chùa, cũng giải chốt mở cổng với thủ pháp y hệt, rồi tiến vào trong.
Bóng người lách vào trước rất thông thạo đường đi lối lại trong chùa, sau vài ngã rẽ, liền chạy thẳng đến gian phòng bí mật nơi Chu Chân Mệnh đang ở.
Bóng người vào sau lặng lẽ bám sát gót người trước, khác là ở chỗ trong quá trình băng qua viện vào phòng, người này liên tục lia mắt quan sát khắp nơi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những tiếng nổ liên hồi đã khiến Chu Chân Mệnh mặt mày biến sắc. Đây chắc chắn là tín hiệu hành động của người Lỗ gia, song bọn chúng khởi sự có vẻ quá sớm. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nghe ra sự bất thường trong chuỗi nổ tiếp theo, đương nhiên đó chính là tiếng bộc phá nổ tường của Lỗ Nhất Khí. Người Lỗ gia không những hành động chóng vánh, mà còn thay đổi hoàn toàn phong cách vốn có của họ.
Bỗng vụt lại một tiếng rít vang nhức óc, rồi một mũi phi tiêu ống sáo cắm phập lên trụ cửa phòng, rung lên u u.
Đại hộ pháp đẩy cửa lao vụt ra ngoài, vạt áo cà sa đỏ rực múa lên phần phật tạo thành một áng mây lực sĩ che kín cơ thể. Âm, Dương Thiên Vương và Đao Thập Lục lao theo bén gót, rồi nhanh chóng tách sang hai phía, tạo thành thế hợp sức bao vây người vừa xâm nhập. Thế nhưng người phóng phi tiêu đã biến mất tăm không còn dấu tích.
Tả Thiên Vương quấn vạt áo vào tay gỡ mũi phi tiêu từ trụ cửa xuống, đuôi mũi phi tiêu có buộc một miếng da dê màu trắng. Hắn hít ngửa miếng da một lúc, xác nhận không có thuốc độc mới đưa lại cho Chu Chân Mệnh.
- Tai mắt truyền tin, lửa cháy và tiếng nổ ngoài kia là hành vi che mắt của đối thủ. – Thông tin mà mũi phi tiêu mang tới đã chứng thực cho suy luận của Chu Chân Mệnh, đồng thời cũng chỉ ra cho hắn phương hướng hành động tiếp theo.
- Đại hộ pháp, ngươi dẫn theo Âm, Dương Thiên Vương lập tức ra khỏi chùa chạy sang phía tây, đối phương đang phá tường xâm nhập từ đó. Sau khi tới nơi, các ngươi chỉ cần canh chừng lỗ hổng, không cho phép bất cứ ai trở ra. Cao đường chủ, lập tức truyền tín hiệu, lệnh cho đám tuỳ tùng của ta tiến vào qua đường ngầm tại phủ đệ Phật sống, thẳng tới chân núi Thiên Thê! - Hắn vừa dứt lời, những kẻ được phân công lập tức hành động.
Chính vào lúc Chu Chân Mệnh đang sắp đặt thuộc hạ, trong dòng người nhốn nháo trên phố, lại vụt ra hai bóng người. Bọn họ lợi dụng chút bóng tối còn sót lại, mò mẫm một hồi trước cổng chùa, rồi cũng chui tọt vào trong.
Đại hộ pháp và hai Thiên Vương cấp tập ra khỏi chùa chạy về phía tây, trong lúc vội vàng đã bỏ qua hai điểm bất thường. Thứ nhất là hai gã giật dây canh gác bên cổng đã biến mất; thứ hai là thiết bị cảnh báo trên cổng chùa và chốt lẫy ổ khoá đều đã bị phá giải. Những hiện tượng này, nếu là Đao Thập Lục hoặc Cao Bôn Lôi thế nào cũng chú ý tới, song lúc này lại là Đại hộ pháp và hai Thiên Vương xưa nay chưa từng đi xa khỏi chùa, khuyết điểm lớn nhất chính là không có kinh nghiệm và tâm lý cảnh giác của kẻ giang hồ.
Lỗ Nhất Khí tiến về phía trước, bước đi một cách khoan thai nhẹ nhõm. Đúng thế, dù là ai cũng vậy, chỉ cần quên đi tất cả, quên đi bản thân, bước đi cũng sẽ vô cùng nhẹ nhõm. Áng chừng đã tới chính giữa bãi đá Thần Hô, Lỗ Nhất Khí bèn dừng lại. Lúc này, ở chân trời phía đông, vầng dương đỏ rực đã hiện lên tròn trịa, hắt một vệt hồng rạng rỡ trải dài trên bãi đá Thần Hô, trên sườn núi Thiên Thê.
- Trời sáng rồi! - Lỗ Nhất Khí bất giác tự lẩm bẩm một mình, bàng hoàng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Khuôn mặt cậu cũng đỏ rực, vì ánh bình minh phản chiếu, cũng vì ánh lửa rừng rực kín trời.
Nhìn từ khoảng cách gần, núi Thiên Thê càng hùng vĩ khó tả, với tầng tầng lớp lớp mây mù đen xám giăng ngang sườn núi. Dựa theo đặc điểm nhận dạng của bảo cấu mà Mạc Thiên Quy đã nói, lại kết hợp với đặc điểm “nội hợp khí thông”, có lẽ bảo vật đang ở nơi mây mù bao phủ kia. Nhưng năm chữ “điên chi uyên” và “thê khởi” trên tấm thẻ ngọc lại hoàn toàn không liên quan gì tới chỗ “nội hợp khí thông” bên dưới lớp lớp mây mù.
Lỗ Nhất Khí đang mải suy nghĩ, thì từ trong bóng tối âm u dưới chân núi vọng lại vài tiếng gầm gừ trầm đục, còn thấp thoáng mấy đốm sáng lập loè. Chính là bầy thú dữ đã được thả ra trong chùa. Lỗ Nhất Khí vội đặt tay vào khẩu pạc-hoọc theo phản xạ, song lập tức lại thả tay ra. Đám muông thú kia từ đầu tới cuối nằm phục bất động, không hề có ý muốn tấn công cậu. Xem ra trong ván bạc này sẽ thắng được bao nhiêu, bản thân cậu cũng không thể ước đoán.
Đại hộ pháp dẫn theo hai vị Âm, Dương Thiên Vương mau chóng tiến về phía lỗ thủng trên vách tường phía tây. Với tốc độ của chúng, quãng đường ngắn ngủi này chỉ một loáng là đến nơi. Song trên thực tế, chúng đã không thể tới đích kịp thời như yêu cầu của Chu Chân Mệnh, vì đã có Dưỡng Quỷ Tỳ ngăn cản.
Trước khi đi đốt đống lửa đầu tiên, Dưỡng Quỷ Tỳ đã tính toán xong xuôi, tuyệt đối không để Lỗ Nhất Khí một mình mạo hiểm. Bởi vậy, khi lửa vừa nhóm xong, cô lập tức lướt xuống chân núi như một bóng ma, ẩn mình trong một căn nhà đổ nát bên lối vào thị trấn. Đợi đến khi Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi xuống núi, cô bèn lẳng lặng bám sát sau lưng Lỗ Nhất Khí.
Đại hộ pháp và hai gã Âm, Dương Thiên Vương đã khựng lại trước Dưỡng Quỷ Tỳ hơn chục bước. Chúng không biết mình đang phải đối mặt với một nhân vật như thế nào, song cảm nhận rõ ràng một mối uy hiếp ma quỷ.
Uy hiếp không chỉ ở một chỗ, mà phía sau căn nhà ở bên kia đường còn thấp thoáng hai luồng khí quái lạ, trong đó có một luồng khí cũng ghê gớm và ma quái y hệt như cô ả chặn đường. Không phải ma quỷ, mà là xác chết, vô số xác chết.
Một chặn rõ, hai ngầm phục, đây là chiêu tập kích điển hình trong giang hồ. Tuy bọn Đại hộ pháp ba người chưa từng qua lại giang hồ, song kiến thức cơ bản này chúng đã học thuộc nằm lòng từ lâu.
Dưỡng Quỷ Tỳ đứng bất động tại chỗ, mục đích của cô chỉ là không cho bọn chúng tiếp tục đi về phía tây. Bởi vậy chỉ cần đối phương dừng lại, cô cũng đã đạt được mục đích.
Đại hộ pháp cũng không cử động, trước khi chưa hiểu rõ mục đích của đối thủ và diễn biến tiếp theo, hành động khinh suất là vô cùng nguy hiểm.
Còn hai gã Âm, Dương Thiên Vương lại dàn thành vị trí “Thiên Vương cưỡi mây” phía trước ngôi nhà, đây là tư thế công thủ song toàn, vừa có thể ứng phó với mũi đột kích có thể xuất hiện từ sau căn nhà, vừa có thể đảm bảo rút lui chóng vánh.
Hai luồng khí quái dị phía sau căn nhà đã chuyển động. Đầu tiên là một thân hình gầy đét thủng thẳng bước ra, dưới ánh bình minh vừa hé rạng, trông chẳng khác gì một lá cờ rách tướp. Đó là lão mù. Song bước chân của lão không còn linh hoạt nữa, mà thân hình đổ xiêu đổ vẹo, ánh mắt vô hồn.
Đi sau lão mù là bóng dáng xinh đẹp trẻ trung của Hạ Táo Hoa. Ánh mắt của cô rất chăm chú, chỉ nhìn vào lão mù phía trước. Sự xuất hiện của Hạ Táo Hoa khiến hai gã Âm, Dương Thiên Vương và Đại hộ pháp đều giật mình khiếp đảm. Bởi lẽ cô vừa xuất hiện, luồng thi khí âm hàn đã xộc thẳng vào tận tim gan của bọn chúng. Hơn nữa, ngay cả dưới sự bao phủ của Phật quang nơi chùa Kim Đỉnh, luồng thi khí đậm đặc vẫn không hề suy giảm, vẫn nặng nề một cách đáng sợ.
Lão mù bước xéo về phía mảng vỡ trên bức tường phía tây, Hạ Táo Hoa bám sát sau lão, hai người như không hề nhìn thấy đám cao thủ đang lăm lăm thủ thế ngay trước mặt.
Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ “ơ” lên một tiếng, song cô không nói gì, cũng không ngăn cản.
Đại hộ pháp mỉm cười vẻ rất từ bi. Lúc này, trong lòng hắn không hề lo lắng nữa. Bởi vì chỉ lệnh của Chu Chân Mệnh đã rất rõ ràng, có thể cho người vào, nhưng không được để người ra.
Lỗ Nhất Khí vẫn ngồi lom khom lần mò trên bãi đá, cậu phát hiện thấy đá trong bãi Thần Hô đa phần đều có lỗ thủng, hơn nữa, viền lỗ thủng đều rất trơn tru bằng phẳng, tựa như do con người tạo ra. Gió thổi vòng quanh núi, ào qua bãi Thần Hô, những lỗ thủng trên đá chẳng khác gì những chiếc còi đủ kiểu, phát ra những âm thanh quái dị.
Lỗ Nhất Khí nhặt hai hòn đá kích cỡ bằng nắm tay nhét vào trong túi lưới vừa đựng bộc phá, cậu đang chuẩn bị để trèo lên Thiên Thê, nhưng leo trèo chỉ với một bàn tay sẽ vô cùng chật vật. Khi học ở trường Tây, cậu từng đọc một cuốn sách viết rằng người Tây Dương khi leo lên vách núi cao thường mang theo một số quả cầu kim loại có buộc sẵn vòng dây thừng, có thể quăng gài vào khe đá, cũng có thể quấn buộc vào cây cối hoặc mấu đá để cố định cơ thể và mượn lực trèo lên. Lỗ Nhất Khí chỉ cần buộc chặt dây da nối liền hai túi lưới dưới nách, thì khác nào mọc thêm được hai tay, bổ sung cho khiếm khuyết của cơ thể.
Lỗ Nhất Khí đứng dậy, chỉnh sửa túi lưới và tảng đá xong xuôi, sau đó hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát bước phăng phăng về phía trước. Cậu đang đi về phía bóng núi đổ trùm u ám, đi về phía những mối nguy hiểm đang giấu mình trong bóng tối.
Chu Chân Mệnh lệnh cho Đao Thập Lục đi một vòng xem xét tình hình các nơi trong chùa. Rất nhanh, Đao Thập Lục đã quay lại, thông tin đầu tiên mà gã mang về khiến Chu Chân Mệnh choáng váng đến không tin vào tai mình:
- Tại vị trí tường đổ phía tây chỉ có một người vào, toàn bộ khảm tuyệt sát đều không hoạt động. Chốt lẫy ngoài cổng chùa đã bị phá giải hoàn toàn, người canh gác chốt đầu tiên đã biến mất! – Đao Thập Lục là kẻ chuyên giết người, cũng là kẻ có thể bị giết bất cứ lúc nào, bởi vậy gã luôn chú ý tới mọi chi tiết bất hợp lý.
Chu Chân Mệnh lại một lần nữa cảm thấy mình đã đánh giá quá thấp đối thủ.
Chốt đầu tiên là Bậc cắt gối, chốt thứ hai là Phướn mê hồn bước lầm đều đã bị phá giải thuận lợi. Trong đó Bậc cắt gối là do con người điều khiển góc độ bật lên của mặt bậc tam cấp. Song lúc này, kẻ giật dây điều khiển ở đây đã biến mất không tăm tích.
Đi tiếp lên trên đài ba tầng. Tầng thứ nhất Giam chân sương đâm, là khảm cầm chân gây thương tích, tầng thứ hai Trụ mặt trâu phun lửa là khảm giết. Hai khảm này từng được bố trí ở Khu Mật đường, vị trí quân cơ trọng yếu trong phủ Thang Vương đầu thời Minh. Trong “Minh kinh phủ trúc mật yếu” có ghi chép về việc này. Tầng thứ ba Đá lật giếng đao là khảm tuyệt sát, do cao thủ Chu gia thiết kế phỏng theo khảm Ngói nóc lật trời của Âu Dương Từ đời Tống.
Tại vị trí khởi đầu của khảm diện Giam chân sương đâm tầng thứ nhất, ai đó đã đập vỡ vài khối đá lát, cắt đứt sợi gân chính của lẫy ngầm bên dưới. Cách thức của kẻ đó là phá, được hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Nhìn vào vết tích đập phá đào cắt, có thể thấy kẻ này dùng kiếm, song độ cứng rắn và sắc bén của thanh kiếm quả thực hiếm thấy trên thế gian, kẻ phá hoại cũng sở hữu một lực độ phi thường.
Khảm diện Trụ mặt trâu phun lửa ở tầng thứ hai chưa hề hoạt động, nhất thời chưa thể nhận ra người vượt khảm đã băng qua bằng cách nào. Về lý mà nói, đây là khảm diện vận hành nhạy bén nhất, chỉ cần chạm vào những sợi cỏ khô giả song giống hệt như thật ở dưới chân trụ lan can và những viên đá nhỏ có mắc nối với những sợi dây mảnh rải trên bề mặt, khảm diện sẽ lập tức hoạt động. Nếu như có người đi qua bên cạnh lan can, để cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể làm rung động đến cỏ khô, đá vụn, thậm chí cả luồng gió phật ra khi di chuyển nhanh chóng, cũng sẽ khởi động nút “mặt trâu phun lửa” trên lan can, khiến nó phun ra hàng vòi mỡ trâu Tây Tạng cháy rừng rực, dính vào người không thể dập tắt.
Chu Chân Mệnh muốn gấp rút đi tiếp, nên không kịp nghiên cứu cẩn thận nguyên nhân khiến khảm diện không hoạt động. Kỳ thực, trên con mắt của những mặt trâu, đều có một chiếc kim bạc mảnh như lông bò men theo mí mắt xuyên vào khoé mắt. Tại khoé mắt trâu có một lỗ nhỏ, dùng để khêu dây lẫy mắc vào tấm chặn khi lắp đặt chốt lẫy bên trong. Chiếc kim đâm vào vừa hay đã chèn cứng vị trí cần giữ ở bên dưới tấm chặn, khiến tấm chặn không thể di chuyển.
Khảm tuyệt sát Đá lật hầm đao ở tầng thứ ba đã hoạt động hoàn toàn, toàn bộ ba mươi sáu miệng giếng hình lục giác bài trí hệt như tổ ong đều đã mở ra hết, song kỳ lạ là sau khi hoạt động, lại không thể phục hồi vị trí. Chu Chân Mệnh mau chóng tìm ra nguyên nhân, nắp lật của hai miệng giếng đã được chống chắc bằng chiếc giá hình hai tam giác đối đỉnh làm từ gỗ tần bì cứng. Tuy chỉ có hai miệng giếng, song hoạt động của chốt lẫy lại là thống nhất, hai giếng bị chống chặt, cũng chính là đã chống giữ nắp xoay của toàn bộ các miệng giếng. Trong một miệng giếng không có giá chống là một Lạt ma với cơ thể bị đâm lỗ chỗ như tổ ong, dáng vẻ rất giống kẻ điều khiển Bậc cắt gối. Thảo nào không thấy tăm hơi, té ra đã bị lôi tới đây làm vật dò đường. Song kỳ quặc là trên mặt của tay Lạt ma này vẫn giữ nguyên nụ cười, không biết sức mạnh kỳ quái nào đã khiến gã đón nhận cái chết một cách vui vẻ đến vậy.