Lời Nguyền Lỗ Ban

Lời Nguyền Lỗ Ban - Quyển 3 Chương 23: Ma hay người




Đám tơ bông không phải là cỏ nước, không phải là khói mây, song quả nhiên là một làn sa mỏng. Từ trong dải sa hình người, bỗng thò ra một bàn tay mềm mại vén làn sa hờ hững sang một bên, cũng vén lên mái tóc phất phơ như tơ lụa.

Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy hai vầng trăng khuyết kèn trong dải sa mềm, và cảm thấy một luồng khí băng hàn lạnh thấu xương tủy chiếu ra từ trong vầng trăng khuyết. Trong luồng hàn khí, cậu đã nhận ra hơi hướng âm tà ám muội.

Là ma khí! Một thứ ma khí nặng nề gấp bội so với Dưỡng Quỷ Tỳ.

Luồng ma khí nặng nề đến vậy có thể âm thầm tiếp cận Lỗ Nhất Khí, là vì được bao bọc bên trong làn sa mỏng. Làn sa màu xanh đen, lấp lánh một thứ ánh sáng của băng tuyết. Đây chính là khăn bao hồn được dệt thành từ tơ do loài tằm tuyết ngọc Thánh Sơn nhả ra.

Trong “Dị khai vật” có viết: “Tơ của loài tằm tuyết ngọc Thánh Sơn giống như tuyết Đằng Lục*, chặn tà che ám, dùng nó dệt thành khăn bao hồn, có thể thu hồn, chứa phách, che khuất hồn khí”.

Hai vầng trăng lưỡi liềm uốn cong, sáng ngời đẹp đẽ. Song nếu hai vầng trăng khuyết diễm lệ trong sáng nhường kia được gắn trên một khuôn mặt trắng xanh, thì chỉ có thể hình dung bằng một từ: khủng khiếp. Khuôn mặt trắng xanh mang theo một cái mỉm cười, trông giống hệt như bức chân dung người chết vừa được vẽ.

- Dưỡng quỷ…

Lỗ Nhất Khí buột miệng bật ra hai tiếng.

- Dưỡng Quỷ Nương! – Từ hình người bồng bềnh phát ra một giọng nói mơ hồ phảng phất, song lạnh lẽo còn hơn cả tiếng cú rúc thình lĩnh trong bãi tha ma, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy, buốt sống lưng.

* Tên của vị thần tuyết trong truyền thuyết Trung Quốc. (Nd)

Không ai nhúc nhích. Tuy Quỷ Nhãn Tam rất muốn bước lên che chắn cho Lỗ Nhất Khí như thường lệ, song không thể nhấc nổi bàn chân.

Lão mù không có ý định hành động, vì qua cú giao thủ vừa nãy, lão đã hiểu ra, bản lĩnh hai bên chênh lệch quá lớn. Trước một đối thủ như vậy, lão vẫn còn đứng vững được đã là quá tốt rồi.

Thuỷ Băng Hoa đã hành động theo phản xạ. Một hình người giống hệt như ma quỷ chờn vờn ngay trước mặt, nếu là phụ nữ bình thường, phản ứng đầu tiên hẳn sẽ là hét toáng lên. Song Thuỷ Băng Hoa không phải là phụ nữ bình thường, bởi vậy cô ta không la hét, mà giơ ngay súng lên.

Nhưng nòng súng mới nâng, lên chừng hai tấc, cô ta chợt cảm thấy có một sức mạnh dữ dội ập tới. Cánh tay của cô ta vẫn tiếp tục thuận thế nâng cao tới bốn tấc, song lúc này cô ta đã chủ động dừng lại, bởi lẽ khẩu pạc hoọc trong tay đã rơi xuống bên chân.

- Các ngươi vẫn chưa tìm thấy… – Khi nói câu này, tuy Lỗ Nhất Khí không hề cử động, song trí não đã kịp xoay chuyển đến mấy vòng. Dưỡng Quỷ Nương có thể lấy mạng bọn họ dễ dàng như trở bàn tay, song lại âm thầm tiếp cận bọn họ, hẳn là muốn nghe lén thông tin. Phải nghe lén thông tin, chứng tỏ cho đến lúc này đối thủ vẫn chưa tìm ra nơi cất giấu bảo bối. Cậu nói tiếp – nên tới dây nghe lén phải không?

Bốn mắt nhìn nhau. Lỗ Nhất Khí biết, đối phương đến nghe lén bị bắt quả tang, nên xét về khí thế, mình đã chiếm thượng phong. Do đó, cậu vẫn đứng hiên ngang, không hề có ý thoái lui, duy chỉ có ánh mắt trở nên mờ mịt.

Thời gian đối đầu kỳ thực không dài, song Lỗ Nhất Khí và Dưỡng Quỷ Nương đều cảm thấy như thời gian như ngưng đọng. Mồ hôi đã túa ra ướt lạnh sau lưng Lỗ Nhất Khí, còn thân hình mềm mại phiêu diêu của Dưỡng Quỷ Nương mỗi lúc một thêm cứng nhắc.

Bỗng nhiên một tiếng chim ưng rít vang xé toạc ngang trời, khiến Quỷ Nhãn Tam và Thuỷ Băng Hoa bất giác rùng mình ớn lạnh, còn khuôn mặt của lão mù cũng giật lên mấy cái.

Từ mé bên trong của rãnh băng, từ từ phun ra một vành sương trắng dày đặc. Làn sương âm thầm lan toả; cuộn trào, trông chẳng khác gì một trời mây đang quay cuồng trong gió lốc.

Sương mù trắng sà xuống rãnh băng bao quanh bốn phía, mau chóng lấp đầy lòng rãnh, rồi trào lên trên, tràn vào từng ngóc ngách trong khe núi.

Những người đứng đó nửa thân dưới đã chìm trong sương mù dày đặc. Dưỡng Quỷ Nương đang trôi nổi trong rãnh băng cũng bị sương che mất quá nửa thân người, chỉ còn phần đầu bồng bềnh trong biển sương cuồn cuộn.

Vầng trăng khuyết lại càng cong vút, khuôn mặt trắng xanh có phần biến dạng. Đúng vậy, khoé miệng mỉm cười trên khuôn mặt Dưỡng Quỷ Nương đã mở ra thành một nụ cười thật rộng. Nếu không có làn ma khí âm u và đôi mắt sáng trắng, nụ cười đó hẳn là vô cùng rạng rỡ.

- Cậu thực phi thường! – Giọng nói của Dưỡng Quỷ Nương đã ôn hoà êm dịu hơn rất nhiều, ngoài sự khen ngợi còn có chút gì như hài lòng yên ủi. Sương mù bỗng tràn lên một đợt trong rãnh băng, tựa như sóng bạc đầu cuộn trào trên mặt biển, còn chưa kịp lắng xuống thì Dưỡng Quỷ Nương đã biến mất tăm, không thấy đâu nữa.

Dưỡng Quỷ Nương đi rồi, Lỗ Nhất Khí vẫn đứng như trời trồng ở đó. Cậu chỉ nhấc bàn tay khỏi lớp sương mù, ra hiệu cho ba người kia tạm thời chưa nên hành động. Cậu hoài nghi Dưỡng Quỷ Nương chỉ giả vờ rút lui, sau đó lại nấp ở đâu đó lén lút theo dõi họ, quan sát mọi động tĩnh của họ, chớp lấy khoảnh khắc họ sơ suất để ra tay.

Động tác giơ tay rất đơn giản và tự nhiên của Lỗ Nhất Khí đã khiến cho vô số cao thủ đang ẩn nấp quanh đó hiểu thêm một điều, cậu thanh niên này không chỉ có khí thế uy lẫm phi phàm, mà còn vô cùng thận trọng và trầm tĩnh.

Lỗ Nhất Khí đợi đến khi sương mù phủ kín toàn bộ cơ thể họ, mới kéo Quỷ Nhãn Tam nhảy về bờ kia của rãnh băng, nhặt khẩu súng trường và lựu đạn lên, men theo dường mòn chạy ngược trở lại.

Lui về đến cửa vào thung lũng, thì sương mù nơi đây đã không còn mù mịt như khi mới tới. Dưới ánh trăng soi, cảnh tượng trở nên hết sức rõ ràng. Lối vào khe núi cũng khác hẳn so với khi nãy, con đường bằng phẳng giờ đây đã trở nên chật hẹp, vì có thêm những bóng đen thù lù rải rác đang đứng bất động, che kín toàn bộ cửa vào.

Cảnh tượng này khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy tò mò định bước lại gần để nhìn cho rõ. Lão mù và Quỷ Nhãn Tam ở hai bên lập tức cùng đưa tay giữ chặt cậu lại.

- Có mùi thú! Không chỉ một loại! – Lão mù khẳng định.

- Là sói, cả gấu nữa! – Quỷ Nhãn Tam nói cụ thể hơn, Lỗ Nhất Khí nhìn vào hình dạng của những bóng đen, cũng lập tức nhận ra.

Thời điểm này loài gấu vốn không thể xuất hiện, nhưng ở đây lại lù lù những hai con gấu to tướng, kích thước lớn hơn rất nhiều so với gấu bình thường. Mấy đêm trước khi thú rừng mò tới chỗ họ ngủ, Phó Lợi Khai nói là gấu, mọi người nhất định không tin, giờ đây mới biết có lẽ gã không nói dối.

Hai con gấu lớn bị một bầy sói dữ bao vây, song cả sói lẫn gấu đều im lìm bất động như tượng đất, chỉ còn những đôi mắt phát sáng xanh lè chứng tỏ chúng là vật sống.

Đó là một cuộc đối đầu, hoặc giả càng giống một cuộc đọ sức hơn, cũng như cuộc đối đầu giữa Lỗ Nhất Khí và Dưỡng Quỷ Nương vừa nãy.

- Hình như đây là lũ sói đã giúp chúng ta đối phó với ba tay nỏ hôm trước! – Quỷ Nhãn Tam không thật chắc chắn.

Kỳ thực Lỗ Nhất Khí cũng đã suy đoán như vậy, nên lúc này, cậu đang cố gắng dùng cảm giác để tìm ra một cuộc đối đầu khác. Bầy sói và hai con gấu lớn đang trong thế đương đầu, vậy chủ nhân của chúng ở đâu? Và bọn họ đang ở trong trạng thái đối địch ra sao?

- Bên Nhậm Hoả Cuồng chưa thấy quay về, không biết có phải đã tìm ra điểm đích hay không? – Thuỷ Băng Hoa đột nhiên lên tiếng.

Quả đúng như vậy, trên mặt băng mỏng nơi lối vào chỉ thấy những vết chân hướng vào bên trong của ba người bọn họ.

- Hay là đã rơi vào tay đối thủ rồi? – Hai khả năng mà Thuỷ Băng Hoa vừa đưa ra đều có thể xảy ra, song dù là khả năng nào, cũng phải đi vào trong mới biết.

Lần này, họ quyết định châm lên hai bó đuốc to. Đã giáp mặt với đối thủ, chứng tỏ nhất cử nhất động của họ đã nằm trong tầm mắt của đối phương, vậy thì còn sợ gì mà không đường đường chính chính xông vào bên trong tìm kiếm?

Con đường mòn này quả nhiên khác hẳn con đường mà họ vừa đi, hai bên đường là vách đá thẳng đứng như dao gọt, bề mặt được bao phủ một lớp băng trong suốt tựa lưu ly, cũng là do hơi nước bốc lên đông kết lại.

Mới đi được hơn ba mươi bước đã đến một chỗ ngoặt, rồi một ngã ba hiện ra trước mắt họ. Xuất hiện ngã ba vẫn chưa phải là điều bất ngờ, mà bất ngờ là ở ngay giữa ngã ba có một người đang đứng. Là một thiếu nữ áo trắng được bao bọc trong làn ma khí trắng xanh phảng phất.

Là Dưỡng Quỷ Tỳ! Vừa nhìn thấy cô, trong lòng Lỗ Nhất Khí bỗng rộn lên một nỗi vui mừng không thể kìm nén, thậm chí chỉ muốn chạy tới ôm chầm lấy cô. Câu nghĩ thầm, đáng lẽ cậu phải biết trước Dưỡng Quỷ Tỳ sẽ ở đây mới đúng. Vừa nãy Dưỡng Quỷ Nương có phần e sự cậu, sau đó lại bỏ đi, rất có thể do Dưỡng Quỷ Tỳ đã kể cho cô ta nghe về cuộc quyết đấu ở Bắc Bình.

Lỗ Nhất Khí bước về phía Dưỡng Quỷ Tỳ. Thuỷ Băng Hoa vội kéo cậu lại, nhưng cậu đã hất tay cô ta ra. Dưới ánh đuốc bập bùng, Lỗ Nhất Khí nhận thấy Dưỡng Quỷ Tỳ đã tiều tụy hơn rất nhiều so với lúc ở Bắc Bình.

- Đừng đi nữa! – Đây là lần thứ hai cậu nghe Dưỡng Quỷ Tỳ lên tiếng.

Lỗ Nhất Khí không đáp, chỉ nhìn Dưỡng Quỷ Tỳ rồi mỉm cười. Trong nụ cười, ánh mắt cậu lấp lánh một niềm kiên định.

Không biết Dưỡng Quỷ Tỳ đã nhìn thấy gì từ ánh mắt đó, song cô không nói thêm gì nữa, mà lùi vào trong bóng tối ven đường nhường lối cho Lỗ Nhất Khí, nhưng đôi mắt trong suốt vẫn nhìn hút vào cậu, không muốn rời đi, lại càng không muốn để cậu đi.

Phía trước có hai ngả rẽ, không biết ba người kia đã đi theo đường nào?

Quỷ Nhãn Tam đã phát hiện ra dấu chân của Nhậm Hoả Cuồng ở đầu một ngả rẽ, bởi trong lúc quyết đấu với khảm diện Công tập vi, đôi giày của ông ta đã bị lửa than đốt cháy nhiều chỗ, nên dấu chân rất dễ nhận. Hơn nữa các vết chân nối nhau tiến về phía trước, không hề có dấu vết quay lại, nên họ quyết định đi theo đường này. Đi được khoảng ba, bốn chục bước, lại gặp một ngã rẽ, họ tiếp tục đi theo vết chân. Khi ngã rẽ thứ ba xuất hiện, tuy Quỷ Nhãn Tam vẫn tìm thấy dấu chân, song Lỗ Nhất Khí và lão mù đều đã phát giác có điều gì bất ổn.

Quả nhiên là bất ổn. Nghe theo lời lão mù, Quỷ Nhãn Tam đi sang ngã rẽ còn lại xem xét. Thật không ngờ, bên con đường đó cũng xuất hiện những dấu chân y hệt, cũng hướng vào phía trong, không hề có dấu quay ra.

- Thế này là thế nào? – Thuỷ Băng Hoa hơi xây xẩm mặt mày, tim như nảy vọt lên tận họng.

- Là vòng ma vẽ! – Quỷ Nhãn Tam đáp.

Quỷ Nhãn Tam đã dùng thuật ngữ của nghề trộm mộ, còn Khảm tử gia gọi đó là đường tuần hoàn hoặc đường mê dấu. Có hai cách bố trí thường gặp nhất, thứ nhất là bố trí theo tám cửa tám vòng của Độn giáp, cứ trong tám cửa lại có hai cửa sinh và sáu cửa tử, sau đó lặp đi lặp lại tám tám sáu mươi tư lần, lại thêm các vòng đan xen chồng chéo lên nhau, các cửa có thể hoán đổi vị trí cho nhau. Trong một phạm vi không quá rộng, nếu không hiểu được quy luật bố trí, có đi cả năm cũng không thể thoát ra. Thứ hai là bố trí kiểu xếp chồng Bát quái hư mãn, phương pháp này “nhân đạo” hơn rất nhiều, chỉ cần diện tích của hình Bát quái không lớn, biết đánh ký hiệu dọc đường đi, chừng hai ba ngày là có thể thoát ra.

Song nếu diện tích hình Bát quái được khuếch đại, bên trong bố trí đồng thời chính phản Bát quái, lại thêm đảo lộn một số vị trí hư mãn, có muốn thoát ra e rằng cũng phải lần mò cả năm trời. Còn những cách bố trí đặc biệt hiếm thấy khác đều là bí mật bất truyền của các môn phái, bố cục chỉnh thể không phức tạp như hai kiểu trên, chỉ cần tìm ra một hai điểm then chốt là có thể thoát ra. Song trên thực tế, cách bố trí như vậy lại càng khó phá, bởi lẽ không có quy luật, cũng không có vết tích để lần theo. Trừ phi số may được ông trời phù hộ, nếu không chỉ có nước chết rục xương.

- Có nhìn ra quy luật nào không? – Lão mù hỏi Quỷ Nhãn Tam.

- Không thấy! Hiếm gặp! – Quỷ Nhãn Tam trả lời rất dứt khoát.

- Lui ra ngoài! – Lão mù dạn dày kinh nghiệm, nên hiểu rõ chuyện trong giang hồ không được liều lĩnh, vào thời khắc then chốt, phải biết đương đầu, cũng phải biết thoái lui.

Song lùi ra chưa được bao xa, đã không tìm thấy đường đâu nữa! Khi đi vào họ chỉ lần theo vết chân, còn bản thân chẳng để lại ký hiệu gì. Lùi lại đến ngã ba đường, trước măt họ vẫn là hai ngả rẽ, đều có dấu chần bước vào, song không hề thấy dấu chân của họ.

- Chúng ta không có dấu chân! – Lời Quỷ Nhãn Tam vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hãi đến rụng rời.

- Gì cơ? Chúng ta không có dấu chân ư? – Lão mù bàng hoàng.

- Đúng là không có! Nhiều khả năng đã bị san bằng. Song dấu chân trên mặt băng không giống như trên tuyết làm sao có thể xoá đi nhanh chóng không một tiếng động như vậy được?

- Vừa rồi chúng ta đi bên trái, bây giờ cứ đi ra theo đường này là được thôi! – Thuỷ Băng Hoa nói một cách tự tin.

- Chưa chắc! – Lỗ Nhất Khí đột nhiên có một cảm giác rất đỗi quen thuộc với cảnh tượng nơi đây. Cảnh tượng này cậu đã gặp ở đâu nhỉ? Đúng rồi! Mắt cá dương.

Lớp băng trên vách đá khiến Lỗ Nhất Khí liên tưởng tới mặt gương, và rất tự nhiên, cậu chợt nhớ tới Mắt cá dương. Trong Mắt cá dương, đường không thành đường, đi lối nào cũng đụng phải tường. Vậy trong vòng ma vẽ, phải chăng cũng có chuyện lấy đường này làm đường kia, hoặc lấy đường giả làm đường thật. Mới đi khoảng hai ba chục bước đã gặp ngã rẽ, khoảng cách ngắn như vậy, lại thêm mặt băng phủ kín vách đá, hoàn toàn có thể phản chiếu đường đi của ngã rẽ tiếp theo, nên người ta tự khắc sẽ lần theo đó mà đi đến ngã rẽ tiếp đó, mà bỏ qua những lối đi khác ẩn sau chỗ khuất bóng trong đoạn đường.

Lỗ Nhất Khí còn đang suy nghĩ thì lão mù đã ngồi thụp xuống ngã ba, thận trọng lần sờ các dấu chân.

- Anh nhìn thấy gì?

- Không thấy dấu chân nữa! – Nhãn lực của Quỷ Nhãn Tam quả thực phi thường.

- Dấu chân nào không thấy nữa? – Lão mù cảm thấy sự việc có phần quái lạ.

Dấu chân bước lùi tới đây đã biến mất! – Hiếm thấy Quỷ Nhãn Tam kiên nhẫn với lão mù như lúc này.

Lão mù ngồi thụp xuống, mò mẫm kỹ lưỡng một hồi, đúng là đã không thấy dấu chân đâu nữa. Lão vội nói:

- Nhìn kỹ hai bên xem có lối đi ngầm ẩn nào không!

Lời nói này rất hữu lý, dấu chân đột ngột biến mất, không chừng gần đấy có lối ngầm thoát thân.

Lỗ Nhất Khí, Quỷ Nhãn Tam và cả Thuỷ Băng Hoa đều dán người vào hai bên vách đá quan sát kỹ lưỡng, song kết quả đã khiến họ phải thất vọng, quanh đó không hề có chút vết tích nào của đường ngầm hay cơ quan.

Kỳ quái! Thật là kỳ quái! Không có lối ngầm, kẻ đi giật lùi kia chẳng lẽ biết bay? Hay hắn đã giẫm lên vách băng mà đi?

Bị giam trong căn phòng băng hỏa sâu dưới lòng đất

Bên dưới lòng đất chắc chắn có một hệ thống vô cùng đồ sộ và phức tạp, còn gian ám thất đang cầm chân họ chỉ là một mắt xích nhỏ trong cả hệ thống, một mắt xích có thể dùng làm nút lẫy. Dòng sông ngầm trong tầng nham thạch dưới lòng đất bị địa nhiệt nung nóng đến sôi sục, cứ cách một khoảng thời gian lại trào lên tuôn chảy, tương tự với nguyên lý phun trào gián đoạn của suối nước nóng.

Nhưng khác ở chỗ, dòng sông ngầm tuần hoàn khép kín, nước ở bên trong không chảy ra ngoài, chỉ có hơi nước bốc lên, rồi trào ra ngoài qua các khe nứt, lỗ hổng trên vách núi, gặp lạnh liền ngưng tụ thành sương mù. Hơi nước nóng bên trong hệ thống sẽ khiến áp suất tăng cao. Khi áp suất bên trong đạt tới một mức độ nhất định sẽ đẩy bật một cửa van nào đó, mau chóng xả ra. Bản thân địa nhiệt vào lúc lạm dừng cũng sẽ khiến nhiệt độ sụt giảm, lại thêm áp suất tụt xuống nhanh chóng sẽ lập tức lấy đi rất nhiều nhiệt năng. Thực chất, đây chính là quy trình làm lạnh, khiến cho toàn bộ hệ thống chỉ trong một thời gian rất ngắn đã chuyển từ nóng nực ngột ngạt sang lạnh giá cực độ.