Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 9: Nối lại tình xưa




Nhận được tin có khách quý đến thăm nên từ hôm qua người làm của biệt thự Lê Sâm đã phải chạy đôn chạy đáo, sắp xếp mọi thứ thật tươm tất. Ông Lê Sâm an nhàn ngồi ở phòng khách, vừa uống trà vừa đọc báo. Ông Lê Sâm đã ngoài năm mươi, tuy nhiên nhờ lối sống chuẩn mực, lành mạnh nên trông ông còn rất khỏe mạnh. Da dẻ hồng hào, mặt mũi sáng ngời tinh anh.

Người phụ nữ ngoài năm mươi, dáng người tròn trịa và hơi thấp bé, gương mặt phúc hậu đẫm suy tư chậm bước từ lầu trên xuống. Người phụ nữ đôn hậu ấy chính là bà Thu Minh, vợ ông Lê Sâm. Bà ngồi xuống ghế bên cạnh chồng, thấp thỏm dò hỏi:

- Ông này! Ông nghĩ lý do vì sao mà bên nhà Trần Cao lại tìm đến chúng ta?

Ông Lê Sâm lật tờ báo sang mặt tiếp theo, bình thản đáp:

- Làm sao tôi biết được. Bà không phải lo lắng, cứ coi như bạn hữu lâu ngày ghé thăm.

Bà Thu Minh nắm vào cánh tay chồng, nói khẽ:

- Có khi nào… bên ấy tìm đến để nói chuyện hôn ước ngày xưa không?

Ông Lê Sâm rất hiểu ý tứ bên bà Ánh Tuyết, bao năm nay không qua lại cũng là vì sợ ông Lê Sâm mượn cái lý do có hôn ước mà làm phiền. Ông cũng biết giữ tự trọng nên cũng chẳng thèm so đo với bà Ánh Tuyết, sau khi mãn tang ông Huy Hoàng thì ông cũng tuyệt nhiên không liên lạc với nhà bên đó, ở nhà ông cũng không ai nhắc đến chuyện hôn ước của cô con gái út với gia đình tài phiệt nữa.

***

Khánh Phương nằm vắt chéo chân trên giường, nhẩn nha vừa ăn nho vừa lướt điện thoại. Trông như một vị công tử vô tích sự hơn là một giám đốc công ty. Cũng bởi vì bà Thu Minh quá chiều chuộng con nên mới hình thành một Khánh Phương như bây giờ, ba mươi mốt tuổi nhưng luôn nghĩ thế gian màu hồng và chỉ biết dựa dẫm vào ba mẹ.

Anh chàng đang tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng bất đắc dĩ tại gia trang thì Thùy Dung hấp tấp đẩy cửa đi vào. Cô nàng xinh đẹp, lém lỉnh và có tính cách không khác gì anh chồng, có điều đa mưu hơn một chút. Thùy Dung có vẻ hớn hở bước đến thì thầm với chồng:

- Này anh! Có biết ba mẹ đang đón tiếp ai không?

Khánh Phương không quan tâm lắm, vặn người, nhè nhẹ lười biếng đáp:

- Ai thế? Mấy ông bà nhà nông bên cạnh nhà chứ gì?

- Không! Là bà Ánh Tuyết, tổng giám đốc công ty Trần Cao.

Khánh Phương nghe đến cái tên Trần Cao thì giật mình ngồi phắt dậy, mắt sáng hơn sao:

- Cái gì? Tổng giám đốc Trần Cao? Sao ba mẹ lại quen họ được?

Thùy Dung nhún vai đáp:

- Anh không biết thì sao em biết được. Nhưng em nghe lỏm được là bà ấy đến đây để hỏi cưới cô út cho con trai bà ấy.

Tin này đối với Khánh Phương còn sốc hơn cả việc nghe tin Sao Hỏa va vào Trái Đất. Cô em gái út xấu xí của anh lại được một gia đình tài phiệt đến tận nơi để hỏi cưới ư? Anh bật cười:

- Em bị lãng tai à? Mau đi khám tai đi. Bà ấy đến hỏi cưới Khánh Ngọc anh còn nghe được, hỏi cưới con út? Nực cười.

Khánh Phương cho là vợ nói nhảm nên lại nằm xuống bấm điện thoại. Thùy Dung kịch liệt khẳng định:

- Em nghe rõ mồn một mà lại. Mà bỏ qua chuyện bên đó hỏi cưới ai đi. Dù có cưới ai thì vợ chồng mình cũng phải tìm cách hưởng lợi chứ. Anh nói xem, trong thị trường đá quý, ai là người có quyền lực bằng nhà Trần Cao. Nhân cơ hội kết thông gia, anh nhờ họ giúp đỡ mình một chút, có phải là vẹn cả đôi đường không.

Thùy Dung sà vào người chồng, thỏ thẻ:

- Em nói anh nghe, khó lắm mới có hôn sự trên trời rơi xuống này, anh nhất định phải nắm lấy bằng được. Gia đình mình có ngẩng mặt lên được hay không đều là nhờ vào hôn sự lần này đấy.

Ánh mắt của Khánh Phương sáng rực lên, cuối cùng cũng đã nghe thông lý lẽ của vợ.

Đính ước của hai nhà Trần Cao và Lê Sâm đã diễn ra hơn hai mươi năm trước trong yên lặng, bởi vậy ngoài những người từng chứng kiến hôn sự đó thì không có bất cứ ai nữa biết được chuyện này. Trong kí ức của Khánh Phương cũng đã sớm quên đi, hôm nay cẩn thận nhớ lại, anh phát hiện ra vào rất nhiều năm về trước khi anh khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đã từng nhìn thấy mẹ bế đứa em gái út của gia đình tiến đến làm lễ trước gia tiên cùng với một gia đình giàu có.

***

Khánh Đan thu dọn tư trang trong tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm gia đình mới gọi cô về Việt Nam gấp như vậy.

Bảy năm xa nhà, Khánh Đan chỉ về nhà đúng một lần vào tết năm mười tám tuổi. Sau đó vì bận rộn công việc ở tiệm hoa và cũng sợ về nhà sẽ khiến cho gia đình phiền lòng. Đối với gia đình, cô luôn là gánh nặng, là điều mà họ thật sự muốn giấu đi không cho người ngoài biết nên việc cô định cư luôn ở Úc lại là điều làm họ vui nhất.

Tâm trạng của Thái Nguyên thì ngược lại hoàn toàn. Cô bạn phải ở lại chăm sóc tiệm hoa Sunny thay cho bạn, ít nhất là cho đến khi Khánh Đan quay lại. Lần này Khánh Đan về nhà gấp, lại không hẹn ngày trở lại nên Thái Nguyên vừa lo lắng vừa buồn bã như thể sắp xa rời mãi mãi vậy. Dù sao thì họ cũng đã ở bên nhau bảy năm, tình cảm còn hơn ruột thịt.

Thái Nguyên dáng cao mặt xinh như người mẫu, mẹ người Việt bố người Úc. Tuy nhiên mẹ cô chỉ là vợ lẽ nên sau khi bố mẹ mất, cô không có quyền thừa kế gia đình, trở thành một đứa trẻ cô độc. Cô gặp Khánh Đan vào năm mười lăm tuổi khi đến nhà dì Hoài sinh sống. Dì Hoài là bạn thân của bà Thu Minh - mẹ Khánh Đan, đã định cư bên Úc khá lâu. Hai cô gái cô đơn đã gặp nhau, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Năm mười tám tuổi, họ tự lập ra ở riêng, không dựa vào dì Hoài nữa, cho đến tận bây giờ.

Khánh Đan so với mặt bằng chung của nữ thì không phải là thấp, cô cao khoảng mét sáu mươi lăm, tuy nhiên khi đứng cạnh Thái Nguyên thì đúng là một trời một vực. Thái Nguyên ăn mặc giản dị, chỉ thích sơ mi trắng và quần jean xanh, suốt bao nhiêu năm chỉ mặc như thế không hơn.

Trong khi Khánh Đan đang lúi húi dọn đồ vào va li, Thái Nguyên thình lình đứng phía sau Khánh Đan làm cô quay đầu lại, suýt thì đập mặt vào bộ ngực nảy nở của bạn. Thái Nguyên nhanh tay vòng ra sau lưng đỡ lấy bạn, tiện thể ôm luôn cô bạn nhỏ vào lòng, rơm rớm nước mắt:

- Bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi với cậu xa nhau dài như thế này. Thật sự tôi không nỡ chút nào. Hay mình đóng cửa hàng rồi về nước với cậu?

Khánh Đan vòng tay ôm chặt lấy người bạn thân thiết, dịu dàng vỗ về:

- Cậu đừng quá lo lắng. Khó khăn lắm chúng ta mới mở được một cửa hàng hoa cho riêng mình, bây giờ đóng cửa thì uổng lắm. Đó không chỉ là công việc mà còn là kỷ niệm của chúng ta mà. Tôi hứa khi về nhà sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu, được không nào?

Thái Nguyên vẫn ôm chặt Khánh Đan, cằm kê lên đầu, mắt nhắm lim dim để hai dòng lệ tự do chảy xuống:

- Về nhà, nếu ai bắt nạt cậu thì phải báo ngay cho tôi đấy. Tôi nhất định sẽ bay qua tẩn cho họ một trận.

Khánh Đan đang xúc động cũng phải bật cười trước độ chiến của cô bạn thân. Cô đáp:

- Tôi về nhà mà, làm gì có ai bắt nạt mình chứ. Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại đây sớm thôi.