Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 91: Thiên thần nhỏ




Gần giáp tết không khí của Bảo Sơn lại càng dễ chịu với tiết trời se se lạnh, trời quang mây, nắng nhẹ suốt ngày. Bên ngoài sân vườn của biệt thự Lê Sâm vang lên tiếng cười đùa của trẻ con. Một bé trai vừa mới chập chững biết đi đang lăng xăng đùa giỡn với một bé gái mũm mĩm trắng trẻo ngồi trong xe nôi. Cô bé mới khoảng chín tháng mà trông cứng cáp khỏe khoắn vô cùng đang đưa hay tay lên đòi bế, miệng bập bẹ thèm nói.

Bỗng Lành, cô hầu gái trẻ tuổi chạy vội từ trong nhà ra, mặt mày hớn hở, song khi thấy vị tiểu thư đang điềm tĩnh nằm trên ghế bố dưới gốc hoàng lan thì liền bước chậm lại, mở lời thật từ tốn:

- Thưa cô út! Đến giờ cho cô chủ nhỏ ăn bột và đi ngủ rồi ạ.

Người thiếu nữ dáng thanh mảnh trong bộ váy trắng phong cách retro thập niên cũ nhẹ hất mái tóc suôn dài, đen óng ả qua vai, dời mắt từ trang sách nghiên cứu kinh tế thị trường, nhìn qua cô bé con đang toe toét cười với cậu bé trai. Cô úp cuốn sách lên đùi rồi đưa tay nựng má cô bé:

- Đan Thanh của mẹ! Theo cô Lành vào trong nhé!

Cô quay qua xoa đầu bé trai:

- Đạt cũng theo cô Lành vào trong với em nha. Ngoan, lúc nào ngủ dậy dì út sẽ đưa cả hai đi chơi.

Người thiếu nữ hiền từ ngẩng mặt lên nhìn Lành, vết bớt đen trên gương mặt phải không ảnh hưởng một chút nào đến sự hiền lành, cao quý của thiếu nữ kia. Trải qua vô vàn sóng gió cuối cùng cũng tạo nên một Khánh Đan của hiện tại vừa khỏe mạnh, vừa tự do. Cô có cả nhan sắc lẫn trí tuệ, tự thân đã có khí chất rạng ngời. Khánh Đan nói với Lành:

- Em đưa bé vào trong đi.

Lành nhỏ nhẹ đáp:

- Nắng đã lên cao rồi, cô út cũng đừng ngồi lâu quá kẻo ảnh hưởng sức khỏe ạ.

- Được rồi, tôi đọc thêm vài trang sách nữa rồi sẽ vào sau.

Lành bế Phát Đạt, con trai của cô hai trên tay, tay còn lại đẩy chiếc xe nôi trở vào trong. Khánh Đan bình thản dõi theo chiếc xe nôi trong lòng nhẹ nhõm và bình an đến lạ. Sau tất cả những đắng cay cuối cùng cô cũng có thể nếm được chút vị ngọt ngào khi Đan Thanh ra đời. Mọi người trong gia đình, kể cả anh chị em đều không đả động tới cuộc hôn nhân sớm tan vỡ của cô, họ coi Đan Thanh là một món quà mà thượng đế gửi đến, không bao giờ mở miệng nhắc về cha của đứa bé.

Khánh Đan đã được sống những tháng ngày tuyệt vời ở bên gia đình, điều mà cô đã từng chỉ dám mơ ước.

Trần Cao rút vốn khỏi công ty Jolie trong khi mọi cơ sở vật chất và đội ngũ chỉ mới bước đầu đi vào vận hành ổn định. Jolie lúc đó vô cùng điêu đứng, cũng may đã có người sẵn sàng cho Jolie mượn vốn đầu tư với mức lãi suất thấp nhất, thời gian hoàn trả không thời hạn. Phép màu ấy chính là nhờ có Khánh Đan, người giúp đỡ cô chính là vợ chồng Tấn Tài.

Cũng kể từ ngày đó, Khánh Đan không còn biết thêm tin tức gì về Trần Cao nữa. Ba mẹ cô ngăn cấm cô tham gia mạng xã hội, chỉ được chuyên tâm đọc sách và dưỡng thai thật tốt. Bởi vậy tin tức Huy Vũ tai nạn cô hoàn toàn không biết được. Mãi cho đến gần đây, khi nhận thấy bản thân đã đủ bình tĩnh cô mới bắt đầu trở lại với xã hội.

Việc Huy Vũ bị tai nạn trở thành người thực vật khiến cho cô có chút suy nghĩ. Chẳng lẽ nào cái lời tiên tri vớ vẩn kia thật sự đã ám lên gia đình Trần Cao thật sao? Nếu vậy có phải Huy Vũ gặp nạn cũng có một phần trách nhiệm của cô không? Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, cô không muốn để con gái mình dính dáng đến gia đình phức tạp ấy nữa. Một lần duy nhất trong đời cô nhìn thấy người cha già phải cúi đầu xin lỗi người khác là quá đủ rồi.

Bây giờ Khánh Đan chẳng mong cầu gì hơn, cuộc sống bình yên trôi qua với Đan Thanh ở trang viên, lánh xa đời, lánh xa người.

Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một mình cô. Còn chưa kịp lật cuốn sách lên để đọc tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cổng tiếp sau đó, gia nhân trong nhà lật đật chạy ra mở cổng. Vì khoảng cách khá xa nên Khánh Đan không thể nhìn rõ, chỉ thấy một dáng phụ nữ tầm thước đứng bên cạnh chiếc xe sang mà đã gần hai năm cô chưa thấy lại nó.

Người phụ nữ đứng khép nép bên cổng khi chị hầu gái chạy về phía Khánh Đan.

- Cô út ơi! Có cô Tâm muốn gặp cô ạ.

Khánh Đan cảm thấy bồn chồn, người nhà Trần Cao cử cô đến chắc chắn là mang điều chẳng lành, cô không muốn dây thêm vào những rắc rối nên lạnh lùng đáp:

- Nói với cô ấy là tôi không tiện gặp.

Cô nói xong thì đứng dậy đi vào trong biệt thự. Lý trí của cô thì quyết đoán thế đấy, nhưng con tim lại không cho phép. Nghĩ lại thời gian còn ở biệt phủ, cô Tâm đã giúp đỡ cô rất nhiều. Bây giờ cô đã đích thân đường sá xa xôi lên đây mà không gặp cũng thật quá tàn nhẫn.

Người hầu gái vừa chạy ra đến chỗ cô Tâm, đang định truyền đạt lại ý của cô chủ thì phía sau đã có chất giọng cao vút cất lên:

- Mở cổng cho cô Tâm vào đi.

***

Khi ông bà Lê Sâm biết cô Tâm là người của Trần Cao cử đến thì đã vô cùng tức giận, muốn lập tức đuổi khách. Nhưng vì Khánh Đan nói rằng cô muốn tự mình xử lý nên ông bà cũng không xen vào nữa.

Trong phòng khách, chỉ có mình Khánh Đan và cô Tâm ngồi đối diện nhau. Sau khi nghe cô Tâm tường thuật lại tất cả mọi chuyện, Khánh Đan chỉ biết thở dài. Khánh Đan biết Bát Vĩ là một kẻ không đơn giản, nhưng không nghĩ anh lại dám chiếm đoạt cả Trần Cao. Đã thế lại còn có thêm Minh Trang bên cạnh. Bà Ánh Tuyết mất quyền lực, Huy Vũ thì vừa bị thương nặng lại còn bị Minh Trang cắm sừng. Hoàn cảnh gia đình ấy bây giờ thật giống như một đám bùi nhùi.

Nhìn thấy Khánh Đan trầm ngâm chẳng nói gì, cô Tâm sốt ruột ướm hỏi:

- Cô Đan à. Bà chủ thật sự rất hối hận vì ngày đó đã đối xử với cô không tốt. Bà luôn nói với tôi rằng bà hối hận vì ngày xưa đã dung túng cho Huy Vũ cặp kè với Minh Trang để rồi hại đến cuộc sống gia đình của cô. Liệu cô có thể niệm tình tha thứ cho bà mà quay về Trần Cao không?

Khánh Đan cười nói:

- Cô Tâm à, cô đang nói điều vô lý gì vậy? Tôi chẳng còn là dâu của Trần Cao nữa rồi. Tôi còn cớ gì mà quay về đó? Bà Ánh Tuyết nắm trong tay hàng trăm nhân viên, chẳng lẽ chẳng có nổi một người dùng được hay sao mà phải nhờ đến tôi?

Cô Tâm lúng túng đáp:

- Thực ra… về đây gặp cô là ý của tôi. Chỉ là trong thâm tâm tôi biết rõ cô là người yêu thương cậu chủ và bà chủ như thế nào. Trong lúc khó khăn thế này tôi không thể nghĩ ra ai khác ngoài cô cả.

- Xin lỗi! Tôi làm cô thất vọng rồi. Tôi không rảnh để lo chuyện nhà người khác. Mời cô đi cho.

- Nhưng mà…

Cô Tâm còn muốn thuyết phục thêm nhưng bên trong nhà đã vang lên tiếng trẻ con khóc ré lên. Khánh Đan sốt ruột chạy vào phòng ăn xem thử thì thấy Lành đang bế Đan Thanh trên tay, con bé vùng vằng mãi không chịu yên. Khánh Đan sốt ruột bước đến đỡ lấy đứa bé:

- Con bé làm sao vậy?

Lành sợ hãi thưa:

- Dạ cô chủ không chịu ăn ạ. Cứ đòi mẹ thôi.

Đan Thanh được mẹ ôm thì liền nín ngay. Con bé quàng tay ôm chặt cổ mẹ, nước mắt còn vương đầy mặt. Khánh Đan dịu dàng hỏi:

- Sao vậy con? Sao không nghe lời cô Lành?

Con bé chưa nói sõi, chỉ có thể gọi mấy tiếng “mẹ mẹ” đứt quãng. Bỗng giọng cô Tâm vang lên phía sau:

- Đây là đứa bé đó phải không? Thật xinh đẹp quá.

Đứa trẻ thấy cô Tâm nhìn chằm chằm mình thì càng bám chặt mẹ hơn. Khánh Đan vỗ về con rồi quay lại nhìn cô Tâm:

- Vâng, con bé tên là Đan Thanh.

Cô Tâm tấm tắc khen:

- Đan Thanh, cái tên đẹp lắm. Cuộc đời cô bé sẽ được dệt bằng những điềm lành, những điều đẹp đẽ, hài hòa, cân xứng. Tôi có thể bế con bé một lát không?

Nghĩ cô Tâm đã đường sá xa xôi đến đây, Khánh Đan lại mủi lòng không nỡ đuổi đi ngay. Cô gật đầu đáp:

- Được.

Khánh Đan trao đứa bé cho cô Tâm bế rồi nói với đầu bếp:

- Chuẩn bị cả bữa trưa cho cô Tâm.

- Dạ cô út!

***

Đến tận xế chiều thì xe chở cô Tâm mới bắt đầu rời khỏi trang viên của Lê Sâm. Trên xe, bà lúc này mới lôi ra từ trong túi áo chiếc túi zip có chứa một vài mẩu tóc nhỏ và mềm. Cô Tâm áp nó vào ngực, hít thở sâu và cầu nguyện:

- Lạy trời phật, mong rằng đứa bé này thật sự là con của cậu Vũ.